Vô Địch Hắc Quyền

Chương 571




Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây người ra! Ai cũng không ngờ vào thời khắc mấu chốt như thế này, Lý Sư Bình dĩ nhiên dưới tình huống bị thương sử dụng ám khí!

Trong thời tranh đấu hiện tại, võ lâm phát triển với xu thế đào móc tiềm lực của bản thân, cũng không phải là sử dụng vũ khí để dành thắng lợi, nếu không dùng súng so với dùng ám khí còn tốt hơn vô số lần! Nhất là lúc bình thường lúc đánh nhau, đột nhiên sử dụng ám khí sẽ bị tính là đánh lén, sẻ bị người ta kinh bỉ.

Đề thăng tiềm lực bản thân, phát huy năng lực tốt nhất, đây mới là ý nghĩa chân chính của vũ giả!

Diệp Thiên Vân sau khi bước tới, khoảng cách với Lý Sư Bình không tới 2m. Vào lúc ra tay, đồng thời cũng không có đoán ra được Lý Sư Bình đột nhiên hạ độc thủ! Chỉ làm hắn có cảm giảm, cho nên trong nháy mắt khi Lý Sư Bình ra tay, hắn liền thấy rõ ràng thủ đoạn của đối phương.

Chỉ là hai người rất gần, gần đến nỗi Diệp Thiên Vân có thể nhìn thấy đó là một cương châm hai tấc, đang phóng vào cổ mình, tốc độ càng lúc càng nhanh!

Ngay trong tích tắc này, Diệp Thiên Vân biết bản thân căn bản không tránh khỏi, lông tơ toàn thân hắn dựng đứng lên, cơ năng thân thể đạt tới đỉnh điểm! Làm cho hắn kinh dị chính là, sau khi đạt tới đỉnh, còn không ngừng hướng về phía trước tăng lên, tăng lên!

Hắn cả thấy được toàn thân mình mỗi một tế bào đều đang kêu to sảng khoái! Ngay sau đó lực lượng trong cơ thể bắt đầu tập trung lại, sau đó lực lượng lấy khí thế không thể đở được lao về phía hắn! nguồn TruyenFull.vn

Diệp Thiên Vân biết bản thân sắp đột phá, ngay trong tích tắc Lý Sư Bình ra tay, hắn đã bị kích phát tiềm năng rồi! Nhìn thấy cương châm cách mình càng ngày càng gần, trong đầu hắn đột nhiên nóng lên! Tộc độ tuần hoàn của Kim Chung Tráo trong cơ thể càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh hãi!

"Cẩn thận...Cẩn thận..." Âm thanh của hai người Thanh Linh đạo nhân Huyền Danh không phân biệt trước sau truyền vào trong tai của Diệp Thiên Vân!

Diệp Thiên Vân vào giờ khắc này hoàn toàn vứt bỏ mọi sự ảnh hưởng đến từ bên ngoài, tĩnh tâm cảm thụ tinh tế sự biến hóa của thân thể! Hắn rõ ràng, nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này đột phá Kim Chung Tráo! Cắn răng một lần nữa mãnh liệt thúc dục Kim Chung Tráo, hắn muốn đột phá! Đúng vậy, chỉ có đột phá mới có thể phá vỡ tuyệt cảnh này!

Sau khi hắn bình tĩnh hạ quyết tâm, tốc độ vận hành của Kim Chung Tráo so với bình thường còn nhanh hơn mấy chục lần, nội tức trong cơ thể trút ra cực nhanh, quên mất sợ hãi sanh tử. Quên hết tất cả ân cừu, chỉ có đối với võ đạo trước này chưa từng có.

Mà cổ khí lưu kia trong thân thể. Phảng phất như rõ ràng ý đồ của Diệp Thiên Vân. Vào lúc đạt đến cực hạn, đột nhiên thay đổi phương hướng vốn có!

Cơ mặt Diệp Thiên Vân kịch liệt run rẩy. Biểu hiện ra giờ phút này hắn đang thừa nhận sự trùng kích. Thời gian phảng phất như dừng lại. Khí lưu trong cơ thể đột nhiên thay đổi lộ tuyến, chảy vào một cái lĩnh vực xa lạ! Một vòng tuần hoàn mới một lần nữa được dựng lên. So với nguyên bản còn lớn hơn. Càng phức tạp hơn, tốc độ vận hành nhanh hơn!

Diệp Thiên Vân không biết trải qua bao lâu thời gian, phảng phất như không tới 1s, lại phảng phất như trôi qua một thế kỷ. Đồng thời vừa trải qua thống khổ. Mở mắt ra, nhưng lại nhìn thấy cương châm kia đang ở ngay trước mắt mình, không tới 30cm.

Hình như có một âm thanh không ngừng vang lên, nói:" Bắt được! Bắt được! Ngươi có thể mà!" "Bắt được. Chỉ cần ngươi muốn!"

Cả người Diệp Thiên Vân hoàn toàn bị đạo âm thanh như ma huyễn này dẫn dắt. Cả người không tự giác được mà lùi về phía sau. Tay phải quỷ mị giơ lên. Hướng về cổ họng mình chụp tới!

Phảng phất như đã sớm đoán ra trước vậy. Bàn tay của Diệp Thiên Vân đơn thuần chỉ là theo cảm giác mà đi. Mà tay phải cũng phảng phất như có ý thức vậy. Xác định vào thời gian như vậy. Cái đó sẽ gặp ở chỗ kia.

Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên Vân sẽ bị cương châm này xuyên qua người. Ngay cả Lý Sư Bình cũng cho là như vậy, khóe miệng hắn đã nhếch lên, kại không nghĩ tới trước mắt đột nhiên xuất hiện một màn đáng sợ, Diệp Thiên Vân đột nhiên lùi về phía sau!

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy vào lúc đó trên mi tâm Lý Sư Bình xuất hiện một miếng cương châm. Miếng cương châm này đã xuyên qua xương sọ, từ phía sau đầu chui ra, một giọt máu tươi từ trên mũi chảy xuống!

Lý Sư Bình không thể tin vào hai mắt mình, khóe miệng còn kèm theo một tia cười đắc ý. Làm cho nội tâm tất cả mọi người rung động!

Nhiều tông sư như vậy, nhưng lại không người nào thấy rõ Diệp Thiên Vân ra tay như thế nào, chuyện này...chuyện này làm cho người ta khó mà tin được! Thanh Linh đạo nhân cùng Huyền Danh Huyền Y mấy người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự rung động từ trong mắt đối phương!

Ai cũng không ngờ tới Lý Sư Bình đột nhiên hạ thủ? Nhưng cương châm kia thì giải thích như thế nào? Lấy tốc độ như tia chớp bắn vào đầu Diệp Thiên Vân, nhưng lại phát hiện ra cương châm đã sớm vô ảnh vô tung, thật sự là rất đáng sợ!

Lý Sư Bình từ lúc ra tay đến khi tử vong chưa tới 2s, mà trong thời gian ngắn ngủi này Diệp Thiên Vân đầu tiên là tay không đoạt ám khí, rồi lại phóng ngược trở về! Tất cả mọi người ở đây đều không thể tin được Diệp Thiên Vân đã đạt tới tốc độ như vậy!

Chuyện này đại biểu cho cái gì? Khi hai người giao thủ, khi người ra tay trước chưa kịp đụng vào đối phương, thì đã bị một chiêu mất mạng. Mà chết đi lại là một gã tông sư, đây là loại tốc độ gì?

Bản thân Diệp Thiên Vân cũng không rõ ràng lắm. Vì sao ám khí lại ở mi tâm Lý Sư Bình, hắn chỉ là theo tiềm thức có loại cảm giác này mà ra tay, hiện tại cũng không biế rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngay cả chính hắn cũng không biết!

Chỉ đơn thuần là cảm giác, trong khoảng thời gian đó rất thoải mái, phảng phất như luyện một bộ quyền làm toàn thân sảng khoái vậy!

Huyền Danh lắp bắp chỉ vào thi thể Lý Sư Bình nói:" Ngươi...ngươi vừa rồi ra tay..."

Diệp Thiên Vân bất giác mình một chút vào tay mình, lại nhìn về phía thi thể của Lý Sư Bình, đồng dạng nghi hoặc! Hắn không rõ trong một giây đó bản thân làm sao, vừa rồi phát sinh chuyện gì, nhưng Lý Sư Bình chết là sự thật! Động nhiên chết, chết không hề báo trước.

Mọi người ở đây đều sững sờ, Trần Mễ Lạp cùng Hoắc Sư Đình đều đã đến cao trào. Bọn họ căn bản không có chú ý gì ngoài trận đấu này! Cừu nhân gặp lại đỏ cả mắt, hai người mới vừa rồi đều rất cẩn thận, mà lúc này đều đã hiểu rõ lẫn nhau, cho nên mới mở rộng chiêu thức ra, đã sớm phát toàn lực! Chỉ cần hai người hơi có chút sai lầm, nhất định sẽ bị thương nặng.

Trần Mễ Lạp cả người đỏ lên, da tay giống như tôm bị nấu chín vậy, mồ hôi rơi lả tả xuống phía dưới, trước ngực có hai chưởng ấn, đó là do Hoắc Sư Đình lưu lại!

Mà Hoắc Sư Đình so với hắn cũng không có tốt hơn, tóc tai bù xù, khóe miệng còn có một vết máu tươi, xuất chiêu toàn lực, đều là chiêu thức đoạt mệnh!

Bên kia, Thường Ba hiển nhiên là thắng Võ Đang tông sư này, hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, đem đối phương đánh cho chật vật không chịu nổi! Thường Ba ở trong hắc ngục vài chục năm thời gian. Phần lớn đều dành vào Bát Cực quyền, hơn nhiều năm tích lũy thành tựu, hiển nhiên công phu phải cao hơn đối phương một bậc.

Trong lúc Diệp Thiên Vân còn đang so dự, vị tông sư Võ Đang duy nhất không có động thủ kia dĩ nhiên đã khiếp sợ, cả người hắn chậm rãi lùi về phía sau, định chạy trốn khỏi nơi này!

Thanh Linh đạo nhân đã sớm đề phòng. Nhìn thấy hắn bộ dạng sợ chết bỏ chạy, chậm chọc nói:" Không nghĩ tới ta rời đi vài chục năm, Võ Đang đã sớm chỉ còn lại một đám tiểu nhân hèn hạ ham sống sợ chết mà thôi! Cũng được! Hôm nay ta liền thay tổ sư gia thanh lý mộn hộ!" Dứt lời cả người nhẹ nhàng lao lên, toàn lực ra tay!

Huyền Danh cùng Huyền Y mới vừa rồi một mực xem Diệp Thiên Vân ra tay, bọn họ nghĩ đến nứt cả đầu cũng nghĩ không ra Diệp Thiên Vân phản đòn Lý Sư Bình như thế nào, hiện tại rất là ngứa tay, Huyền Danh cười lớn nói:" Mặc kệ, chúng ta cũng náo nhiệt một phen!" Vừa nói hai người vừa gia nhập vào vòng chiến.

Người hiện tại thanh nhàn chỉ còn lại có Diệp Thanh Vân. Hắn vẫn đang nhìn thi thể đã chết của Lý Sư Bình, trong lòng có chút tò mò. Ngồi xổm xuống cởi quần áo của hắn ra, nhất thời hít vào một hơi!

Trước ngực Lý Sư Bình dĩ nhiên có cột một cái cặp da đặc chết, phía trên có chứa một loạt cương châm giống như cái vừa rồi. Diệp Thiên Vân không nghĩ tới Lý Sư Bình so với Trần Mễ Lạp nói không sai một chút nào. Mặt ngoài thoạt nhìn là một người có bộ dáng đắc đạo, nhưng thực tế lại gian xảo độc ác! Lúc này nhớ tới không lâu trước còn nói lời oai phong lẫm liệt với Hoắc Sư Đình, nói lên không khỏi cảm thấy buồn cười.

Rốt cuộc đã đột phá tầng thứ 7 tiến lên tầng thứ 8, tâm tình của Diệp Thiên Vân bất tri bất giác cũng xảy ra một chút ít biến hóa. Hắn hiện tại cùng tông sư giao thủ phần lớn đều có thể chiếm thượng phong, bằng vào võ đạo chỉ có hai chữ chăm chỉ. Lợi dụng cảm giác điều tra tình hình trong cơ thể, phát hiện xuất hiện một vòng tuần hoàn mới, tốc độ vận hành của Kim Chung Tráo trong cơ thể so với trước đây còn muốn nhanh hơn gấp đôi!

Diệp Thiên Vân vô cùng hưng phấn, hắn hận không thể sinh ra đôi cánh mà bay nhanh trở lại tửu điếm, sử dụng dược liệu tiến hành kích thích thân thể. Xem một chút rốt cuộc có thể hành công đạt tới dạng tốc độ gì.

Trong lúc Diệp Thiên Vân đang thất thần, thình lình nghe được âm thanh vỡ vụn. Vừa quay đầu nhìn lại, Thường Ba đánh một chưởng vào trước ngực đối phương, cười lớn nói:" Thường tam chưởng, Thường tam chưởng thì sao? Ngươi có thể so với lão tử sao, hôm nay ta sẽ tống ngươi lên đường!" Vừa nói cả người thoáng một cái đã tới trước mặt Võ Đang tông sư này, giơ tay bóp lấy cổ đối phương, tức thì phát lực!

Thường Ba báo thù tuyết hận, Thanh Linh đạo nhân cũng kết thúc chiến đấu. Người cùng hắn gia thủ kia, tâm lý đã sớm có sự sợ hãi, hơn nữa còn có thêm Huyền Danh Huyền Y ở một bên tùy thời ra tay, cho nên hắn cơ hồ chưa kịp xuất toàn lực đã bị đánh chết rồi.

Diệp Thiên Vân nhìn lại bên phía Trần Mễ Lạp, nhìn thấy 2 người đang liều mang đánh nhau! Hoắc Sư Đình đánh hai chưởng trúng ngực Trần Mễ Lạp, mà Trần Mễ Lạp lại đá vào bụng hắn. Hai người đồng thời ngã xuống đất không đứng dậy nổi!

Thường Ba muốn ra tay, nhưng lại bị ngăn lại, chỉ nghe thấy Thanh Linh đạo nhân chậm rãi nói:" Chuyện của bọn họ thì để bọn họ tự giải quyết. Trần Mễ Lạp đã nói rồi. Chúng ta cứ ở một bên nhìn đi."

Thường Ba nhìn thấy Trần Mễ Lạp ôm ngực, miệng không ngừng phun máu tươi. Nội tâm không đành lòng, nhưng chỉ có thể than một tiếng!

Diệp Thiên Vân rõ ràng ý tứ của Thanh Linh đạo nhanh, cừu này của Trần Mễ Lạp chỉ có thể do chính hắn tự báo, nếu như người khác dám cướp lấy, hắn còn sống cũng trở nên không còn ý nghĩa!

Hai người đồng thời bị thương nặng, phải xem ai đứng lên trước! Hoắc Sư Đình lấy tay chống dậy, kết quả lại một lần nữa ngã xuống! Sau khi thể lực hao hết, chỉ có thể chống đở bằng ý chí!

Nhưng Trần Mễ Lạp lại cắn răng, như một đầu mãnh thú hung mãnh, dùng hết khí lực đứng lên, vừa thở vừa nói:" Công phu cao...thì sao? Hoắc Sư Đình, ngươi vĩnh viễn phải sống dưới bóng ma của người khác!" Bước chân của hắn càng ngày càng trầm, vào lúc này ý chí kiên định của hắn chính là lực lượng toàn thân.

Dưới chân Hoắc Sư Đình cuống quít đạp, đáng tiếc tâm có thừa mà lực không đủ, chỉ có thể nhìn Trần Mễ Lạp tới gần, lâm vào trạng thái điên cuồng nói:" Lại đây...lại đây..."

Trần Mễ Lạp hít sâu một hơi, lợi dụng sức nặng toàn thân đột nhiên lao về phía trước, dùng sức nặng cơ thể đè lên trên người Hoắc Sư Đình, hai tay vặn đầu của hắn, thét lên:" Ngươi...ngươi phải chết! Ngươi...chết đi!" Vừa nói vừa hung hăng vặn.