Ngô Lập Sâm cười không ngậm miệng được, khi Diệp Thiên Vân từng ở Võ Đang thì cứu gã ở trong biển lửa. Mặc dù chỉ là thuận tiện mà thôi, nhưng đó cũng là một phần nhân tình! Về tình về lý đều nên nhiệt tình chiêu đãi hắn, xem như tận tình địa chủ. Về mặt khác thì Ngô Lập Sâm cũng có tính toán của mình, gã cũng hy vọng Diệp Thiên Vân đến Thái Cực Môn ở tạm thêm mấy ngày.
Thái Cực Môn vừa mới đổi chủ, cần phải ổn định, Diệp Thiên Vân mặc dù là người hòa khí, nhưng đó là chỉ ở trong bạn bè. Trong mắt người ngoài hắn chính là một ma vương máu lạnh, giết người như ngóe, ra tay cần phải phân sinh tử! Có một người hung danh lan xa trấn thủ trong Thái Cực Môn như vậy, tin tưởng cho dù là người có tâm tư sai lệch, cũng sẽ cân nhắc bản thận có thực lực đi khiêu chiến Diệp Thiên Vân không.
Diệp Thiên Vân bây giờ khác biệt trời vực với trước kia, có thêm một tên hiệu sát thủ tông sư, hơn mười vị tông sư của Võ Đang đều liên tiếp chết thảm ở trong tay hắn! Hơn nữa thực lực của hắn rất mạnh, với hướng phát triển bây giờ mà xem, chỉ sợ không cần năm năm sẽ trở thành người đừng đầu võ lâm.
Diệp Thiên Vân trong đầu băn khoăn, nên làm sao để đối phó với lời đồn đại Võ Đang cố ý truyền ra, đây là vấn đề khiến hắn đau đầu! Chỉ sợ cuộc sống bình lặng thật vất vả mới có được, sẽ bị một tin này đánh vỡ không còn tăm hơi!
Ngô Lập Sâm tất nhiên là muốn lưu lại, vung tay lên mà quyết định rất quyết đoán: "Lão đệ, cậu ở chỗ này của anh sống một thời gian, ai dám tới tìm cậu yêu cầu Thiên Sách hư vô gì gì đó, tôi liền thay cậu giải quyết hắn!"
Diệp Thiên Vân do dự không thôi, nếu tiếp tục ở lại đây, quả thật sẽ ít đi chút phiền toái, nhưng bản thân cũng không nhất định là chuyện tốt, môn nhỏ phái nhỏ còn đánh đuổi được, nhưng gặp một số người có thực lực chân chính, làm sao chịu để yên, cho nên nhất thời không nói gì.
Ngô Lập Sâm cũng không có dạng bi quan kia, thẳng thắn nói: "Thiên Vân lão đệ, nói thật, tôi vừa mới tiếp nhận Thái Cực Môn, người trong phái thầm ngóc đầu cũng không ít. Cậu ở đây có thể giúp tôi chấn nhiếp một số phần tử ngoan cố! Là một công đôi việc, không biết lão đệ nghĩ sao!"
Diệp Thiên Vân thấy Ngô Lập Sâm ánh mắt chân thành, đúng là đang thẳng thắn thổ lộ tình cảm với hắn, trong lòng cũng vừa động, nếu Ngô Lập Sâm còn không sợ, hắn lại càng không cần phải rụt đầu rụt đuôi, như vậy ngược lại sẽ khiến người ta chê cười!
Bây giờ thực lực của hắn mặc dù không phải đứng đầu võ lâm, nhưng tốt xấu gì cũng có thực lực tông sư! Ai dám động thủ, vậy thì hắn cũng không cần bận tâm gì, tới một người liền giết một người, tới một đôi liền giết một đôi. Dù sao gánh tên hiệu Hình Ý Ma trên người cũng rửa không sạch, chẳng bằng nhuộm nó càng đỏ hơn!
Võ lâm vốn là dùng máu tươi làm thức ăn, nếu chết cũng chỉ trách mạng đã định sẵn!
Huống chi, hắn còn thiếu Mộc Dịch một phần nhân tình, cần dạy công phu cho gã trong bảy ngày. Nghĩ tới đây, liền khẽ gật đầu nói: "Được, nếu Ngô đại ca nói như vậy, tôi từ chối nữa thì thật bất kính!"
Ngô Lập Sâm thấy hắn đồng ý, trong lòng rất vui sướng, Diệp Thiên Vân không hỗ uy danh Hình Ý Ma, lộ ra sự quyết đoán sát phạt trong xương, chỉ sợ người dám cùng mình công khai đối địch kết quả tuyệt sẽ không tốt!
Hai người nói xong những chuyện nên nói, lúc đi ra cũng có chút thoải mái! Tiến vào chính sảnh, Diệp Thiên Vân thấy Tiểu Khải và Mộc Dịch ngồi ở trên ghế khắc hoa và cây cảnh có chút bất an. Mông chỉ ngồi một nửa, tay bưng chén trà lo lắng chờ đợi.
Ngô Lập Sâm duyệt vô số người. Thấy vẻ khẩn trương của hai người không khỏi cười một tiếng, rất hòa khí nói: "Hai vị đều là bạn của Diệp Thiên Vân, thì cũng chính là bạn của Thái Cực Môn, đã tới đây không cần khách khí!"
Tiểu Khải sợ bị lừa, hoảng sợ đứng lên nói: "Tôi... tôi... tôi là đệ tử võ quán Thái Cực... không dám nhận cách gọi này!"
Mộc Dịch thấy Diệp Thiên Vân không có việc gì, tâm cũng thả lỏng, gã còn trông Diệp Thiên Vân dạy gã công phu, cho nên yếu ớt nói: "Anh Diệp, chúng ta về nhà ha?"
Ngô Lập Sâm cười ha hả, lắc đầu nói: "Diệp lão đệ có giao tình với tôi, mời hắn đến nhà của cậu, chẳng phải là không để Thái Cực có mặt mũi à?"
Mộc Dịch vội vã đứng lên, giải thích: "Không phải... tôi không phải có ý này!"
Diệp Thiên Vân vừa đúng lúc nói: "Mộc Dịch, hắn chỉ đùa một chút với cậu thôi, không cần phải gấp!" Nói xong quay đầu lại nói với Ngô Lập Sâm: "Đây là bạn em quen trên biển, người thành thật, Ngô đại ca không nên dọa hư hắn!"
Ngô Lập Sâm có chút ngoài ý muốn, người có thể khiến Diệp Thiên Vân mở miệng thì không nhiều lắm, cố ý nhìn thêm hai lần, gật đầu nói: "Bây giờ người thành thật cũng không nhiều lắm!"
Diệp Thiên Vân biết tình huống trong nhà Mộc Dịch, sau khi hắn dạy xong nói không chừng phải rời đi ngay, bởi vậy Mộc Dịch cần một phần nguồn thu ổn định, mà còn có thể học võ, cho nên dùng giọng thương lượng nói: "Mộc Dịch là nhân Vũ Di Sơn, không môn không phái! Trong nhà có cha bệnh nặng, em thiếu nợ hắn một phần nhân tình, anh có thể an bài một chỗ tốt cho hắn không, để cho em cũng giải quyết xong một cái tâm nguyện!"
Diệp Thiên Vân nói rất khách khí, nhưng Ngô Lập Sâm lại biết hắn không dễ dàng nhờ người khác. Bây giờ miệng vàng mở ra, tất nhiên không thể không cho hắn mặt mũi, lập tức nói: "Chuyện này chẳng phải đơn giản sao, tôi tìm cho hắn một phần việc thoải mái ở tổng quán Thái Cực!"
Mộc Dịch ở trong một nói một đáp liền lắc thân biết thành hộ liên quan, hơn nữa còn là công khai chính đại.
Tiểu Khải ở một bên ánh mắt lộ vẻ hâm mộ xen với ghen tị, gã mặc dù ở võ quán Thái Cực thời gian không lâu, nhưng cũng biết hàm nghĩa đệ tử tổng quán! Cái này giống như một chén vàng, không biết có bao nhiêu người vì tranh cái tên này mà bể đầu chảy máu!
Nhưng chỉ một câu nói của Diệp Thiên Vân, liên đưa Mộc Dịch lên dễ dàng, có thể nói không cần tốn nhiều sức! Thấy Mộc Dịch vẫn như cũ ngây ra, dùng sức đẩy gã, thấp giọng quát: "Còn không mau nói cảm ơn!"
Mộc Dịch mới kịp phản ứng, không ngừng cảm ơn Ngô Lập Sâm và Diệp Thiên Vân, gã sao cũng không ngờ, trong lúc vô tình cứu Diệp Thiên Vân, nhưng lại tìm được thiện duyên như vậy.
Cứ như vậy Diệp Thiên Vân và Mộc Dịch liền ở lại Thái Cực Môn, liên tiếp năm ngày, Mộc Dịch Cứ như vậy dưới sự chỉ đạo của Diệp Thiên Vân luyện tập Hình Ý Quyền, mỗi ngày đều mệt đến bán sống bán chết. Có điều Mộc Dịch bây giờ cũng không cảm thấy khổ, trong thời gian mấy ngày này, gã có chút hiểu biết với Thái Cực Môn, cũng biết rõ thân phận của Diệp Thiên Vân!
Một cao thủ cấp số tông sư, dắt tay mà dạy gã nhập môn, cơ hội như vậy không phải ai cũng có được, cho nên gã càng quý trọng mỗi phút mỗi giây, có lẽ cũng vì bảy ngày này, gã đã gặp một bước ngoặc trong cuộc đời.
Diệp Thiên Vân ở trong mấy ngày này cũng không phải là muốn dạy Mộc Dịch thành cao thủ, hắn không có loại năng lực này. Nếu dùng lời trong nghề thì chẳng qua là muốn đánh lưu lại dấu vết Hình Ý Quyền lên người của gã! Mộc Dịch sau này có thể tự học Hình Ý Quyền, khiến gã mỗi một động tác đều hợp tiêu chuẩn.
Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân. Lời này cũng không phải là nói cho có mà thôi. Diệp Thiên Vân mặc dù không phải là sư phụ, nhưng hắn đảm đương một nhân vật dẫn đường Hình Ý, ở trên con đường võ học, tận lực giảm bớt gập ghềnh cho Mộc Dịch.
Lấy được lợi ích lớn nhất không phải là Mộc Dịch, mà là Ngô Lập Sâm, chuyện quả nhiên giống suy nghĩ của gã, có hung danh của Diệp Thiên Vân, một số người muốn quấy rối bên trong môn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì một khi chọc Diệp Thiên Vân, vậy kết quả rất rõ ràng mà cũng rất trực tiếp. Mặc dù ở trong hai ngày này không ngừng có người tới thăm dò tung tích của Diệp Thiên Vân, nhưng không có ai dám tới cửa!
Ngô Lập Sâm biết chắc là người bên trong thả tin tức ra, cho nên gã giám sát mọi người vô cùng chặt!
Ở vào buổi chiều ngày ước định cuối cùng, Diệp Thiên Vân bảo Mộc Dịch ngừng lại, cười nói: "Thời gian bảy ngày đã tới, học mấy thứ này cũng đủ cậu tiêu hóa mấy năm, kế hoạch tập luyện kia, phải tiếp tục kiên trì chăm chỉ!"
Mộc Dịch nhẹ gật đàu tỏ vẻ đã hiểu, kể từ khi tiến hành đặc huấn, còn chưa từng thấy Diệp Thiên Vân cười. Thời gian bảy ngày nhìn thì ngắn, nhưng khi bắt đầu luyện chân chính, lại là sống một ngày bằng một năm. Diệp Thiên Vân có kinh nghiệm đầy đủ, cường độ huấn luyện cân đong không sai chút nào, cơ hồ hoàn thành nhiệm vụ quy định, đều biết dùng hết khí lực cuối cùng của toàn thân.
Diệp Thiên Vân không biết còn nán lại ở đây bao lâu, lại dặn dò: "Có thể học võ, nhưng không đủ thực lực, ngàn vạn lần không nên bước vào giang hồ, nhớ kỹ những lời này!"
Mộc Dịch "Ừ" một tiếng, mấy ngày qua nghe trí thức về võ lâm không ít, tất nhiên hiểu rõ dụng ý của Diệp Thiên Vân. Trên nét mặt gã có chút không muốn, thương cảm nói: "Anh Diệp, anh thật sự không thể dạy em nữa sao?"
Diệp Thiên Vân cười cười, Thái Cực Môn đã từ từ ổn định lại, hắn muốn đi gặp Hứa Tình, có chút chuyện treo ở trong lòng, giống như là một cây gai. Cho nên nói: "Có tụ có tán, hy vọng cậu ở trên con đường võ học này, một đường bình an!" Nguồn tại http://Truyện FULL
Mộc Dịch bình thường rất kiên cường, nhưng hôm nay nghe được lời của hắn thiếu chút nữa bật khóc. Diệp Thiên Vân mặc dù nghiêm khắc, nhưng nó là vì muốn tốt cho gã, nghe thấy lời ly biệt như vậy, trong lòng lập tức không chịu nổi.
Diệp Thiên Vân gần đây rất đạm bạc đối với tình cảm, cũng không vì sự ly biệt mà thương cảm. Thấy vẻ mặt Mộc Dịch, vừa muốn răn dạy vài câu, lại không ngờ một bóng người phía xa rất nhanh tới gần.
Người tới chính là đồ đệ đầu Lý Thiểu Kỳ của Ngô Lập Sâm, gã chạy tới gần Diệp Thiên Vân, thở hổn hển rồi ôm quyền nói: "Tiền bối, tông chủ Triệu thị Triệu Nam, còn có tông chủ Trần thị Trần Thụy Niên từ Hong Kong đã trở lại, mới vừa vào cửa môn chưa nói được hai câu, liền muốn động thủ với sư phụ tôi!"
Diệp Thiên Vân đợi mấy ngày không thấy bọn họ trở về, nghe được tin tức hai người, biết chuyện Ngô Lập Sâm lo lắng nhất đã xảy ra, hai người kia là phụ tá đắc lực của Khương Hải Thiên, bị Ngô Lập Sâm sử dụng kế điệu hổ ly sơn tất nhiên là có oán hận.
Mặc dù từng có kết giao với hai người, nhưng giao tình lại mỏng hơn cả trang giấy, lúc Diệp Thiên Vân cảm thấy nên về liền lộ ra chút hào sảng, cho nên quay đầu cố ý ôm quyền với Mộc Dịch, thản nhiên nói: "Người anh em, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!" Nói xong cùng với Lý Thiểu Kỳ nhanh chóng đi tới tiền viện Thái Cực Môn.
Mộc Dịch nhìn bóng lưng của hắn, ở chung bảy ngày khiến gã không tự chủ được mà khóc rống lên, là Diệp Thiên Vân mở ra cánh cửa võ học cho mình, hay là hắn khiến giấc mộng của mình biến thành sự thật, cho nên hô hết sức: "Anh Diệp, em sẽ cố gắng, sẽ không phụ anh, nhất định sẽ trở thành võ giả cường đại..."
Diệp Thiên Vân đã đi xa cũng không quay đầu lại, mà chỉ phất nhẹ tay áo...