Tôn Minh Vũ đem Trần Cảng Sinh khuyến đi rồi, mới thở dài một hơi. Hắn hiểu rõ sự tình sẽ không đơn giản giống như Tôn Vĩnh Nhân nói, vừa rồi chỉ là muốn ứng phó cảnh sát thôi. Hắn nhìn hai người nói:"Thiên Vân, rốt cuộc có chuyện gì? Vĩnh Nhân có phải lại làm sai chuyện gì............"
Diệp Thiên Vân lắc đầu, hắn cũng không cần giấu diếm chuyện này, chậm rãi nói:"Không có gì, là bắt cóc nhưng thật ra cũng không phải, chỉ là vài bọn cướp mà cháu quen biết, cho nên......"
Thần sắc Tôn Minh Vũ có chút ít mất tự nhiên, nếu không phải hiểu rõ Diệp Thiên Vân, sẽ Tưởng là hắn bắt cóc! Nhưng mà cũng may có hắn hỗ trợ, mới có thể tìm ra Tôn Vĩnh Nhân, cảm kích nói:"Vậy cảm ơn cháu, sau này chiếu cố Vĩnh Nhân một chút, đứa nhỏ này còn ham chơi quá!"
Diệp Thiên Vân cân nhắc một hồi, Trần Cảng Sinh nổi cơn điên khùng thật là không đúng lúc, dù sao hắn là cảnh sát của Hương Cảng Hồng Kông, trong phạm vi nhất định thì hắn đại biểu cho pháp luật.
Tôn Vĩnh Nhân đi từ trên lầu xuống, trên khuôn mặt có hai cái thủ ấn hồng, xem ra hẳn đã bị tát trúng! Hắn có chút xấu hổ giải thích:"Ngươi xem, hôm nay thật là xui xẻo, ruồi bọ cũng bay đậu trên mặt!"
Dương Thiên Long nghe được cười ha ha, đứng dậy từ sô pha nói:"Sau này ngươi đừng làm chuyện tình gì dọa người nữa, ta cam đoan chúng nó sẽ không đi tìm ngươi!"
Tôn Vĩnh Nhân sờ sờ khuôn mặt, tựa hồ cảm giác được một khỏa nóng rát, nhẹ xoa nói:"Hai ngày này ở trong kho hàng, cuộc sống thiệt là khổ a, nhưng mà cũng may có các ngươi, nếu không cũng mất mạng rồi!"
Tổ hợp ba người lại lần nữa ở chung một chỗ, lúc này Dương Thiên Long đã không còn giống trước, có một công ty bảo an của riêng mình, mà Diệp Thiên Vân cùng Tôn Vĩnh Nhân lại vẫn như trước, không có biến hóa quá lớn.
Tôn Vĩnh Nhân xoa xoa hai tay, Tư duy nhanh chóng chuyển động nói:"Như vậy đi, để ăn mừng ta không chết mà lại chạy trốn thành công, đồng thời mừng huynh đệ chúng ta gặp lại, ta mời mọi người đi chơi!"
Diệp Thiên Vân rất là dứt khoát từ chối ý kiến của hắn, hiện giờ đã hơn chín giờ tối, Lý Duy Tư và Lưu Đông còn ở tại khách sạn. Còn có mấy giờ nữa bọn họ sẽ lên phi cơ, ít nhất phải trở về nhìn họ một cái!
Nghĩ tới đây, liền nói với Tôn Vĩnh Nhân:"Ngươi hay là ở trong nhà đi, ở đây rất an toàn! Nếu như lại có cái gì ngoài ý muốn, như vậy cũng không dám cam đoan có thể cứu được ngươi nữa!"
Dương Thiên Long rất là đồng ý gật nhẹ đầu, trên da mặt ngăm đen lộ ra hàm răng trắng nói:"Hoàn toàn đồng ý!"
Tôn Vĩnh Nhân che đầu, âm thanh la hét:"Không cần nữa liền qua cầu rút ván a! Mọi người đều biết đây bất quá là chuyện ngoài ý muốn. Các ngươi chẳng lẽ muốn vứt bỏ ta rồi đi sao? Thiên Vân, cho ta đi theo ngươi đi, tốt xấu gì thì ta hết sức quen thuộc đối với Hương Cảng Hồng Kông, nhất định sẽ hữu dụng, không phải sao?" Nói xong tràn ngập chờ mong nhìn Diệp Thiên Vân, bộ dáng thập phần đáng thương.
Diệp Thiên Vân đối với cái tên chó không đổi tính vẫn ăn *** này cũng không có biện pháp nào, nhìn nhìn Dương Thiên Long nói:"Ngươi có chuyện gì?"
Dương Thiên Long nhún vai, chỉ nhìn Tôn Vĩnh Nhân có chút bất đắc dĩ nói:"Cứu hắn ra rồi, thì cũng không còn chuyện gì nữa. Ta định mua vé máy bay, ngày mai bay về Hoa Kỳ, thời gian gần đây sinh ý công ty của ta cũng không tệ lắm, các ngươi có cái gì cần thì nói. Trong phạm vi nhất định ta nhất định hỗ trợ!"
Bằng hữu chân chính của Diệp Thiên Vân không nhiều lắm, Tôn Vĩnh Nhân, Dương Thiên Long đều trong số đó, hơn nữa đã lâu rồi không gặp, nói:"Vậy tối nay ngươi hãy ở chung với chúng ta, mọi người cùng nhau tâm sự!"
Ba người lên một cỗ Mercedes, mới ra cửa Dương Thiên Long liền nhìn thấy ngoài cửa có hai chiếc xe, không khỏi cau mày nói:"Chuyện gì vậy? Tựa hồ có người giám thị chúng ta!"
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy bị dọa cho nhảy dựng, lúc đến gần hai xe đó. Trong xe có người hút thuốc, liền phân phó lái xe ngừng lại, mở cửa sổ xe xuống thăm dò, lập tức chào hỏi nói:"Trùng hợp vậy! Tại sao các ngươi còn chưa rời đi?"
Thị lực của Diệp Thiên Vân vô cùng tốt. Nhìn thấy Trần Cảng Sinh đang ngồi bên trong hút thuốc, biết những người này đang giám thị mình, liền nói với Dương Thiên Long:"Cẩn thận một chút a!"
Dương Thiên Long có chút vô tội nói:"Ta không làm chuyện gì chuyện xấu tại Hương Cảng, tại sao ngươi không tin ta!" Nói đến đây khẻ cười một tiếng nói:"Mặc kệ nó, coi như có vài vị bảo tiêu ở sau lưng đi!"
Trần Cảng Sinh cùng hai nhân viên cảnh sát ngồi ở trong một cỗ Toyota nhìn thấy mấy người đi ra xong, cười lạnh hai tiếng nói:"Từ giờ trở đi, ta sẽ bảo vệ các ngươi hai mươi bốn trên hai mươi bốn, cho đến khi toàn bộ các ngươi rời khỏi Hương Cảng Hồng Kông!" Nói xong có chút khiêu khích nhìn Dương Thiên Long.
Dương Thiên Long chán ghét liếc đáp lễ hắn, trong miệng nói:"Chúng ta đừng động tới hắn, mặc kệ hắn đi!"
Tôn Vĩnh Nhân dặn lái xe lái xe xong rồi nhìn một chút, quả nhiên Trần Cảnh Sinh không có buông tha cho. Hai chiếc xe từ từ chạy theo phía sau. Liền cười xấu xa nói:"Sớm biết như vậy thì ta đã phái thêm mấy chiếc xe đi ra, nhiễu loạn tầm mắt của bọn hắn. Đùa chết bọn họ!"
Cùng lúc đó khu nhà cấp cao gần khu Tôn Vĩnh Nhân, một đại hán ẩn thân tại một gốc cây, tay trái cầm kính viễn vọng quân dụng, tay phải cầm bộ đàm dùng Anh ngữ nói:"Mục tiêu đang chạy tới hướng các ngươi chạy, chừng mười phút đồng hồ là đến! Lão đại, có chút ngoài ý muốn......Tổng cộng bọn họ có ba chiếc xe! Ước chừng mười người!" xem tại TruyenFull.vn
Ở bộ đàm bên kia, Lãng Khoa nhíu mày nói:"Số tám, Diệp Thiên Vân cùng Tôn Vĩnh Nhân đi chung sao?"
Đại hán rất khẳng định nói:"Không sai, bọn họ trên cỗ Mercedes đi đầu! Đằng sau còn có hai chiếc xe, hình như là bảo tiêu, trong xe ta còn thấy có Dương Thiên Long!"
Lãng Khoa sau khi xong sắc mặt liền hơi đổi, sau đó mới có hơi thoải mái nói:"Là hắn? Hắn tại sao ở đây, chết tiệt, như vậy xác xuất thành công của chúng ta giảm xuống rất nhiều!"
Số tám nghe được lời oán giận của Lãng Khoa liền nói:"Như vậy chúng ta có tiếp tục hành động không? Theo ta được biết Dương Thiên Long phi thường cường đại, không bằng............"
Lãng Khoa cắn răng nói:"Không cần, vẫn hành động nhanh chóng, giữ nguyên kế hoạch làm việc!" Nói xong hắn đem bộ đàm bỏ bên hông, đi đến trước một đám Dong Binh phủi tay nói:"Tập hợp!"
Lập tức, bảy người ngồi dưới đất nhanh chóng xếp thành một đội, vẻ mặt Lãng Khoa nghiêm túc nói:"Lần này tới đều là tinh anh trong tinh anh, cho nên chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ, lúc hành động nhất định phải toàn lực ứng phó! Đừng giống như đàn bà hay hài tử, chỉ biết bôi đen mặt mũi công ty của chúng ta, phải biết rằng cố chủ đã ra giá tiền rất cao!"
Sau khi bảy người nghe được, rất chỉnh tề gật nhẹ đầu, nắm thật chặt súng trong tay, thoạt nhìn bọn họ phi thường cẩn thận đối với hành động lần này.
Lãng Khoa rất hài lòng biểu hiện của bọn hắn, tiếp tục nói:"Lúc này đây, chúng ta từ Hoa Kỳ đi vào Hương Cảng Hồng Kông, cự tuyệt những tay súng kia của Áo Nạp Tây Tư, chính vì muốn chứng minh Lauretto chúng ta có năng lực hoàn thành nhiệm vụ một mình! Bây giờ có một chút chuyện xấu, người đã từng cầm đầu Lauretto, Dương Thiên Long, cùng một chỗ với mục tiêu! Từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ viết lại lịch sử! Chúng ta muốn cho tất cả mọi người của Dong Binh biết rõ, cái gọi là danh nhân, là do công ty của chúng ta tạo ra! Nếu không có Lauretto, bọn họ cũng không có tồn tại!"
Bảy người nhanh chóng hồi đáp:"Thắng lợi thuộc về chúng ta!"
Lãng Khoa nghiêm mặt gật nhẹ đầu, một ngón tay chỉ xuống đường cái phía dưới nói:"Rất tốt, vừa rồi nhận được tin tức, năm phút đồng hồ sau sẽ có ba chiếc xe đi qua nơi này, nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt toàn bộ bọn họ!
Ta muốn bố trí thoáng qua cho các ngươi. Số 1 đem xe tải chạy đến vị trí chỉ định ngăn đường đi của bọn họ lại. Số 2 lợi dụng súng bắn tỉa, không cần lo cho những người khác, hiểu chưa? Ngươi chỉ cần chú ý Diệp Thiên Vân cùng
Tôn Vĩnh Nhân, bắn trúng hai cái mục tiêu này! Số 3 số 4 số 5, các ngươi phải đối phó người trên cỗ Mercedes, số 6 ngươi tới đối phó chiếc xe thứ hai, số bảy ngươi là cỗ xe cuối cùng, nghe hiểu chưa?"
Tất cả mọi người đều gật đầu, Lãng Khoa cười cười nói:"Tốt lắm, hành động đi!"
Bảy người nhanh chóng tản ra, mỗi người đều có nhiệm vụ của chính mình, lthời gian của bọn hắn cũng không nhiều. Lãng Khoa ngẩng đầu nhìn lên tinh không, tự nhủ:"Chúng ta sẽ thành công, không phải sao?"
Trong xe, Tôn Vĩnh Nhân thỉnh thoảng liếc về phía sau, nói:"Ta nghĩ rồi, chúng ta hẳn là nên chơi mèo vờn chuột, thế nào?"
Dương Thiên Long cắt đứt ý của hắn, nói:"Đừng tìm phiền phức! Ngươi từ trong tay bọn cướp trở về, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nếu như phụ thân ngươi không mở miệng, hôm nay chúng ta cũng phải đi cục cảnh sát uống trà, ngươi sợ phiền phức chưa đủ lớn sao?"
Hắn vừa nói xong lái xe mạnh mẽ giẫm chân phanh lại, Tôn Vĩnh Nhân không hề phòng bị, đập đầu lên hàng ghế ngồi phía trước, không khỏi nổi giận mắng:"Con mẹ nó, có chuyện gì vậy?"
Lái xe có chút sợ hãi quay đầu lại nhìn thoáng qua, cẩn thận nói:"Không phải ta, phía trước có một cỗ xe tải chặn đường cái lại, thiếu gia ngươi biết bình thường ta lái xe rất cẩn thận............"
Diệp Thiên Vân không khỏi nhìn thoáng về phía trước mặt, xe tải lớn màu đỏ đậu ngang đường cái, thị lực hăn vô cùng tốt, nhìn thấy trong phòng điều khiển có một người ngoại quốc, thần sắc không đúng lắm, lập tức nói:"Chú ý một chút, có lẽ là cố ý ngăn cản con đường của chúng ta!"
Dương Thiên Long đột nhiên nheo con mắt lại, có chút không quá xác định nói:"Người này, giống như ta đã gặp qua......" Hơi nhớ lại, sắc mặt đại biến nói:"Là người của Lauretto."
Lời của hắn vừa hạ ra, Diệp Thiên Vân đã mạnh mẽ đè thân thể của bọn hắn xuống, một viên đạn xuyên qua tấm kiếng thủy tinh, bắn vào trên thanh vịn tay bên cạnh Dương Thiên Long!
Ngay sau đó, một loạt đạn như mưa bắn vào xe, chỉ trong vài giây, lái xe đã bị bảy tám vết thương!
Dương Thiên Long không hổ là một trong những Dong Binh nhiều năm, đối với chuyện sinh tử có năng lực miễn dịch, sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, lập tức mở cửa xe ra, nói với hai người:"Nhanh xuống xe, bằng không chúng ta sẽ biến thành tổ ong vò vẽ!"