Vô Địch Hắc Quyền

Chương 513: Lòng dạ độc ác




Trăng mờ giết người ban đêm, gió cao phóng hỏa thấu trời.

Diệp Thiên Vân không phá quy tắc, nhưng Bát Quái môn lại đang phá hủy, điều này khiến hắn khó có thể nuốt cơn tức này xuống! Nhớ tới ánh mắt sáng long lanh của Hứa Tình, đôi môi mềm mại kiều diễm, còn cả mùi thơm tươi mát thanh nhã duy nhất của cơ thể khi tiếp xúc, tựa hồ trong nhất thời đều quanh quẩn ở trong lòng.

Diệp Thiên Vân sửa sang quần áo lại, đi từng bước một lên bậc thang, không biết bên trong đến tột cùng có cái gì đang đợi hắn. Có điều hắn sớm đã có ý muốn thấy Bát Quái chưởng trong truyền thuyết, vài loại tâm tình phức tạp đan vào nhau, trong lòng dâng lên cảm giác khó nói nên lời. Vì Hứa Tình, vì đỉnh của võ học, liền liều mình tiến vào tháp một chuyến thì sao chứ?

Dùng sức đẩy nhẹ, cửa cũng không có đóng chặt liền mở ra, Diệp Thiên Vân thấy bên trong tối đen, liền tăng cường cảnh giác, sau khi đã chuẩn bị tốt, chậm rãi đi vào.

Cửa khép lại thật chặt, Diệp Thiên Vân lợi dụng cảm giác trong bóng tối mà dò xét, vì để có thể nắm rõ tình huống, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, cảm giác sẽ nhạy bén nhất, một khi có cái gì dị biến, có thể làm ra phản ứng ở ngay thời gian đầu.

Nếu không vào tháp chỉ ở bên ngoài nhìn, có lẽ vĩnh viễn cũng không cách nào cảm nhận được bốn chữ "Biệt hữu động thiên" là chuẩn xác cỡ nào, bên trong cao khoảng bốn năm thước, trong tháp rộng rãi vô cùng!

Trong Thông Thiên tháp phần lớn là do gỗ chế thành, khéo léo tuyệt vời như vậy, khiến người ta không khỏi phát ra tán thưởng tự đáy lòng. Đáng tiếc chính là tầng này mặc dù rộng rãi, nhưng lại không có cửa sổ, ngay cả ánh sáng bên ngoài cũng không rọi thấu được, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác lần mò mà đi.

Trong tháp tràn ngập mùi gỗ khô ráo, ngửi thấy rất trong lành.

Mò theo cạnh tháp tới cạnh thang lầu, vừa mới lên hai bậc nhưng lại truyền tới tiếng "kẽo kẹt", điều này khiến trong lòng Diệp Thiên Vân kinh hãi, thang lầu làm bằng gỗ một khi đã lâu năm thì khó tránh khỏi sẽ có khe hở, sinh ra tiếng động là rất bình thường, nhưng đối với người thân phận không rõ như hắn mà nói, liền trở nên cực kỳ đáng sợ! Dù sao ở đây cũng không phải là địa bàn của hắn, tận lực bước nhẹ đi lên, nhưng vẫn có tiếng vang truyền tới.

Diệp Thiên Vân nhíu mày, hắn mặc dù là võ giả. Nhưng cũng không thể nào hóa sức nặng bản thân thành số 0, đó là trái với quy luật tự nhiên, chỉ là tình thế không để người ta nghĩ nhiều, hôm nay ở đây cho dù là núi đao biển lửa, hắn cũng chỉ có thể xông vào một mạch.

Lại đi thêm ba bước, quả nhiên truyền đến tiếng cười quái dị, sau đó một thanh âm làm rợn tóc gáy nói: "Tốt, tốt, tốt! Bao nhiêu năm rồi không có đệ tử nào nửa đêm tới Thông Thiên tháp. Nể phần dũng khí của cậu tôi cũng sẽ hạ thủ lưu tình!"

Trên tháp cực kỳ im lặng, ngay cả tiếng vang rất nhỏ cũng có thể nghe rõ, một giọng nói đột nhiên truyền tới như vậy, nếu như là người thường nhất định sẽ bị sợ chết khiếp.

Cũng may Diệp Thiên Vân trời sinh gan lớn, nghe giọng nói như thế liền khẽ mỉm cười. Có người sợ quỷ, có người sợ người, hắn thì cái gì cũng không sợ! Chỉ là không ngờ còn chưa mở miệng, người ra mặt đã xem hắn thành đệ tử Bát Quái môn. Đó là một khởi đầu tốt!

Hắn không nói gì, chỉ chậm rãi bước lên bậc thang, mỗi một bước đều đi trầm ổn vô cùng, cảm giác nghe rất có tiết tấu.

Người ra mặt nhìn Diệp Thiên Vân nửa ngày không nói lời nào, ngược lại còn có chút kinh hỉ nói: "Cậu là môn hạ người nào, nửa đêm lên tháp vì chuyện gì?"

Diệp Thiên Vân đã sắp lên tới tầng hai, biết nếu không trả lời sẽ khiến người ta hoài nghi. Cước bộ hắn không ngừng, trong đầu từng nhớ kỹ Hứa Phạm từng nhắc tới cha của Tần Bảo tên là Tần Lỗi, trong lòng liền có tính toán, trầm giọng nói: "Đệ tử là đệ tử môn hạ của Tần Lỗi!"

Người ra mặt nghe thấy lời của Diệp Thiên Vân nói, cười ha hả một tiếng nói: "Hóa ra thằng nhóc họ Tần, hai ngày trước còn đưa lên một cô bé búp bê. Cậu vì sao nửa đêm lại đi lên đây?"

Diệp Thiên Vân từ trong miệng của gã lại lần nữa chứng minh Hứa Tình ở trên Thông Thiên tháp này, trong lòng cực kỳ phấn chấn, khẽ cười một tiếng nói: "Đệ tử muốn lén kiểm nghiệm chút thành quả sở học của mình, nếu bay ngày tới sẽ bị sư huynh đệ phát hiện, cho nên không thể làm gì khác hơn là phải như thế!" xem tại TruyenFull.vn

Diệp Thiên Vân thở dài trong lòng. Lời người này mặc dù hơi quái một chút, nhưng cũng không có tâm đề phòng gì. Hôm nay lên tháp đánh một trận. Nhất định phải phân sinh tử, nếu là ngày thường có thể gặp người này, thì sẽ trở thành bạn bè cũng không biết chừng.

Nương theo tiếng vang của gỗ, Diệp Thiên Vân rốt cuộc cũng đi lên tầng ba. Trên tháp không có đèn điện, chỉ có mấy ngọn nến ở trên đài cắm nến bày bốn phía. Mượn ánh nến yếu ớt, thì thấy một lão già một mắt, tóc có hơi rối, lão đang mỉm cười mà đánh giá mình!

Diệp Thiên Vân ôm quyền, sắc mặt bình tĩnh nói: "Có thể đã quấy nhiễu việc nghỉ ngơi, xin thứ lỗi!"

Lão già một mắt khoát tay áo, rất rộng lượng nói: "Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại! Trên tháp không khí trầm lặng, nếu không có chuyện mới mẻ, ta thật không biết làm sao qua một đêm này đấy!" Nói tới đây cũng nhìn thấu Diệp Thiên Vân, híp mắt nói: "Cậu tiến vào Bát Quái môn khi nào? Sao ngay cả thân hình cũng không luyện ra được? Chẳng lẽ là đệ tử mới nhập môn?"

Diệp Thiên Vân ngược lại cũng không ngờ lão quan sát cẩn thận như vậy, mặc dù thân hình của hắn bình thường có tác dụng ẩn tàng, nhưng một khi tiếp xúc với võ giả liền thì càng bỗng nhiên nổi bật. Hắn hồn nhiên nhìn thoáng qua mình, sao đó thở dài: "Tôi cũng không biết, nhập môn ba năm có thừa, trong sư huynh đệ chỉ có thân hình của tôi là không đổi!"

Lão già một mắt có chút mất hứng nói: "Ta tưởng là tới một cao thủ, ai ngờ cậu lại nhập môn mới có ba năm!" Tiếp theo phất tay nói: "Thôi, thôi! Bây giờ cậu đi xuống lầu đi, ta không làm khó cậu, nếu không chớ trách ta ra tay không lưu tình! Cậu có lẽ có chút thiên phú, nhưng ba năm thì chưa luyện được cái gì đâu. Không nên nghĩ tới một bước lên trời, người cần phải có phần gốc mới được!"

Diệp Thiên Vân cũng không bối rối, từ trong nói chuyện hắn đã biết rõ tính tình người trước mắt, vừa xoay người vừa cố ý thở dài: "Thật ra tôi tới nơi này là do ở ngoài môn có học trộm mấy chiêu, đã luyện một thời gian ngắn nên muốn xem một chút mình là có phải có tiến bộ không!"

Hai chữ học trộm này khiến mắt lão già một mắt sáng ngời, phất tay kêu lên: "Chậm đã! Cậu nói học trộm à? Công phu gì thế?"

Diệp Thiên Vân dừng bước có chút khó xử nói: "Tôi nhớ lực có khác người thường, lần trước ở trong hội võ thuật, từng thấy Vô Vi Đạo Nhân của Hình Ý Môn ra tay, cho nên hao hết trí nhớ rốt cuộc ghi nhớ được bảy tám phần. Sau khi trở lại môn luyện qua một thời gian ngắn, cuối cùng cũng có sở thành".

Lão già một mắt lập tức nhảy dựng lên cao hơn một thước, xoa tay liên tục, đi tới đi lui trước mặt Diệp Thiên Vân ba lần, hưng phấn nói: "Kỳ tài, đúng là kỳ tài! Vô vi lão quái, ha ha ha! Cậu luyện hai chiêu trước cho ta xem! Nếu luyện thật sự tốt, ta sẽ có phần thưởng rất lớn!"

Diệp Thiên Vân xem tuổi của lão thì hẳn nhiên là quen với Vô Vi Đạo Nhân, mặc dù hắn có biết Bát Quái chưởng, nhưng dùng để giao thủ với loại người cấp bậc này, quả thực là trò đùa, cho nên chỉ có thể nói xạo. Thấy lão già mắc câu, giả vờ nói: "Ngài là tiền bối bổn môn, tôi luyện có không tốt, ngài cũng không được cười tôi, dù sao đây là công phu học trộm, còn... chưa nói cho sư phụ tôi biết..."

Lão già có chút không nhịn được mà quát lớn: "Ta biết rồi, ta biết rồi, chuyện cậu luyện võ ta sẽ không nói ra, ở đây chỉ có một mình ta biết, nhanh chút đi, không nên lắm điều!"

Diệp Thiên Vân thấy thời cơ đã gần chín mùi, liền gật đầu, thân thể mở Tam thể thức, luyện ra Hình Ý Quyền chân thực tự nhiên, ở trong động tác còn cố ý làm chút sai sót.

Lão già thấy động tác của Diệp Thiên Vân, càng xem càng kích động, phải biết rằng công phu Diệp Thiên Vân là "Học trộm" mà có, tất nhiên không thể so với người chính quy, mặc dù động tác không quá tự nhiên, nhưng cái này cũng có thể có chín phần tương tự. Lão già bị Diệp Thiên Vân luyện đến độ tay chân ngứa ngáy, sau khi phất tay bảo ngừng, nhìn hắn có chút khẩn trương nói: "Chỉ những chiêu này sao? Có còn chiêu khác không?"

Diệp Thiên Vân hơi chút trầm ngâm nói: "Còn có hai chiêu, đặc biết nhất..." Nói tới đây, hắn lấy toàn bộ động tác Hổ hình ra khoa tay múa chân!

Lão già hận không thể hôn Diệp Thiên Vân hai cái, mặt mày hớn hở nói: "Hổ hình... nhanh luyện đi! Đây mới là tuyệt học của lão tạp mao Vô Vi, cậu luyện thử xem, nhanh luyện thử!" Thấy Diệp Thiên Vân bất động, liền lập tức đồng ý nói: "Chỉ cần cậu luyện được hai chiêu này, sau này ta sẽ tận tâm truyền tuyệt học Bát Quái cho cậu... nhanh luyện đi!"

Diệp Thiên Vân lúc này không chút hoang mang nói: "Lúc tôi học trộm, Vô Vi đạo nhân đang cùng người khác đối luyện, nhưng tôi lại chỉ riêng một mình, tôi luyện không được!"

Lão già một mắt vò đầu tóc vốn lưa thưa, hứng thú của lão vừa mới được Diệp Thiên Vân khơi mào, lại như bị dội một gáo nước lạnh. Vò đầu bứt tai nửa ngày, vỗ tay một cái nói: "Ta và cậu đối luyện!" Nói xong thân thể trầm xuống, ánh hưng phấn thoáng hiện trong đôi mắt.

Thân thể Diệp Thiên Vân đều ở trong bóng tối, thấy thời cơ chín muồi, liền cười nói: "Tôi ra chiêu đây!" Tiếng nói vừa dứt, liền động thân ra chiêu, ra tay chính là Băng quyền như sét đánh!

Lão già một mắt thấy thế tới của Diệp Thiên Vân, còn tưởng hắn muốn làm nóng người, cho nên không chút kinh hoảng, hai tay đưa ra trước đỡ, vừa cười vừa nói: "Học còn có hình có dạng thế nữa..." Chỉ là vừa mới tiếp xúc với uy thế của Băng quyền, linh hồn lập tức mất hơn phân nửa!

Diệp Thiên Vân chính là muốn nhắm đúng thời cơ, ở khoảnh khắc va chạm, tạo thành một đạo xoắn ốc vô hình, từ chậm tới nhanh, từ nhẹ đến nặng, thân thể chợt run run!

Lão già một mắt nằm mơ cũng không ngờ quyền Diệp Thiên Vân thậm chí lại có lực nghịch thiên. Trong nháy mắt tiếp quyền thì lão biết đối phương căn bản không phải là hậu bối gì! Muốn hóa giải kình lực, nhưng quá muộn, chỉ nghe hai cánh tay vang tiếng gãy đoạn! Cắn răng muốn lui về sau, nhưng ác mộng vẫn còn tiếp tục, một quyền thình lình này lại từ trước ngực đánh xuyên ra sau lưng

Lão cúi đầu thấy thân thể mình không ngờ lại xuất hiện một lỗ máu, miệng giật hai cái, có chút mờ mịt nói: "Cậu... cậu..." Chỉ là thanh âm quá nhỏ, ngay cả chính lão cũng nghe không rõ.

Diệp Thiên Vân mặt không biểu tình nhìn lão già một mắt trước mặt, vô tình nói: "Người bạn, có trách thì trách người sinh ở Bát Quái môn!"

Lão già sau khi nghe được câu này, linh hồn giống như bị người ta rút đi, sinh cơ trong mắt ảm đạm dần, thân thể trong nháy mắt xụi lơ.