Vô Địch Hắc Quyền

Chương 549




Trần Mễ Lạp vừa mừng vừa lo, trong lòng xúc động không nói thành lời. Từ thiên đường rơi xuống địa ngục cũng chỉ cần một giây mà thôi, nhưng sự chênh lệch trong nháy mắt này làm cho người ta khó mà thích ứng được. Vốn đã tuyệt vọng hẳn với kế hoạch chạy trốn, ai mà biết Diệp Thiên Vân lại xuất hiện vào thời điểm mấu chốt thế này?

Cửa nhà giam được mở ra, Thường Ba và Thanh Linh Đạo Nhân đã sớm tìm được chìa khóa từ trên người của tuần tra sử, chỉ hai tiếng "răng rắc", còng tay và xiềng chân trên người Trần Mễ Lạp đã rơi xuống đất.

Thường Ba quay ra nháy mắt một cách tinh nghịch với Trần Mễ Lạp: "Chúc mừng sư đệ nhé!"

Trần Mễ Lạp vỗ vỗ vào vai ông ta, sau đó duỗi chân duỗi tay giãn gân giãn cốt. Bị còng tay còng chân trong thời gian dài như vậy thực sự làm cho người ta sản sinh một sự trói buộc. Hắn không dấu nổi niềm vui sướng trong lòng. Người càng ở trong trạng thái tuyệt vọng thì càng cần tới sự giúp đỡ.

Diệp Thiên Vân đã nhiều lần cứu hắn ta ra khỏi nước sôi lửa bỏng, ân tình như vậy thì không phải dùng lời nói có thể nói rõ hết ra được. Trần Mễ Lạp vỗ mạnh vào vai Diệp Thiên Vân nói: "Lão đệ, đệ đúng là phúc tinh của ta! Đại ân này không thể nói hết thành lời được! Ha ha ha ha!"

Diệp Thiên Vân mỉm cười, hắn biết thời gian đang vô cùng cấp bách, mắt đảo một hồi bên trong phòng giam, thì thấy người ở cùng Trần Mễ Lạp lại là hai hòa thượng của Thiếu Lâm! Thấy vậy hai đồng tử của hắn co lại, bình tĩnh nói: "Lão ca, hai người bọn họ, chúng ta có cần..." Ý của hắn rất rõ, hai vị hòa thượng của Thiếu Lâm còn chưa được mở khóa, nếu không cùng một lòng thì phải diệt cỏ diệt tận gốc, không thể để lại hậu hoạn được!

Còn chưa đợi Trần Mễ Lạp đáp lời, thì Huyền Y mặt mày trắng bệch, cam đoan với Diệp Thiên Vân: "Tiểu ca, kiếp sau ta sẽ không làm hòa thượng nữa đâu! Cậu phải vạch rõ ranh giới giữa chúng tôi và Thiếu Lâm, tôi cũng là bị mấy tên đầu trọc đó nhốt vào đây đó!"

Trần Mễ Lạp nghe thấy thế thì không nhịn nổi cười, bèn ha ha cười lớn rồi vẫy tay với Thường Ba: "Sư huynh, phiền huynh mở khóa cho bọn họ! Làm gì có ai bị nhốt trong Hắc ngục này mà lại không muốn thoát ra cơ chứ? Chỉ cần đó là kẻ thù của Thiếu Lâm thì chúng ta có thể thả ra hết!"

Thường Ba mở một lúc mấy chục khóa, nhận được những lời cảm ơn nhiều không kể xiết. Hắn đột nhiên có một khoái cảm đi trả thù, bị nhốt trong Hắc ngục thì đều có chung một kẻ thù. Đem những người này vào trong võ lâm thì sẽ có ảnh hưởng to lớn như thế nào đối với võ lâm? Mặc dù trong đầu hắn vậy nhưng tay thì vẫn nhanh chóng đưa đến phía trước mở khóa cho mọi người.

Vừa rồi còn là bốn vị tông sư, vậy mà trong nháy mắt đã thành tám vị rồi, tốc độ sinh trưởng này quả là đáng sợ. Một khi đã tập hợp đủ mười mấy vị tông sư, thì đây tuyệt đối sẽ là một thế lực vô cùng to lớn! Kể cả Hình Ý, Thái Cực, Bát Quái cũng không có nhiều cao thủ như thế này!

Mấy người bước ra khỏi nhà lao tối tăm, cảm giác gân cốt tựa như nhẹ hẳn đi, chỉ muốn khai triển thân thủ luôn ngay bây giờ! Chẳng có việc gì làm cho người ta vui mừng hơn là bỏ đi cái gông xiềng xích trên người mình xuống.

Trần Mễ Lạp vừa mới bước ra khỏi cửa nhà lao liền nói: "Ta biết bọn họ ở đâu. Nào, đi!" Vừa nói thân hình vừa lao về phía trước.

Bảy người theo sát sau lưng hắn. Nếu có người ở hiện trường thì chỉ e là sẽ líu lưỡi đối với tốc độ của bọn họ mất, bởi tốc độ của bọn họ chỉ để lại tàn ảnh của họ mà thôi.

Trần Mễ Lạp không khiêm tốn được như Diệp Thiên Vân. Có mấy vị tông sư đỡ cho, hắn không suy nghĩ gì mà lượn lờ ở xung quanh, rẽ ra là thấy bốn vị tuần tra sử, cũng chẳng thèm quan tâm xem họ có phát hiện ra không. Tay hơi rung lên, chiếc xiềng chân vung lực ra mạnh không khác gì một con rắn lớn.

Trong Hắc ngục, mỗi tuần tông sư chỉ có một lần cơ hội để hoạt động thân thể, nhưng lại sợ Thiếu Lâm ăn cắp mất ngón nghề nên ai nấy đều phải che giấu. Giờ đây đã có mục tiêu rõ ràng rồi thì làm sao họ có thể bỏ qua cho được? Mấy vị tông sư này đã ngứa tay từ lâu lắm rồi, vì thế nên vừa nhìn thấy mấy viên tuần tra sử thì không tha cho tên nào cả!

Đây là phòng giam cuối cùng, bốn tên tuần tra sử vừa mới nghe thấy tiếng động nhẹ, chỉ mới ngẩng đầu lên thôi thì đã thấy mấy đạo tàn ảnh, tâm thần không khỏi hoảng hốt không yên! Chỉ trong nháy mắt tàn ảnh đã đến bên cạnh rồi.

Mấy viên tuần tra sử chỉ vừa cảm thấy thân thể mình ấm lên một chút thì đã thấy máu phun ra từ cổ mình. Thủ pháp giết người của tông sư phải gọi là vô cùng chuyên nghiệp, căn bản là không để cho người ta cảm thấy đau đớn, đến cả cơ hội để kêu lên cũng không có.

Diệp Thiên Vân không có thời gian để thu dọn những thứ này, nếu tuần tra sử ở trong giang hồ thì đa số là cùng một đời đệ tử với hắn. Trình độ công phu của những người này chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể biết, làm sao có thể đánh lại được những tông sư như Trần Mễ Lạp chứ, đến cơ hội thoát thân cũng không có nữa, chỉ trong nháy mắt đầu và thân thể của chúng đã tách rời khỏi nhau một cách không thương tiếc.

Mở cửa song sắt ra, quả nhiên Nghiêm Hành và Lý Duy Phong, đại trưởng lão Không Động ở bên trong. Sau khi tiếp lấy chìa khóa thì nhanh chóng mở cánh cửa ra.

Nghiêm Hành không quá xem trọng kế hoạch của Diệp Thiên Vân và Trần Mễ Lạp, nhưng lúc này đây đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, nên vừa mới thấy Diệp Thiên Vân thì lập tức như con thiêu thân bay người đến hỏi: "Thành công rồi?"

Diệp Thiên Vân gật gật đầu, tự tay mở còng tay và xiềng chân cho ông, trầm giọng nói: "Sư tổ, chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi!"

Vẻ mặt của Nghiêm Hành rất kỳ lạ, tựa như không biết là nên cười hay nên khóc, chỉ là đột nhiên cảm thấy có phần mờ mịt. Diệp Thiên Vân thấy thần sắc của ông thì biết là ông đã bị nhốt trong này một thời gian khá dài rồi, nên hiển nhiên là không biết nên phải làm sao.

Diệp Thiên Vân phải nắm bắt từng giây từng phút, nên hắn kéo ông ra nói: "Đi thôi, sư tổ."

Ông lão một mắt sau khi ra ngoài thì theo sát Diệp Thiên Vân, bởi vì ông ta có tâm sự. Thấy thời gian đã hòm hòm rồi thì quay ra đỏ mặt nói lắp với Diệp Thiên Vân: "Tiểu huynh đệ, chúng ta đã.. đã nói với nhau rồi đấy nhé...."

Diệp Thiên Vân "Ừm" lên một tiếng, rồi hơi cất cao tiếng lên nói với Trần Mễ Lạp: "Người đông lực lượng lớn, chỉ có cứu hết những người bị nhốt thì cơ hội thoát ra bên ngoài mới lớn được! Lão ca, huynh thấy thế nào?"

Trần Mễ Lạp không một chút do dự, hắn ủng hộ quyết định của Diệp Thiên Vân một cách không điều kiện, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: "Được! Chỉ cần huynh đệ cậu nói một câu, ta sẽ là người đầu tiên hưởng ứng, giải phóng cho tất cả mọi người!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đại bộ phận tông sư đều đang múa quyền sát chưởng, cuối cùng thì thời khắc nở mày nở mặt cũng đến rồi. Mối thù giành cho Thiếu Lâm không phải là được hình thành trong ngày một ngày hai, mà là đã trải qua cả mấy năm, mấy chục năm trời chồng chất mà thành. Oán hận của bọn họ đã nảy mầm mọc rễ ở tận đáy lòng, giờ đây đã sớm trưởng thành thành một cây cổ thụ to lớn rồi. Vận may đến thì cuộc đời ắt sẽ có những thay đổi lớn, làm sao có thể bỏ qua cho Thiếu Lâm được? Họ còn muốn giết sạch những tuần tra sử trong Hắc ngục này cơ!

Kỳ thực, đứng sau Trần Mễ Lạp là Thanh Linh Đạo Nhân, Thường Ba..v..v.., còn đứng sau Diệp Thiên Vân thì có Nghiêm Hành và Lý Duy Phong, còn có cả ông lão một mắt nữa, đa số mọi người đều ở trong nhóm của hai người.

Chỉ cần họ cùng lúc gật đầu, thì cho dù có người không đồng ý cũng không dám công khai đứng ra phản đối, bởi vì làm vậy thì thật không sáng suốt chút nào, không những thế còn có thể đưa tới cái họa sát nhân!

Diệp Thiên Vân đã từng ở bên trên một thời gian, mỗi lần đi gia công dược liệu đều đi qua, có thể nói là thuộc hết đường đi rồi.

Suốt dọc đường đi, đám tuần tra sử căn bản là không đủ cho tông sư giãn gân giãn cốt, đoàn người không khác gì đám châu chấu lướt qua hoa mầu, đi đến đâu là giết đến đó! Trong thời khắc này, cái gì mà nhân tính, đạo đức, lương tri, đều đã bị lòng thù hận lấp đầy, nuốt trôi rồi! Điển hình của việc có oán báo oán, có thù báo thù!

Rất nhanh, đoàn người đã tới phòng giam thông thường, mấy vị tông sư sau khi tìm thấy chìa khóa thì mở hết cửa ra, nhưng cũng vào lúc này đây, cả Hắc ngục vang lên tiếng còi báo động đến chói tai.

Không tốt rồi, Diệp Thiên Vân thầm nghĩ. Khi đến Hắc ngục, hắn không ngừng quan sát hết môi trường xung quanh, đều là chuẩn bị cho việc trốn chạy, nhưng hắn không hề biết đến nơi đây lại có cả thiết bị báo động, bọn hòa thượng Thiếu Lâm cũng tân tiến ra phết.

Có hệ thống báo động thì có thể nói lên một điều rằng, Thiếu Lâm nhất định sẽ có năng lực và thủ đoạn ứng phó những đột biến xảy ra.

Tính cách Diệp Thiên Vân vô cùng kiên nghị, càng vào thời khắc quan trọng thì hắn lại càng bình tĩnh, tỉnh táo, hắn cất cao giọng nói: "Không phải sợ, vứt chìa khóa vào bên trong, để cho bọn họ tự mở khóa ra!"

Cho dù tình hình có chút thay đổi, nhưng trong cái Hắc ngục này, cái không thiếu nhất chính là võ giả, vì thế nên hành sự tuy có chút vội vàng, nhưng không hề giống với đám ruồi không đầu chút nào.

Diệp Thiên Vân và Trần Mễ Lạp nhìn nhau, và đều có thể nhìn ra đáp án trong mắt người còn lại. Hắc ngục có khoảng hơn một trăm người, đi đầu không có nghĩa là có thể thuận lợi mà thoát ra, xen lẫn ở giữa mới là tuyệt nhất.

Qủa nhiên, không lâu sau, một số võ giả tốp năm tốp ba xông ra bên ngoài. Diệp Thiên Vân nhìn thấy có mười mấy người có chút nóng vội đã bắt đầu đánh tiên phong, hắn liền nháy mắt với Trần Mễ Lạp, rồi cùng với tông sư khác chạy ra bên ngoài.

Diệp Thiên Vân vốn định rời đi rồi, thì thấy ông lão một mắt đang đẫm lệ ở bên cạnh, Hàn Thắng Thiên cũng không kém là mấy. Hắn dùng tay kéo một cái rồi hét lên: "Đi thôi, ra bên ngoài rồi tính sau."

Một số võ giả có tâm kế thì tất yếu là không chạy theo một cách mù quáng. Hàn Thắng Thiên thấy Diệp Thiên Vân đang vẫy gọi thì không quan tâm gì nữa, kéo ông lão một mắt đi theo.

Diệp Thiên Vân chậm hơn Trần Mễ Lạp một chút, vì khi hắn tỉnh dậy thì mình đã ở trong Hắc ngục, nên không rành đường đi cho lắm, vì vậy mà bây giờ có người dẫn đường như vậy thì tiết kiệm được không ít sức lực. Hắn nhìn về phía sau một cái thì có phần kinh hãi, không biết tự bao giờ mà mấy người vừa mới vào ngục đã kết thành bằng hữu như Tình thúc, mũi to, Hồng Hữu..v..v.. đã theo kịp sau lưng rồi.

Trần Mễ Lạp vừa chạy vừa ngoái đầu về sau nói: "Cái Hắc ngục khốn kiếp này còn xây ở trên núi, xem ra tính thế của chúng ta hiện giờ đúng là ngàn cân treo sợi tóc."

Khi Trần Mễ Lạp vừa mới dứt lời thì họ thấy có sự xuất hiện của đuốc và đèn pin rọi khắp nơi. Đó chính là những tên võ tăng của Thiếu Lâm.

Võ tăng không có lấy một chút bối rối, hoảng loạn, cùng lúc kêu to rồi tìm vị trí của mình, thân hình không ngừng biến hóa! Khoảng mười giây sau thì đột nhiên hình thành một trận pháp.

Diệp Thiên Vân định thần quan sát, thấy có khoảng trên dưới một trăm người thì giật mình đánh thót, đám võ tăng này rõ ràng là có chuẩn bị từ trước rồi.

Nghiêm Hành sau khi thấy vậy thì dùng tay điểm nhẹ vào người Diệp Thiên Vân, nhắc nhở: "Đây là Đại La Hán Trận của La Hán Đường của Thiếu Lâm, trận này cần phải có một trăm lẻ tám người!" Một trăm lẻ tám người, Diệp Thiên Vân hít sâu hai cái, kiến thức của hắn về trận pháp còn rất nông cạn, nhưng từ trực giác mà nói thì khí thế uy nghiêm, vừa vặn chặn lại con đường duy nhất thoát ra bên ngoài.

Thường Ba nhìn trận pháp này thì cười nhẹ một tiếng: "Trận pháp này còn có chút tác dụng đối với những võ giả công phu thấp một chút, còn đối với chúng ta thì chẳng khác gì thùng rỗng kêu to!"

Trần Mễ Lạp nghe thấy Thường Ba nói vậy thì mắt sáng lên: "Sư huynh của ta rất hiểu về trận pháp, huynh ấy nhất định sẽ có biện pháp phá giải!"

Mọi người nghe vậy thì vui mừng ra mặt. Trong Hắc ngục người tài không thiếu, cần người như thế nào thì có người như thế đó.

Thường Ba những năm nay bị nhốt trong ngục, giờ đây được Trần Mễ Lạp tung lên cao như vậy thì không khỏi đỏ mặt nói: "Tìm vài vị có ngạnh công (công phu vững vàng, thuần thục)xông vào giữa trận, sau đó giết chết khoảng năm người trở lên của hàng thứ hai, thì trận này ắt sẽ phá được!"