Ngồi trên ca nô chạy như bay, Dương Thiên Long nhìn qua mặt biển, trái tim lại phập phồng bất định, vào bến tàu đã được một giờ mà vẫn chưa tìm thấy tung tích của Diệp Thiên Vân.
Đối với hắn mà nói đây không phải tin tức gì tốt, bởi vì cái này đại biểu cho việc hơn 90% xác suất là Diệp Thiên Vân đã chết. Từ khi chuyện phát sinh tới giờ đã qua hai tiếng, nếu như Diệp Thiên Vân còn sống, hiện tại hẳn là phải trôi bồng bềnh trên mặt nước, chỉ cần chìm xuống, như vậy hắn khẳng định là chết chắc rồi.
Ở phương diện cấp cứu Dương Thiên Long cũng không phải là ngu, một người phải hô hấp mới có thể tồn tại được. Giống như trong trạng thái hôn mê mà bị chìm xuống nước, sau đó lại nổi lên, cứ như vậy lơ lửng trên mặt nước như vậy chịu được quá mười phút coi như là mạng lớn rồi.
Hiện tại hy vọng duy nhất chính là Diệp Thiên Vân vẫn còn tỉnh táo thì bị rơi xuống nước, áp dụng tư thế ngửa lên mà trôi đi, như vậy còn có thể cứu được. Vì muốn tìm được Diệp Thiên Vân, hắn còn thuê hai chiếc thuyền trục vớt lặn xuống đáy biển nữa.
Sắc trời đã dần tối, mặt biển bắt đầu nổi lên sương mù, thời tiết này đối với việc cứu vớt rất khó khăn, tầm nhìn xa trên biển giảm xuống, chỉ có thể trở lại bến tàu mà thôi.
Hàn Băng nhìn vẻ mặt trầm trọng của Dương Thiên Long khi trở về, nàng lập tức đi lên hỏi: "Dương đại ca, Thiên Vân thế nào rồi?"
Dương Thiên Long thấy ánh mắt của nàng, cũng chỉ lắc đầu thở dài, loại tin tức xấu này hắn không muốn nói ra.
Hàn Băng nhìn vài chiếc ca nô đã quay lại bờ, liền sớm đã biết kết quả, chẳng qua không muốn đối mặt mà thôi. Nhìn Dương Thiên Long không nói lời nào, nàng kiền an ủi: "Có lẽ... Có lẽ hắn được chiếc thuyền nào đó đi ngang qua cứu cũng không biết chừng. Tôi cảm thấy được anh ấy chưa có chết!"
Thuyền tìm kiếm lục tục trở lại bến tàu, có mười lăm mười sáu chiếc, Dương Thiên Long tập hợp bọn họ lại rồi hỏi: "Thế nào, có kết quả gì không?"
Những người này đều không nói gì, kết quả thật ra không cần hỏi. Bọn họ đều là lính đánh thuê, đều coi thường sinh tử, chẳng qua là thấy tâm tình không tốt của Dương Thiên Long, bọn họ lại không đành lòng nói ra.
Martin hảo tâm an ủi: "Lão đại, dưới nước quá lạnh. Chúng tôi đều muốn đóng băng mất! Diệp Thiên Vân không chừng còn có hi vọng, nơi này là biển rộng cũng không phải sông ngòi gì, hiện tại sắc trời đã tối, thật sự không thể tiếp tục, chúng ta nên trở về thôi."
Dương Thiên Long đốt một điếu xì gà, sau đó tung một cưới đá ngã Martin, trừng mắt phát hỏa nói: "Tìm! Mẹ nó, tìm hết cho tôi, hôm nay không tìm được ai cũng không được về!"
Mấy tên thủ hạ thấy bộ dạng này của hắn, ai cũng không dám tự tìm phiền phức. Đều nhanh chóng trở lại thuyền, lại một lần nữa ra khơi tìm kiếm!
Ánh mắt Hàn Băng thất thần nhìn về phía biển rộng, gió biển lạnh lẽo đập vào mặt, nàng vô ý thức ôm vai ngồi trên mặt đất. Sau khi nghe được tin dữ, trong lòng nàng chưa từng có một giây bình yên.
Diệp Thiên Vân đối với nàng mà nói, không khác gì khe suối trên núi cao, luôn ở địa phương không thể chạm tới, chỉ có thể xuôi theo mà thôi.
Nội tâm nàng rất yêu Diệp Thiên Vân, nhưng thế sự khó đoán. Vừa rồi phát sinh kinh biến, có đôi khi nàng cảm thấy ông trời đang đùa bỡn mình.
Dương Thiên Long cầm lấy chiếc áo choàng khoách cho nàng, sau đó chậm rãi nói: "Còn có một tia hi vọng, chúng ta nhất định phải tìm. Diệp Thiên Vân cũng không phải người thường, cho nên tỉ lệ sống sót của hắn cũng cao hơn người thường."
Hàn Băng cũng không nhịn được mà hồi tưởng lại. Công phu của Diệp Thiên Vân rất cao, trong lúc giao thủ, bất luận kẻ nào cũng không bằng hắn. Chẳng qua là công phu tốt cũng không có nghĩa là kỹ năng bơi tốt, hai thứ này không thể lẫn lộn. Hiện tại nàng tình nguyện tin tưởng Diệp Thiên Vân còn sống, trừ thứ này ra nàng cũng không còn biện pháp.
Hai người tựa hồ như bị cáo đang đợi tòa phán quyết, đều im lặng không nói gì, đều theo đuổi ý nghĩ của riêng mình.
Đúng lúc này, một thanh âm uy nghiêm vang lên: "Dương Thiên Long. Chúng ta lại gặp nhau!"
Dương Thiên Long nghe thanh âm này vô cùng quen thuộc, hắn liền quay người lại nhìn, đúng là người vài ngày nay không có thấy Trần Cảng Sinh. Lúc này hắn đang mặc một thân tây trang màu hồng, Dương Thiên Long nhìn sắc mặt cũng không tốt của gã, cho nên lập tức châm chọc nói: "Cảnh quan, chúng tôi trêu chọc anh sao?"
Trần Cảng Sinh nhíu mày, thời gian này hắn cũng không được tốt, hơn nữa lại là phi thường không tốt. Từ khi gặp lại Dương Thiên Long, số của hắn y như con rệp, khi ở Thái Bình sơn bắn nhau, cơ hồ muốn nửa cái mạng của hắn. Đám người dưới tay đều bỏ mình cả, Thành Quan Can người tham mưu, viết báo cáo rất dày, bị thủ trưởng mắng cho như tạt máu chó.
Thái Bình Sơn đỉnh tại Hongkong tựa như một tổ ong vò vẽ, chỉ cần người có chút thân phận tại đó là bị động tới, thế cho nên liên tiếp vài ngày cảnh vụ đều dồn dập gọi điện tới trách cứ, không ít phú hào cùng đám quan lớn đều hỏi tới chuyện này, thậm chí ngay cả đặc thủ cũng gọi tới!
Từng đạo mệnh lệnh được ban ra, bởi vì hắn chịu trách nhiệm vụ này, cho nên hắn trở thành tổ trưởng tổ hành động chuyên án. Ai biết còn chưa yên vị vài ngày đã xảy ra đại án như vậy, bình thường muốn về hưu, nhưng bây giờ xem ra là hi vọng xa vời rồi.
Trải qua mấy ngày điều tra, căn bản không có cách nào tập trung người bị tình nghi. Thật ra trong lòng của hắn rất rõ ràng, những chuyện này đều không thoát khỏi liên quan tới Dương Thiên Long cùng Diệp Thiên Vân, nhưng tất cả mang mối cùng nhân chứng đều bị quét sạch sẽ, điều này làm cho hắn cảm giác vô lực, thủ đoạn của những người này không phải là dễ chơi chút nào.
Dương Thiên Long thường xuyên xuất nhập tới các quốc gia làm án, nhưng lại chưa bao giờ bắt được hắn. Chỉ có thể bắt Diệp Thiên Vân mà thôi, nhưng trải qua điều tra, khiến hắn càng thêm giật mình!
Thân phận của Diệp Thiên Vân không chỉ là một học sinh đơn giản như vậy, tại Mĩ Quốc đã từng kết oán với Aonaxisi, lại có quan hệ với Cáp Lý Sâm, còn có cả gia tộc Dupont, một người như vậy sao có thể là một tên học sinh quèn được!
Ngoại trừ đại gia tộc, đại phú hào chính là lính đánh thuê, phần tử khủng bố! Diệp Thiên Vân quả thực chính là một quả bom hẹn giờ, hiện tại nguyện vọng duy nhất của hắn chính là mau tống khứ tên hỗn đản này đi, chỉ có như vậy Hongkong mới khôi phục lại yên bình như ngày xưa, đối với hắn đó cũng là kết cục hoàn mỹ nhất.
Trần Cảng Sinh đè ép nỗi tức giận xuống, cơ hồ muốn thổ huyết nói: "Dương Thiên Long, cậu tới đây làm gì?"
Dương Thiên Long phi thường muốn đả kích hắn vài câu, chậm rãi nói: "Diệp Thiên Vân rơi xuống nước, tôi tới tìm anh ta!"
Trần Cảng Sinh có một loại dự cảm, vài tên lính đánh thuê bị chết nhất định có quan hệ với Diệp Thiên Vân, nghĩ tới đây da đầu hắn không khỏi tê dại!
Trong lòng Trần Cảng Sinh đã đem hai người mắng tới độ chết đi sống lại, hắn lại hi vọng bọn họ rời đi càng sớm càng tốt. Nghĩ tới đây hắn mỉm cười nói: "Diệp Thiên Vân đã từng cứu tôi một lần, tôi sẽ gọi điện cho đội cứu hộ của Hongkong, giúp các cậu tìm anh ta!"
Dương Thiên Long có phần bất ngờ, thái độ của Trần Cảng Sinh chuyển biến quá nhanh, không biết hắn từ khi nào lại tốt tính như vậy. Nghĩ lại, số lượng người trên biển tìm kiếm cũng không có nhiều, huống hồ đều là dân không chuyên, đều là dân xuất ngũ không phải là dân chuyên đi cứu hộ, nghĩ vậy hắn liền gật đầu đáp ứng.
Diệp Thiên Vân có phần than thở, sau khi rơi xuống nước, bởi vì ôm Mê Sư Đạo nhảy xuống, kết quả là uống không ít nước, hiện tại trong cổ họng đều mặn chát. Mê Sư Đạo không có công phu cứng rắng như hắn, hắn dùng đầu đụng phải, sau đó rõ ràng nghe được tiếng xương sọ nứt ra.
Hoạt động thoáng cái, hắn cảm nhận được lồng ngực có chút khó chịu, một chưởng kia của Mê Sư Đạo đánh trúng lên ngực hắn! Nếu không phải một chưởng này, mình cũng không hôn mê trôi tới đây. Suy nghĩ một chút, quả thực là mạo hiểm, khả năng bơi lội của hắn không tính là tốt, có thể sống được quả là kì tích.
Tại boong thuyền, Mộc Dịch nhìn đại hán trước mắt, tuổi của hắn thoạt nhìn cũng không hơn mình là mấy, thế nhưng ánh mắt của đối phương lại có rất nhiều điều mà hắn không hiểu được, còn có một chút cảm giác kinh nghiệm tang thương của thế sự. Hắn hiền lành hỏi: "Diệp Thiên Vân? tên cũng không tệ lắm, anh tới Hongkong làm gì?"
Nghe đối phương hỏi, Diệp Thiên Vân cố làm cho bộ dạng của mình thành vẻ thân mật, chậm rãi nói: "Tôi là một lữ giả, từ nội địa tới, cậu tên là gì? Cảm ơn đã cứu tôi!"
Mộc Dịch thấy người mà mình cứu thực sự còn sống, trong lòng tràn ngập cảm giác vui vẻ cùng thỏa mãn, hắn lập tức nói: "Mộc Dịch, mộc tức là gỗ, dịch ở đây là khó khăn, nhìn bộ dạng của anh dường như là người phương bắc đúng không?"
Vài thuyền viên đứng xung quanh đều bị lời nói của hai người hấp dẫn tới, A Tam cười nói: "Mộc Dịch, không cần phải giới thiệu tên với người khác, nhanh nói điều kiện với người ta đi!" Text được lấy tại Truyện FULL
Mộc Dịch ngẩn ra, có phần khó hiểu nói: "Điều kiện gì?"
A Tam còn muốn khoa tay múa chân, nhưng không biết ai ở phía sau đá trúng đít hắn, khiến hắn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hắn lập tức quay đầu lại chửi: "ĐCM, là thằng nào đá tao!" Cơ hồ đồng thời mấy người còn lại cười vang, thực sự là tràng cảnh rất buồn cười.
A Tam cũng không hề kiêng nể, ưỡng ngực đi tới, vẻ mặt gian giảo đánh giá Diệp Thiên Vân, hắn hắc hắc cười hai tiếng nói: "Là Diệp Vân à, chúng tôi cũng không phải là cứu anh không công, ít nhất phải tỏ chút lòng thành đi chứ?"
Những lời này tựa hồ như rất hiển nhiên, vài tên thủy thủ đứng phía sau bắt đầu nghị luận, có người nói năm vạn, có người nói mười vạn, nguyên một đám đều lộ ra ánh mắt tham lam.
Mộc Dịch lúc này mới kịp thời phản ứng, hắn lắc đầu nói: "...Cái gì mà tỏ thành ý...Tôi không muốn gì cả."
A Tam cười hắc hắc gần như vô sỉ nói: "Cậu không cần không có nghĩa là chúng tôi không cần, người này lên thuyền phải mua vé, bằng không các huynh đệ ăn bằng gì, uống bằng gì?"
Mộc Dịch bị mấy người chọc giận đỏ hồng mặt, nắm quyền nói: "A Tam, tôi đã nói rồi, tôi không phải là vì tiền!" Nói xong hắn liền hướng tới Diệp Thiên Vân áy náy nói: "Thật, thật xin lỗi, bọn họ thường ngày hay nói giỡn như vậy đó!"
A Tam bất mãn hừ một tiếng, tròng mắt vừa chuyển nói: "Tôi cũng không phải nói giỡn, lên thuyền phải mua vé là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu như không có tiền vậy lăn xuống biển đi!"
Diệp Thiên Vân cũng không có cảm giác chán ghét gì với đám người trên thuyền, thế nhưng khi nghe A Tam nói như vậy hắn cũng không thoải mái. Cứu hắn chỉ có tiểu tử tên gọi Mộc Dịch trước mắt, vài tên ma-cà-bông ở bên ngoài kia còn đòi húp canh!
Hắn sờ lên cái túi ướt sũng, cũng không muốn sinh sự trên thuyền, vì vậy hắn chậm rãi nói: "Ví tiền của tôi bị mất rồi, tiền đều để ở bên trong!"
Phương Chính ở cách đó không xa, nghe vậy liền đi tới, nghiêm mặt nói: "Giải tán, mọi người trở về làm việc đi, đứng ở chỗ này làm gì vậy!"
A Tam chứng kiến thân hình cao lớn của Diệp Thiên Vân, nhưng lại không cam lòng yếu thế, dùng một trảo chộp lấy cánh tay hắn, chân thật nói: "Không được, nếu như không có tiền, vậy xuống thuyền mau!"
Ánh mắt của Diệp Thiên Vân lóe lên, thanh âm lạnh lùng nói: "Mày thật sự muốn tao rời thuyền?"