Vô Địch Hắc Quyền

Chương 428: Dạ chi tự khúc




Địa điểm ước chiến là ở vùng ngoại ô Băng Thành trên một chiếc cầu đang được sửa chữa. Cây cầu hiện tại không thông xe nhưng là một cây cầu không an toàn nên không có người nào từ nơi này đi ngang qua.

Lúc này ánh trăng đang treo giữa không trung,ở dưới là ánh trăng lờ mờ và bóng đèn đường yếu ớt, giờ này đã có hơn 20 bóng người đang đứng ở trên cầu, những người này dùng màu đen là chủ đạo.

Bất cứ ai cũng không ngờ đến toàn bộ đều là đệ tử Võ Đang. Bốn vị tông sư Võ Đang dàn hàng, những người còn lại thì ở sau lưng bọn họ, hiển nhiên là đang đợi Diệp Thiên Vân tới.

Triệu Sư Chiêu nhìn 3 vị sư đệ bên cạnh, có chút tiên phong đạo cốt nói:" Ba vị sư đệ, sư huynh đối với Diệp Thiên Vân rất có hứng thú, muốn đưa hắn về xem xem. Lát nữa nếu động thủ có thể bắt thì bắt, còn nếu hắn thật sự không thức thời, ta nghĩ chỉ có thể trách mạng hắn không tốt thôi!"

Tần Sư Bản mỉm cười, lắc người hai cái, mặt thoáng nghiêng nói:" Diệp Thiên Vân người này rất thú vị, nghe nói khổ luyện công phu của hắn đã đạt tới trình độ nhất định, đao thương không thương, chính cái này làm ta thấy có hứng thú, chả trách hắn đã nhiều lần chạy thoát, trên người chắc vẫn còn giấu gì đó. Đệ thật sự muốn xem nội gia quyền của Võ Đang đối với hắn rốt cuộc có tác dụng hay không!" Vừa nói, mắt vừa nhìn về phía xa, trong ánh mắt hiển lộ ra sự hưng phấn.

Chu Sư Thành đứng cuối cùng, ngược lại thần sắc có chút không vui, hắn liếc nhanh hai vị sư huynh, thản nhiên nói:" Kì thực lần này không muốn tới, chỉ bất quá hai vị sư huynh đã ra lệnh, cũng không thể ngay trước mặt phản bác lại bọn họ. Một kẻ Diệp Thiên Vân vậy mà phải có 4 người chúng ta tới đây, có thể thấy rất coi trọng hắn! Sư Đằng và Sư Minh cái chết của bọn họ tuy có liên quan tới hắn nhưng phải có chút may mắn ở bên trong!"

Trong lúc nói chuyện mấy đệ tử phía sau một tiếng động cũng không phát ra, có thể thấy quy củ của Võ Đang rất uy nghiêm.

Triệu Sư Chiêu nghe được Chu Sư Thành, lông mày xiết chặt trách mắng:" Sư đệ, ngươi cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao đối với chuyện này còn chưa rõ! Võ sư Đằng và Khương Sư Minh công phu so với ngươi còn kém một chút. Nhưng hai người bọn họ thật muốn quyết sinh tử với ngươi cũng chưa chắc không có cơ hội!"

Chu Sư Thành nghe được lời này, muốn phản bác nhưng lại không dám mở miệng, thần sắc vẫn còn chút không phục.

Mấy người vừa nói tới đây, từ đối diện đi tới hai người, dưới đèn đường lờ mờ, đại để chỉ thấy được hình dáng. Trong đó có một người tương đối già nua. Thân mặc đạo bào, trong đêm đen lại thêm vắng lặng. Hai tay để phía sau lưng, đi tới làm cho người ta có cảm giác như đang lướt trên mặt đất.

Còn người kia nhìn chính trực tráng kiện, thân hình cao lớn có góc cạnh rõ ràng, đầu hơi cúi xuống làm cho người ta cảm nhận được sự nặng nề khác...

Diệp Thiên Vân cùng Vô Vi đạo nhân cùng nhau đi tới, đối với hắn mà nói ngày này chờ đợi thật lâu, cũng có thể cùng Võ Đang đi tới một quyết định.

Chỉ có hai người, đây cũng là suy nghĩ của Diệp Thiên Vân, Tiêu Sắt căn bản khong thể cùng bọn họ đi được. Không thể nói trước thực lực đối phương thế nào, nói tới công phu của Tiêu Sắt thì thật rất kém. Chỉ cần hắn ở đây, một khi xuất thủ thì Diệp Thiên Vân phải bảo vệ hắn, không bằng để hắn làm công việc phía sau, ít nhất như vậy mới có thể phát huy năng lực cực đại của mình.

Một lát sau, hai người đã đi tới gần sát, chậm rãi đứng lại, nhìn những người cách đó không xa. Vô Vi đạo nhân ánh mắt sắc bén, nhìn thấy những người này cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Diệp Thiên Vân mặc dù nói có một chút năng lực nhưng mà muốn cùng bốn người đối đầu, thì tuyệt cách tử không xa. Bởi vì toàn bộ đối diện đều là cao thủ

Trong chốn võ lâm khái niệm cao thủ là cái gì, bọn họ cùng Vô Vi đạo nhân trình độ cơ có thể đứng cùng một hàng, mấy người cũng chắc chắn sẽ không kém quá nhiều.

Vô Vi đạo nhân không biết trải qua bao nhiêu lần đại chiến, khí thế lâm nguy vẫn rất bình tĩnh khiến cho người đối diện không khỏi kinh ngạc, trên mặt có vẻ không vui bình thản nói:" Triệu huynh, Hoa huynh, Tần huynh, Chu huynh, thật sự là xấu hổ, đã đến chậm!"

Đệ tử Võ Đang đằng sau hiển nhiên có biết hắn. Tuy Vô Vi đạo nhân không tùy tiện rời khỏi núi sau Hình Ý môn, nhưng thời gian gần đây ở đại hội võ thuật cũng đã xuất hiện, lúc ấy tiến hành luyện tập võ nghệ cũng biết thực lực của hắn thâm bất khả trắc.

Chỉ có điều hai người hôm nay dám đến chỗ phó ước, không ít đệ tử Võ Đang cung kính kính trọng, thay đổi suy nghĩ, có lẽ người gan dạ như bọn họ thật sự rất hiếm.

Mấy vị tông sư của Võ Đang nhìn thấy vẻ mặt của Vô Vi đạo nhân, trong thoáng chốc đều kinh ngạc, thật không ngờ Hình Ý môn từ trước tới nay không tranh đoạt võ lâm đột ngột giờ lại đi cùng Diệp Thiên Vân.

Triệu Sư Chiêu ôm quyền nói với Vô Vi đạo nhân:" Tử Kinh huynh, chúng ta đã lâu không gặp!"

Diệp Thiên Vân từ trước chưa từng hỏi tên của Vô Vi đạo nhân, bởi vì đây cũng coi là một sự kiêng kị, bây giờ nghe được tên của ông cũng không khỏi không nhớ.

Vô Vi đạo nhân quét mắt qua mấy người trước mặt, sau đó nhớ lại nói:" Đúng vậy, không nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp mặt là lúc nào, thời gian mấy năm gần đây chỉ có câu cá, đánh cờ, chuyện của võ lâm đã phai nhạt đi rất nhiều!"

Chẳng ai ngờ rằng Vô Vi đạo nhân lại vạch rõ ranh giới, Triệu Sư Chiêu cũng không tức giận, lại nhìn như là tiêu thương đứng cạnh bên Diệp Thiên Vân vậy, sau đó rất khách khí nói:" Tử Kinh hôm nay tôi, ông cùng đứng đây, quá thân cận nên lại khó chịu. Trước tiên nên nói việc chính đã, chúng tôi bốn người phụng mệnh Võ Đang đem Diệp Thiên Vân về, kính đi thuận tiện!"

Lúc Diệp Thiên Vân nhìn thấy những người này, mới biết Trần Mễ Lạp nói không sai, Võ Đang hiển nhiên là muốn động thủ với bản thân. Hắn một lòng muốn hoàn thành việc học vì đó là tâm nguyện của cha hắn, vì thế mới định xa lánh võ lâm, còn một nguyên nhân nữa là không muốn cuốn vào tranh chấp của võ lâm. Nhìn thấy sự tình hôm nay, trong lòng mới để xuống một số chuyện. Phải đến nhất định sẽ đến, cho dù muốn tránh cũng không thoát. Điều này có lẽ đúng là cái giá để tiến vào võ lâm!

Vô Vi đạo nhân nghe nói thế cũng không phản ứng dữ dội ngược lại có vẻ nghi ngờ nói:" A? Theo ta được biết, Diệp Thiên Vân là người của Hình Ý môn, các người dựa vào cái gì mà đưa hắn về Võ Đang ?"

Chu Sư Thành đứng cuối nghe được, cười lạnh một tiếng khính thường nói:" Vô Vi, sự việc này ông không rõ sao? Lúc ở Chân Vũ đại điện xem lễ thì Tiêu Sắt của Hình Ý môn giết người, Diệp Thiên Vân thừa dịp buổi tối cứu hắn đi, phóng hỏa Võ Đang nhưng lại để chạy hai trọng tội của Võ Đang! Lại giết hại hai vị sư huynh của ta!"

Chu Sư Thành nhìn Diệp Thiên Vân không chút biểu cảm nào, đột nhiên ngữ điệu thay đổi nói:" Những cái này điều nào cũng là tử tội, hắn sống mấy ngày nay đã là phá lệ rồi!" Trong lời nói không hề dấu chút ngạo nghễ.

Diệp Thiên Vân nhìn sắc mặt của mấy người, đối với võ lâm lại có thêm tầng nhận thức mới, võ học cao không có nghĩa là võ đức cao, có lẽ người có đức cao nhưng tuyệt đối không phải là toàn bộ. Hàng sư chữ Bối của Võ Đang cũng không vượt quá điều này, ỷ thực lực cao cường!

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vân lại nhìn Chu Sư Thành nói:" Ngươi xác định thế nào những chuyện này đều là ta làm ?"

Châu Sư Thành nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiên Vân, trên mặt có chút ít nộ khí, vừa định nói lại đã bị Triệu Sư Chiêu giơ tay ngăn lại, đành phải câm miệng không nói.

Triệu Sư Chiêu nhìn thấy không khí có vẻ nặng nề, thoải mái nói:" Thật ra cũng không có gì, hôm nay chúng tôi đến đây, là muốn đưa Diệp Thiên Vân đi cùng chúng tôi một chuyến, có chưởng luật điện điều tra, đến lúc đó đúng sai tất sẽ có định luận!"

Vô Vi đạo nhân nghe lời hắn nói, đầu ngẩng lên nói:" Định luận? Cái này Hình Ý môn sẽ định luận, để Diệp Thiên Vân đi cùng các người là không thực tế!"

Triệu Sư Chiêu khẽ thở dài một hơi mới có phần khó xử nói:" Tử Kinh huynh, chả lẽ chuyện này nhất định vậy sao? Đưa Diệp Thiên Vân về cũng là ý của Chưởng Luật điện!"

Vô Vi đạo nhân nhìn thấy áp lực, mới cùng Diệp Thiên Vân liếc nhìn một cái, nhìn thấy thần sắc của hắn rất kiên định liền nói:" Bằng hữu đã từ xa mà tới, ta tự nhiên muốn cùng mấy chiêu, bằng không lại có phần thất lễ ?" xem tại TruyenFull.vn

Diệp Thiên Vân từ trước tới nay cùng Vô Vi đạo nhân ở chung, đều cảm thấy ông đối với mọi việc đều rất lạnh nhạt, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy mặt khác của ông. Vô Vi đạo nhân nếu cùng người khác tranh chấp cũng một bước không nhường, hơn nữa còn ẩn chút áp lực lên đối phương, không khỏi lấy làm kì.

Chu Sư Thành nghe được không khỏi ngửa mặt lên trời mà cười, ánh mắt như mũi nhọn đảo qua Diệp Thiên Vân cùng Vô Vi đạo nhân, miệng nói:" Tốt, Hình Ý môn hai người đúng là có khí thế chống lại trăm người, điều này làm cho ta thập phần bội phục! Đã như vậy thì chúng ta chũng không nên lấy lớn hiếp nhỏ, vậy ta cũng nên lãnh giáo công phu của Vô Vi đạo chưởng! Nếu như qua được ải của ta,thì nói phét cũng không muộn!"

Triệu Sư Chiêu nghe xong lời của hắn, tiến về phía trước một bước quát:" Sư đệ, bây giờ không phải là lúc sính uy, sư huynh có mệnh lệnh, chúng ta nên lấy đại cục làm trọng!"

Chu Sư Thành nghe đến đó cười nhạt một tiếng, đồng thời đi về phía trước nói:" Sư huynh, trước mắt hai người bọn họ, ta rất lâu đã không động thủ rồi, toàn thân khó chịu lắm rồi! Đợi ta với Vô Vi qua mấy chiêu thì hãy nói tiếp!"Trong lời nói hiển nhiên là không coi trọng Vô Vi đạo nhân!

Vô Vi đạo nhân vừa muốn trả lời, thân hình Diệp Thiên Vân đã động, đồng thời tiếp chiêu của đối phương., miệng nói:" Đạo chưởng, hãy để ta lãnh giáo một chút!"

Tất cả mọi người ở đây đều khẽ giật mình, không thể không bội phục dũng khí của Diệp Thiên Vân, dám cùng Chu Sư Thành động thủ!

Vô Vi đạo nhân muốn ngăn lại Diệp Thiên Vân, nhưng mà nhìn thấy chiến ý của hắn, liền không khuyên ngăn nữa, mà nói:" Mọi sự cẩn thận!"

Diệp Thiên Vân gật đầu đồng thời thân thể như con rắn nước linh hoạt, chặn Chu Sư Thành, đạm mạc nói:" Kính xin chỉ giáo!"