Diệp Thiên Vân chỉ có thể qua loa kết thúc ước hẹn lần này cùng Hàn Băng, đem lưu số điện thoại của nàng, sau đó đưa nàng trở về, rồi vội vã tiến đến nhà của Tôn Vĩnh Nhân.
Doanh nghiệp Bác Kim của Tôn Minh Vĩ ở Hương Cảng rất nổi tiếng, tuy không phải là đệ nhất của Hương Cảng, nhưng cũng được liệt vào trong đỉnh cấp phú hào.
Bởi vì người có đức vui với núi, người có tài vui với thủy, gặp núi thì dựa vào, gặp thủy thì an cư, đức và tài cùng kết hợp lại là sơn thủy(một dạng thành ngữ). Ở nơi chật hẹp nhỏ bé như Hương Cảng, nơi có thiên thời và địa lợi cũng chính là nơi kết hợp giữa sơn và thủy mà Thái Bình Sơn không thể nghi ngờ là số một.
Tại nơi phồn hoa náo nhiệt như Hương Cảng, Thái Bình Sơn đã sớm trở thành nơi tập trung các nhân vật nổi tiếng của xã hội, không chỉ là phú hào, mà ngay cả đo đốc hay là các quan lớn, đều từng ở chỗ này.
Diệp Thiên Vân tới nhà của Tôn Vĩnh Nhân, cũng không nhịn được mà âm thầm tán thưởng, tiểu lâu có ba tầng độc lập, bề ngoài thoạt nhìn rất bình thường, nhưng cũng bởi vì là bình thường, mới có thể khiến nó nổi bật so với các khu nhà cao cấp chung quanh.
Khi vào trong đây, tư tưởng thoáng như đang ở cung điện cổ đại xa hoa, bên trong và bên ngoài nhà hình thành nên sự khác biệt rất lớn giống như chệnh lệch của nước sông so với nước biển vậy. Tôn Minh Vũ thấy Diệp Thiên Vân đến, liền chạy tới vài bước nghênh đón hắn, có chút cảm kích nói:"Thiên Vân, những ngày này cháu còn chưa kịp đón gió, thật có lỗi với cháu! Vĩnh Nhân đứa nhỏ này, không biết tại sao lại như vậy, buổi sáng đi ra ngoài cho tới bây giờ vẫn chưa về, bác sợ nó có chuyện gì!"
Diệp Thiên Vân nhìn nhìn Tôn Minh Vũ, nguyên lai so với lúc trước cũng không có biến hóa quá lớn, chỉ là khóe mắt có nếp nhăn nhiều hơn một chút ít, hắn rất rõ ràng là lúc này tâm tình chính mình cần phải sáng suốt, liền ổn định nói:"Bá phụ, trước không nên gấp gáp, nhìn xem tình huống đã!" Tiện đà thoáng trầm ngâm nói:"Hai người bảo tiêu, cháu cần gặp họ, có lẽ trên người bọn họ có thể có tin tức hữu dụng gì đó!"
Tôn Minh Vũ biết rằng bây giờ có sốt ruột cũng không làm được gì, hắn đã hợp tác cùng với Vương Vĩnh Cường rất lâu rồi. Đối với con người của Diệp Thiên Vân hắn rất minh bạch, bằng không cũng sẽ không tại trong lúc Tôn Vĩnh Nhân gặp chuyện không may mà tìm hắn, thở phào một cái nói:"Đúng vậy, bác đúng là quan tâm quá hóa loạn, hai người bảo tiêu còn chưa có trở lại, trước tiên chúng ta ở đây chờ một chút a! Hai lần trước lúc Vĩnh Nhân gặp nguy hiểm, đều là cháu giúp nó, lần này cháu có thể tới đây giúp nó, là phúc khí của nó rồi!"
Diệp Thiên Vân "Dạ" một tiếng, nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh. Tôn Minh Vũ khen hắn làm hắn có chút xấu hổ. Hắn tại Hương Cảng bất quá cũng là một vị khách qua đường mà thôi, không hiểu rõ mọi chuyện ở đây, nếu như Tôn Vĩnh Nhân thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì hắn cũng chỉ có tâm mà vô lực.
Đúng lúc này, từ lầu trên đi xuống hai người phụ nhân, một người tuổi chừng năm mươi gì đó. Người khác thì còn trẻ không ít, trong ánh mắt của các nàng có chút ít lo lắng.
Hai nữ nhân đi đến trước mặt của Tôn Minh Vũ. Lông mày của nữ nhân có niên kỷ cao hơn có chút giãn ra, mới nói:"Minh Vũ. Vị này chính là............"
Diệp Thiên Vân thấy nàng hỏi liền đứng lên, đánh giá một chút, tướng mạo của Tôn Vĩnh Nhân cùng phụ nhân này rất giống nhau.
Tôn Minh Vũ đi lại gần. Ngữ khí tương đối nhu hòa nói:"Minh Thục, vị này chính là bạn tốt của Vĩnh Nhân, Diệp Thiên Vân, có nhớ lần trước anh đề cập với em môt người không? Đó là người này!"
Phụ nhân gọi là Minh Thục nghe được giới thiệu xong, trong mắt có chút sáng ngời, đối với Diệp Thiên Vân rất khách khí nói:"Cô là mẫu thân của Vĩnh Nhân, từ khi nó trở về Hương Cảng Hong Kong, thường xuyên nhắc tới cháu. Hơn nữa rất kính nể đối với cháu! Hôm nay mới mới được thấy mặt. Thật là có chút ngoài ý muốn!"
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu nói:"Bá mẫu, khách khí rồi!"
Tôn Minh Vũ giới thiệu tiếp:"Vị này chính là cô cô của Vĩnh Nhân, Tĩnh Hương!"
Diệp Thiên Vân nhìn nhìn vị nữ nhân trung niên này. Cũng khoảng bốn mươi tuổi gì đó, giữa lông mày có một khỏa hồng sắc của nốt ruồi, tướng mạo mỹ lệ, liền gật đầu tỏ vẻ chào hỏi!
Tôn Tĩnh Hương chăm chú nhìn kỹ Diệp Thiên Vân, sau đó lộ ra tiếu dung.
Tôn mẫu có việc buồn trong lòng, bởi vậy chỉ khách khí một câu, sau đó liền hướng tới Tôn Minh Vũ dịu dàng nói:"Có tin tức của Vĩnh Nhân sao? Bình thường nó đi ra ngoài không phải đều nói qua sao? Có thể hay không là bị người ta bắt cóc rồi?"
Thật ra mấy người đều có ý nghĩ này, chỉ là có chút kiêng kị khi nhắc tới, Diệp Thiên Vân không ngờ mẫu thân của Tôn Vĩnh Nhân lại có dũng khí như vậy.
Tôn Minh Vũ nhẹ nhàng nhéo hai cái mũi, hơi có vẻ mỏi mệt nói:"Đợi một chút, nếu như buổi tối vẫn chưa về, thì anh sẽ liên lạc với cảnh sát liên lạc, xem bọn hắn có biện pháp không!"
Trong lúc nhất thời, không khí của đại sảnh có chút nặng nề, tất cả mọi người có chút bất an chờ đợi tin tức của Tôn Vĩnh Nhân, hai vị bảo tiêu từ bên ngoài đã trở lại, vừa vào nhà đã thấy Diệp Thiên Vân, sắc mặt bọn họ cũng không tốt lắm, chuyện Tôn Vĩnh Nhân mất tích đối với bọn họ mà nói là một chuyện tình dọa người.
Tôn Minh Vũ nhìn thấy hai người, lập tức ôm lấy kỳ vọng nói:"Vĩnh Nhân thế nào? Có tin tức gì không?"
Thiệu Nhĩ lau lau mồ hôi trên mặt, ồm ồm nói:"Xin lỗi tiên sinh, đến bây giờ vẫn không có phát hiện được gì, chuyện này đều tại chúng ta, nếu không tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống này!"
Diệp Thiên Vân nhìn thấy hai người trở lời, đứng dậy nói:"Sáng sớm đã xảy ra chuyện gì, vì sao không đi chung với hắn?"
Mã Đinh nghe Diệp Thiên Vân chất vấn, vẻ mặt đau khổ nói:"Diệp tiên sinh, cái này cũng không phải toàn bộ trách nhiệm do chúng ta, vốn buổi sáng chúng ta cùng hắn đi tản bộ, ai biết được Tôn Vĩnh Nhân nhận một cú điện thoại xong, liền không cho phép chúng ta đi theo. Ngươi biết tính tình của hắn phi thường quái dị, ta và Thiệu Nhĩ không đáp ứng cũng không được!"
Diệp Thiên Vân cân nhắc một chút, Tôn Vĩnh Nhân tám chín phần mười là đã có chuyện gì ngoài ý muốn, liền nói với Tôn Minh Vũ:"Bá phụ, cháu thấy bác nên thông qua các quan hệ ở Hương Cảng mà hỏi thăm tình hình một chút, tìm xem có hay không có manh mối gì, ở đây cháu sẽ suy nghĩ một chút biện pháp nữa!"
Tôn Minh Vũ "Ừm" một tiếng, dứt khoát nói:"Bác và cảnh sát trưởng có chút quan hệ, gọi điện thoại liên lạc một chút!" Nói xong liền lên lầu cùng với phu nhân của hắn.
Diệp Thiên Vân nhìn nhìn hai người lính bảo tiêu xui xẻo, nói:"Dương Thiên Long biết chuyện này không?"
Mã Đinh lộ ra thần sắc sợ hãi, lắc đầu nói:"Không, Diệp tiên sinh, nếu hắn biết thì công việc của chúng ta sẽ mất, ta cùng Thiệu Nhĩ nhất định sẽ cố gắng đem Tôn Vĩnh Nhân trở về!"
Sắc mặt Thiệu Nhĩ không tốt lắm cắt đứt lời của Mã Đinh, nói như chém đinh chặt sắt:"Diệp tiên sinh nói không sai, bây giờ chúng ta nên thông tri với lão bản, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa! Lấy điện thoại của ngươi ra đi, hãy như một chiến sĩ! Làm sai chuyện thì phải dũng cảm chịu, đừng có mà như đàn bà vậy!"
Mã Đinh cũng biết không có cách nào khác, đành phải lấy điện thoại ra gọi, sau đó có chút nhút nhát nói:"Lão đại, là chúng ta! Ách...... Ta cùng Thiệu Nhĩ bảo vệ Tôn tiên sinh...... Đã bị mất! Đúng vậy, còn có một vị Diệp tiên sinh trong này! Vâng, Diệp Thiên Vân tiên sinh! Tốt, ta hiểu rồi!" Nói xong đem điện thoại đưa cho Diệp Thiên Vân, thở phào nói:"Điện thoại của ngài!"
Diệp Thiên Vân nhận điện thoại, Dương Thiên Long ở bên kia có chút vui vẻ nói:"Thiên Vân, sao ngươi lại đến Hương Cảng Hồng Kông? Chuyện tình của Tôn Vĩnh Nhân tạm thời ngươi yên tâm, ta đã tiếp nhận nhất định sẽ giải quyết tốt, mấy giờ sau ta sẽ đến Hương Cảng Hồng Kông! Đến lúc đó chúng ta ôn lại chuyện xưa nha!"
Diệp Thiên Vân nghe được thanh âm của Dương Thiên Long xong có chút ít an tâm,"Ừm" một tiếng nói:"Tốt, Tôn Vĩnh Nhân biến mất chưa tới 24 mấy giờ, trước tiên không cần phải gấp lắm!"
Nói tiếp hai câu liền cúp điện thoại, Diệp Thiên Vân thở phào một cái, hắn đi tới Hương Cảng Hong Kong vốn là có ý định buông lỏng tâm tình của mình một chút, ai ngờ đến Tôn Vĩnh Nhân lại xảy ra sự tình như vậy.
Tôn Minh Vũ từ trên lầu đi xuống nói:"Chuyện này ta đã tiến hành liên lạc với cảnh sát, một lát nữa bọn họ sẽ đến, làm cho cháu phải lo lắng rồi, thật sự có chút xin lỗi!"
Chuông điện thoại reo lên, Tôn Minh Vũ hướng tới Thiên Minh gật nhẹ đầu liền nâng điện thoại, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó trầm giọng nói:"Con ta thế nào? Ta muốn nghe hắn nói chuyện!" Truyện được copy tại Truyện FULL
Trong nội tâm Diệp Thiên Vân có chút lo lắng, nếu suy đoán không sai, Tôn Vĩnh Nhân nhất định là bị bắt cóc. Bởi vì điện thoại cách hắn quá xa, thanh âm rất nhỏ, hắn chỉ có thể loáng thoáng nghe được một chữ nửa câu thôi.
Tôn Minh Vũ nghe điện thoại bên cạnh nhanh chóng đứng lên nói:"Vĩnh Nhân, đừng sợ, Này! Này! Này!"
Hai vị bảo tiêu đều rất khẩn trương, Thiệu Nhĩ nghe đến mấy lời nói này cũng biết sự tình không ổn, trầm giọng nói:"Tôn tiên sinh có phải là gặp bọn cướp?"
Tôn Minh Vũ đem điện thoại buông sau hai mắt đỏ lên, nói:"Vĩnh Nhân bị bắt cóc, vừa rồi là điện thoại của bọn bắt cóc gọi tới, ta nghe được thanh âm của Vĩnh Nhân, tạm thời hẳn là không có nguy hiểm tánh mạng! Đối phương muốn ta chuẩn bị mười triệu đô la Hồng Kông!"
Diệp Thiên Vân nghe xong liền ngẩn ra, mười triệu đô la Hồng Kông không phải là số lượng nhỏ, hắn cả đời này còn không có qua nhiều tiền như vậy!
Mẫu thân của Tôn Vĩnh Nhân cùng cô cô nghe được thanh âm xong đều từ trên lầu chạy xuống, Tôn Tĩnh Hương khóc rống chảy nước mắt nói:"Tại sao có thể như vậy? Vĩnh Nhân mình cũng không cẩn thận, nếu thật sự có sơ xuất gì, Tôn gia chúng ta làm sao bây giờ hả."
Tôn mẫu tuy cũng rất khổ sở, nhưng mà khắc chế được, đi đến gần Tôn Minh Vũ cầm tay của hắn, có chút kích động nói:"Không sao đâu, Minh Vũ! Không nên suy nghĩ nhiều, bọn họ bất quá chỉ muốn tiền thôi!"
Tôn Minh Vũ đã là trung niên gần đất xa trời rồi, hơn nữa Tôn Vĩnh Nhân lại là con một trong nhà, nên đối với đứa con trai này coi như trân bảo, thoáng tự định giá liền nói:"Mười triệu không phải là số tiền nhỏ, nếu như muốn điều động số tiền đó, ít nhất phải cần ba ngày!"
Diệp Thiên Vân nhìn mấy người liếc nói:"Bọn cướp có nói thời gian giao tiền sao?"
Tôn Minh Vũ lắc đầu, nhớ lại nói:"Không có, bọn họ chỉ nói bác đem tiền chuẩn bị cho tốt, thời gian cụ thể cũng không có nói!"
Lời của hắn mang ân tiết cứng rắn, lúc này người hầu ngoài cửa mang theo mấy người đi đến, khom người nói:"Lão gia, bên ngoài có vài vị cảnh sát đến, nói là có hẹn với ngài rồi!"
Người đi đầu có thân thể hơi thấp bé, hắn đưa giấy chứng nhận ra, sắc mặt nghiêm túc nói:"Tôn tiên sinh, tôi là cảnh sát cao cấp Ngô Cảng Sinh!"
Diệp Thiên Vân nhìn thấy bộ dáng phong trần của mất người, không khỏi có chút bội phục, tốc độ làm việc này nếu so với quốc nội(nước của mình) thì nhanh hơn rất nhiều.