Vô Địch Hắc Quyền

Chương 498: Tàn nhẫn




Tiếng vang rất lớn đánh động hai người đang chuyên tâm đối chiến là Trần Thụy Niên cùng Lý Sư Bình, hai người đúng là kỳ phùng địch thủ, bởi vậy đều một lòng say mê trong cảnh giới này, chuyện xung quanh hồn nhiên không biết tới.

Lý Sư Bình trước tiên dừng tay, ánh mắt quét qua phía Mê Sư Đạo, đã thấy hai người biến mất không còn cái bóng, hắn lập tức lao ra khỏi vòng chiến, đồng thời cao giọng hô lên: "Chậm!"

Trần Thụy Niên cũng dừng tay, chỉ là thấy Triệu Nam té trên mặt đất sống chết không rõ, trong lòng kinh hãi tới cực điểm, thanh âm rơi xuống nước vừa rồi là...Lúc này bên tai hắn thoáng nghe thấy thanh âm: "Lý Sư Bình, hai người các ngươi không phải muốn đuổi theo sao? Được! Mọi người đồng quy vu tận, đến lúc đó ai thiếu nợ ai, trên đường tới hoàng tuyền sẽ tính tiếp!"

Lý Sư Bình lau mồ hôi trán, nhìn Trần Thụy Niên ra chiêu lập tức cảnh giác lùi về phía sau, khi cảm thấy an toàn hắn mới hơi hấp tấp nói: "Trần huynh đệ, ngươi có thể hoãn chiến lại một chút được không, chỉ là hai người bọn họ đều rơi xuống biển, sư đệ ta còn có Diệp Thiên Vân đều bị thương, trước tiên chúng ta hợp lực cứu bọn họ, sau đó giải quyết ân oán cũng không muộn!"

Trần Thụy Niên thoáng do dự một chút, hắn tới đây mục tiêu chủ yếu cũng là trợ giúp Diệp Thiên Vân, hiện tại hắn bị rơi xuống nước, trở về thật khó giải thích với Ngô Lập Sâm! Nhưng sư đệ hắn lại nằm bên cạnh sống chết không rõ, hắn lại muốn báo thù, bởi vậy lúc này hắn đang trong hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan!

Lý Sư Bình nhìn thoáng qua một cái, con mắt đảo loạn, tận lực đè ép cảm giác tức giận, nói: "Cứu người quan trọng hơn! Ân oán của chúng ta hãy gác sang một bên cứu người trước đã, tình huống của sư đệ ngươi còn chưa rõ, ta phỏng chừng hắn không có việc gì! Vệ Sư Hạo đang ở kho hàng, đến lúc đó nhất định sẽ châm trễ cứu hắn đấy!" Trần Thụy Niên không nói lời nào, nhưng lại bị Lý Sư Bình đả động, dưới chân lóe lên, chỉ vài bước hắn đã tới bên người Triệu Nam, sau đó ngồi xổm xuống dò xét hơi thở, rồi lại nắm tay bắt mạch điều tra thương thế.

Lý Sư Bình thở dài một hơi, bằng tốc độ nhanh nhất hắn chạy tới bờ biển, vừa rồi khi giao thủ cũng không quá chú ý tới tình huống bên này, huống hồ khi khuyên bảo Trần Thụy Niên cũng tốn chút thời gian, hắn không ngừng nhìn xuống phía dưới để tìm kiếm thân ảnh của Mê Sư Đạo.

Trần Thụy Niên hơi yên tâm, vết thương ở bụng Triệu Nam cũng không quá nguy hiểm, mạch đập còn rất mạnh! Bị chút tổn thương mà thôi, chỉ cần chút thời gian trị liệu là ổn, vấn đề không tính là lớn, hắn thở dài một hơi nhìn về hướng mặt biển.

Trong lòng hắn tính mạng của Triệu Nam còn quan trọng hơn của Diệp Thiên Vân, hắn lên tiếng nói với Lý Sư Bình: "Sư đệ ta còn thở, nếu như tính mạng hắn không còn, ta sẽ khiến Võ Đang phải trả bằng máu!"

Lý Sư Bình không nói gì, hắn liếc nhìn chung quanh, trong lòng lại rất lo lắng, đột nhiên thấy một đôi giày trôi trên mặt nước, mà giày này đúng là của Mê Sư Đạo, hắn vội nói: "Hai người chúng ta hãy xuống xem một chút, Diệp Thiên Vân cùng ta sư đệ ta đều ở dưới nước. Còn có một tia hi vọng, chúng ta nhất định phải cứu bọn họ lên!"

Trần Thụy Niên biết sư đệ mình không có chuyện gì, tự nhiên lúc này nghĩ tới Diệp Thiên Vân, hắn gật đầu dứt khoát nói: "Được!"

Lý Sư Bình vừa muốn nhảy xuống, lại đột nhiên dừng bước, nhìn Trần Thụy Niên nói: "Giữa chúng ta tạm thời ngưng chiến, vô luận cứu được ai, kết quả đều như vậy, cũng không thể tái động thủ, càng không thể ra tay với người bị thương!"

Trần Thụy Niên cười nhạt nói: "Ngươi thực sự là có tâm tiểu nhân. Vô luận như thế nào cũng sẽ không giống các ngươi làm ra việc hèn hạ như vậy đâu!" Nói xong hắn đi tới bờ biển, cởi bỏ quần áo rồi nhảy xuống nước, ngay sau đó Lý Sư Bình cũng nhảy xuống.

Bọn họ ngụp lặn trong nước nửa ngày, Trần Thụy Niên bơi rất xa, trạng thái đã ở mức giới hạn, rốt cuộc vớt được một người! Khi trồi lên mặt nước nhìn thoáng qua, thì ra là Mê Sư Đạo! Hắn rất phẫn nộ, chẳng qua là đã ước định, không thể bỉ ổi như vậy, hắn đành nín thở vớt người này lên.

Lý Sư Bình ở trên biển rộng nửa này, cái gì cũng không thấy, khi trở lại bờ thấy Mê Sư Đạo đã được cứu lên, hắn không khỏi cuồng hỉ, thở hổn hển nói với Trần Thụy Niên: "Cảm ơn Trần huynh, không biết hiện tại sư đệ ta thế nào..." Trong miệng nói như vậy nhưng ánh mắt lại nghi ngờ cùng với hi vọng, muốn biết thương thế của Mê Sư Đạo. xem tại TruyenFull.vn

Trần Thụy Niên an vị tại bên cạnh Mê Sư Đạo, giống như cười mà không phải cười nhìn nhìn. Sau đó kiểm tra qua thân thể Mê Sư Đạo, nói: "Chính ngươi xem đi!"

Lý Sư Bình thấy trên cổ Mê Sư Đạo rõ ràng có vết máu đọng, khuôn mặt bị nát. Còn thiếu một con mắt, hốc mắt bên cạnh xương cốt đều lồi ra, tình trạng thê thảm vô cùng, hắn không khỏi ngẩn người giống như bị sét đánh!

Trong lòng Trần Thụy Niên cũng phát lạnh đối với thủ đoạn của Diệp Thiên Vân, trong tình trạng bị thương như vậy mà vẫn có thể bạo phát! Mê Sư Đạo mới rồi còn rất vui vẻ, ai biết bây giờ bộ dạnh lại biến thành như vậy. Trần Thụy Niên nhìn có chút hả hê nói: "Ta thề, không có động bất kỳ thủ đoạn gì với Mê Sư Đạo, lúc cứu hắn lên hắn vẫn còn thở!"

Khuôn mặt Lý Sư Bình vặn vẹo, nhưng trong lòng lại dị thường khiếp sợ! Hắn đương nhiên là nhìn ra. Vết thương trên mặt, trên cổ của Mê Sư Đạo đã qua một đoạn thời gian, hiện tại chết lại thảm như vậy, hắn trầm trọng nói: "Ta không ngờ được thủ đoạn của Diệp Thiên Vân lại tàn nhẫn như thế, thoạt nhìn hắn được xưng là Hình Ý ma, quả nhiên là là một tên ma đầu!"

Trần Thụy Niên khinh thường cười hai tiếng nói: "Ma hay không ma thì ta không biết, thế nhưng có thù không báo không phải là quân tử, Võ Đang các ngươi ba lần bốn lượt muốn mạng của hắn, chẳng lẽ còn không cho phép người ta phản kháng sao? Đạo lý kia không ai không rõ, chẳng qua là Võ Đang cường hoành thành tính, không ai nghe thấy đạo lý khó nghe như vậy!"

Dứt lời Trần Thụy Niên liền ngửa mặt lên trời đón gió, nhìn mặt biển yên ả, tiếp tục nói: "Diệp Thiên Vân là một trang hán tử, ta bội phục hắn! Chẳng qua là sinh tử khó liệu, phải xem thiên ý thôi!"

Lý Sư Bình nghe xong không nói gì, từ lúc rơi xuống nước tới giờ đã gần một giờ đồng hồ, cơ hội Diệp Thiên Vân còn sống quả là quá nhỏ, nhỏ tới mức cơ hồ bằng không! Có lẽ hắn chết như vậy, đối với Võ Đang mà nói kết quả cũng không tệ...

Mộc Dịch cầm bàn chải cùng thùng nước tới bong thuyền cố gắng vệ sinh, hắn dừng lại lau mồ hôi trán, trong lòng lại không ngừng nguyền rủa lão hỗn đản chết tiệt nọ, lão gia hỏa chết tiệt! Chỉ cần vừa thấy nữ nhân, hai mắt liền phát sáng, quả thực đúng là tất cả các thuyền trưởng đều là bại hoại! Không bằng cầm thú! Nghe trong khoang thuyền vang lên tiếng rên rỉ dâm mỹ, hắn thật muốn cầm bàn chải xông vào hung hăng giáo huấn để lão dừng lại.

Thuyền trưởng của Mộc Dịch tên Phương Chính là một tên hán tử tánh khí táo bạo, đương nhiên tánh khí táo bạo bất quá với hắn mà nói đều không ra gì! Từ nhỏ Mộc Dịch đã thích đao thương, lúc ở nhà thường xuyên đánh lộn. Ba năm trước đây bởi vì một chuyện trùng hợp, hắn đã quen Phương Chính! Được Phương Chính nhìn trúng cho nên hắn xuống đây làm!

Xuất hải ở đây trên danh nghĩa lại rất thối nát, là đánh cá. Nhưng Mộc Dịch đi theo Phương Chính được vài tháng, sau đó mới hiểu hắn đúng thật không phải là ngư dân chân chính, mà làm một tay thuyền trưởng buôn lậu "dầu hồng".

Thật ra cái nghề này nói ra rất đơn giản,"dầu hồng" ở Hongkong chuyên cung cấp cho các nhà xưởng, thuyền cũng dùng màu hồng để nhuộm dầu ma-dút miễn thuế, giá cả so với dầu ma-dút bình thường của Hongkong thì thấp hơn, mà chất lượng chỉ thấp hơn một chút so với dầu ma-dút mà thôi, loại dầu này thông qua buôn lậu mà tiến vào thị trường nội địa tiêu thụ, rất có tính cạnh tranh.

Vùng địa khu duyên hải này có một vài thuyền đánh cá kinh doanh như kiểu này, lúc bình thường đều dấu hàng ở khoang thuyền, dọc đường tới hải vực Hongkong, Macao lúc đó mới rót hỗn hợp vào dầu thành "Hồng dầu". Vì để trốn tránh pháp luật, bọn họ hay dùng phương thức "kiến dọn nhà" tạo thành các tiểu ngạch buôn lậu dầu, số lượng ít, số lần nhiều lên, ban phòng chống buôn lậu sẽ khó xử lý hơn, hơn nữa cho dù có bị bắt, bất quá cũng chỉ bị phạt chút tiền mà thôi.

Nói chung tiền cơm áo không tính là thiếu, nhưng Mộc Dịch cũng rất hối hận, bởi vì hắn biết đã làm việc này sẽ không có đường quay lại, lá gan của Phương Chính càng lúc càng lớn, chỉ cần bị hải quan bắt được, đối với số lượng hồng dầu trên thuyền của bọn họ, tuyệt đối có thể vào nhà đá bóc lịch vài năm.

Huống hồ nguyện vọng lớn nhất của hắn là học công phu chân chính, lúc trước Phương Chính có từng nói qua bản thân hắn chính là một đệ tử của môn phái cao nhân, mà mấy tay đại hán cũng bị hắn trấn trụ qua! Thời gian sau hắn mới biết cũng không hoàn toàn là sự thực, Phương Chính tuy biết chút công phu, nhưng còn lâu mới đạt được tình trạng cao minh so với tưởng tượng của hắn. Nói chung lão chỉ biết vài môn võ mèo quào mà thôi, điều này làm cho hắn thất vọng tới cực điểm.

Có một lần hắn từng nghĩ không làm nữa, ai biết Phương Chính tìm được nhà hắn, cũng đã dùng hình thức đe dọa, khiến hắn sinh ra một loại sợ hãi đối với tương lai, nếu như tiếp tục làm vậy, ăn cơm nhà lao khẳng định không thiếu phần của hắn.

Sau khi lau qua sàn tàu, Mộc Dịch linh hoạt ngồi trên lan can, thuyền sắp tới Hongkong, những vì sao đã giăng đầy trời!

Hiện tại mỗi lần ra biển đều được cầm một vạn đồng trong tay, hắn đã gom đủ 5 vạn đồng, sau khi về nhà có thể đưa cho cha làm phẫu thuật, tuy không thích duy trì tình trạng này, thế nhưng tiền lại không thể không có!

Mộc Dịch đang nghĩ ngợi về mấy việc vặt trong cuộc sống, cánh cửa trong cabin cũng mở ra, sau đó thuyền trưởng Phương Chính từ bên trong đi ra, đầu tiên là kéo quần lên, duỗi cái lưng ra, có phần thỏa mãn sau đó thấy Mộc Dịch, hắn nhíu mày quát: "Quả chuối nhỏ kia, mày còn rỗi rãi vậy à! Sàn tàu lau xong rồi không có chuyện gì làm sao? Cả ngày cầm tiền của tao rồi lại lười biếng! Một ngày nào đó tâm tình tao mà không tốt, sẽ đem mày ném xuống biển cho cá ăn!"

Mộc Dịch có phần bất đắc dĩ nhảy từ lan can xuống, tuy muốn phản bác vài câu, thế nhưng nghĩ một lát đành phải nhịn xuống. Phương Chính tuy là một tay lừa đảo, nhưng tính cách cũng không quá xấu, biết cha mình có bệnh, hắn còn cho thêm mình chút tiền lương nữa.

Phương Chính thấy thần sắc của Mộc Dịch, đắc ý ha ha cười, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Ả đàn bà kia thật là tươi ngon mọng nước! Tiểu tử ngươi cũng chỉ hai ba hai bốn tuổi rồi nhỉ? Có cơ hội sẽ mang mày đi Macao chơi một chuyến, nơi đó chính là thiên đường của đàn ông đó!" Hắn nhìn nhìn xung quanh, sau đó nghi ngờ nói: "Mộc Dịch? Mày đến buồng lái hỏi Thanh Hà còn bao lâu thì tới Macao đi!"

Mộc Dịch nhẹ gật đầu, nhìn bộ dáng dâm tà của Phương Chính, hắn nhếch miệng nói: "Vâng!" Hắn lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt biển, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Trên mặt biển dường như có vật gì đó đang trôi nổi! Nương theo ánh trăng cẩn thận nhìn một chút, hắn có thể đoán chắc đó tuyệt đối là một người! Hiện tại mặc dù là ban đêm, thế nhưng ánh trăng chiếu lên mặt nước, có thể nhìn rất rõ!