Thạch Thanh Sơn thở gấp, cũng biết là mình nên bình tĩnh, nói chung là hắn chẳng có quan hệ gì với Diệp Thiên Vân cả, nhưng khi xảy ra chuyện mới biết thế nào là chỗ dựa, đó là gương mặt kiên nghị luôn hiện lên khí chất bình tĩnh ung dung, và cơ thể vững chắc như núi kia! Đó chính là cảm giác mà Diệp Thiên Vân cho anh ta, thậm chí hắn còn lớn hơn Diệp Thiên Vân vài tuổi.
Võ công của Thạch Thanh Sơn đã đạt đến ngưỡng của một võ gia, tuy chỉ là võ gia sơ cấp, nhưng hắn lại không có cách nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của giang hồ. Hắn thậm chí còn cho rằng mơ ước lớn nhất là vào được giang hồ. Đó là sự khẳng định đối với một kẻ võ vẽ, đồng thời cũng là một vinh dự, nguyện từ bỏ tất cả ở hiện tại cũng cần phỉa xông pha một chuyến, vì hắn cho rằng vào giang hồ là có thể làm lại từ đầu, cho dù sẽ có trắc trở, nhưng đủ khiến hắn hi vọng.
Hắn không nghe Diệp Thiên Vân mấy lần khuyên bảo, luôn liên hệ những sự vật sự việc xung quanh mình với giang hồ, kết quả vào được Hình Ý môn.
Ai mà ngờ được, thẻ hội võ lâm vừa mới đến tay chưa đầy 3 ngày thì đã có người đến gây sự! Là ai thì hắn cũng không biết, nhưng đối với hắn thì đúng là tai họa! Vì họ chỉ nói đúng ba từ: "Người của Hình Ý môn phải chết!"
Hắn tin là cả đời này hắn cũng không quên được câu nói đấy, vì đây là lần đầu tiên hắn chạm mặt với những người trong giang hồ, bài học này đúng là rất khó quên!
Khi vẫn chưa đững vững trong giang hồ hắn phát hiện ra giang hồ không tốt đẹp như hắn tưởng, mà giang hồ phải dùng tất cả nhừng từ đen tối nhất để miêu tả, như hung tàn, bạo ngược, mưu mô, hắn nghĩ giang hồ tập trung tất cả những thứ đó
Diệp Thiên Vân tức tốc đến bệnh viện, hắn vẫn cưa hiểu hết những điều trong điện thoại, đi cùng hằn còn có Lí Thiên Kiều, không thể để khách ở nhà một mình được.
Đến nơi Diệp Thiên Vân thấy Thạch Thanh Sơn đang ngồi yên không nói trước cửa phòng cấp cứu, ba huynh đệ họ Triệu cũng đang đi lại cạnh đó, giống như đang đợi một phán quyết vật.
Mấy người nhìn thấy Diệp Thiên Vân như thấy được điểm tựa, đồng thanh chắp tay chào hỏi: "Sư phụ" Họ cũng nhìn thấy mĩ nữ Lí Thiên Kiều đi cùng, không biết có quan hệ gì với Diệp Thiên Vân, vì đang có chuyện nên chỉ chắp tay tỏ ý chào hỏi.
Diệp Thiên Vân khoát tay ngăn lại, mấy người đã từng là đệ tử này chẳng có gì đáng nói, mấy người này vừa vào võ lâm rồi, hơn nữa lại vào Hình Ý môn, vậy nên quan hệ trước kia không tính.
Hiện mấy người Thạch Thanh Sơn chỉ có thể coi Hình Ý môn là chủ, họ được cho là đồ đệ của Hình Ý môn, hơn nữa võ thuật của họ là do sư phụ của Hình Ý môn truyền dạy. Nói cho chính xác thì Diệp Thiên Vân chỉ có thể coi là sư phụ trước kia của bọn họ, nay không còn quan hệ gì nữa.
Điều này cũng giống như hòa thượng cắt tóc đi tu phải rũ bỏ sạch bụi trần vậy, tất cả đều bắt đầu lại.
Diệp Thiên Vân thấy phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, chắc chắn vẫn đang cấp cứu, hắn không thể không mở miệng trách cứ Thạch Thanh Sơn, lúc đầu bản thân hắn cũng không nghe Vương Vĩnh Cường can ngăn, rất hiểu mấy chuyện trong võ lâm, hạ thấp giọng hỏi: "Trương Lượng bị thương ở đâu? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
Thạch Thanh Sơn và ba huynh đệ họ Triệu nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ Diệp Thiên Vân, cuối cùng Thạch Thanh Sơn cắn răng tiến lên lẩm bẩm nói: "Vẫn chưa biết, Trương Lượng bị đánh trúng vào đầu, chúng tôi đâu chọc ghẹo gì ai, nhưng những người đó thật chẳng ra gì, vừa đến cửa đã..." Nói rồi mắt đỏ hoe, tinh thần có vẻ uất ức thấy rõ, xem ra đã chụi không ít!
Diệp Thiên Vân hắng giọng cắt ngang Thạch Thanh Sơn. Võ lâm làm gì có chuyện noi đạo lí, nếu có thì phải nói bằng thực lực, chẳng ai cho bạn cơ hội nói xin lỗi, bình tĩnh nói: "Rốt cuộc là ai đánh, có nói tên không?"
Thạch Thanh Sơn lắc đầu, nhưng lại rút ra một mẩu giấy: "Hắn nói 5 ngày sau sẽ quay lại đây, bảo chúng tôi đi thông báo cho Hình Ý môn!"
Lí Thiên Kiều giật lấy tờ giấy xem, lo lắng nói: "Người này hẳn rất có bản lĩnh, nếu không phải có âm mưu gì đấy, nếu không sẽ không để lại tờ giấy này để cậu tìm đến. Chắc chắn lúc đến đã có chuẩn bị"
Diệp Thiên Vân cũng xem qua, trong đó có đề địa điểm, xem ra đây không phải là chuyện hắn có thể xử lí được, chuyện của Hình Ý môn không chừng có liên quan đến các môn phái lớn khác: "Bây giờ thông báo cho Hình Ý môn, kể tường tận sự việc cho họ nghe, còn Trương Lượng các cậu phải để mắt cẩn thận!"
Nói rồi thở dài. Trước đây tuy từng có người đến gây chuyện, thậm chí có người đã đánh thương bọn họ, nhưng ra tay cũng còn chừng mực, vì mấy người Thạch Thanh Sơn chưa vào giang hồ. Giang hồ có quy định của giang hồ.Tuy có thể giải quyết ân oán bằng sinh tử, nhưng vẫn phải làm theo quy định. Nay Thạch Thanh Sơn không nghe theo lời can ngăn, vào Hình Ý môn, cũng nên có người dạy bảo cho tỉnh ngộ!
Gương mặt Thạch Thanh Sơn lộ rõ vẻ hối hận, Diệp Thiên Vân không chỉ 1 lần ngăn hắn không được tham gia võ lâm, nhưng hắn có nghe đâu, hắn nhập hội với đầy hi vọng, không ngờ 3 ngày đã xảy ra chuyện như thế này. Trương Lượng hôm nay ngộ nhỡ có gì không may thì hắn lấy gì để đền mạng cho người anh em đây!
Diệp Thiên Vân thừa biết suy nghĩ của Thạch Thanh Sơn, lúc mới vào võ lâm hắn cũng từng mông lung vậy. Vỗ vai Thạch Thanh Sơn ôn tồn nói: "Ai cũng phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình. Nếu Trương Lượng không muốn vào võ lâm thì ai kéo hắn vào. Không cần hối hận về chuyện này, làm cũng đã làm rồi, sai cũng đã sai rồi, bước tiếp theo nên suy nghĩ kĩ hãy làm"
Lúc Diệp Thiên Vân chưa đến, Thạch Thanh Sơn cho rằng sẽ bị mắng nhiếc thậm tệ, hoặc sẽ chịu cái gì đó tương tự! Bây giờ thấy thái độ của Diệp Thiên Vân như vậy hắn mới an tâm phần nào, rồi tự trách mình không tốt! Hắn tự cho mình hai cái tát rõ mạnh, ánh mắt chợt khác: "Sư phụ, lần này là lỗi của con, con nhớ bài học này rồi. Lần sau sẽ không tái phạm nữa!" Gương mặt hắn nổi lên dấu mười ngón tay, khiến cho những người xung quanh kinh ngạc.
Lí Thiên Kiều cũng biết chút ít về chuyện này, dùng giọng nói thanh như tiếng chuông bạc nói với mấy người bọn Thạch Thanh Sơn: "Vào giang hồ chẳng có gì là sai, có chăng là các cậu ở sai chỗ, các cậu đang ở trên đất của Bát Cực môn! Cậu lại là người của Hình Ý môn, chỉ ở trên đất của Hình Ý môn mới được an toàn!"
Dừng lại một lúc rồi tiếp: "Cho dù có người đến gây sự thì Hình Ý môn sẽ giải quyết trong thời gian ngắn nhất. Giờ thì hay rồi, người của Hình Ý môn muốn đến đây cũng phải mất mấy tiếng ngồi máy bay, cậu tìm người ta báo thù kiểu gì? Tôi không biết tại sao Bát Cực môn lại làm phiền các cậu, nhưng vẫn phải đề phòng, đừng chọc giận họ!"
Câu nói này của Lí Thiên Kiều không chỉ mở mắt cho Thạch Thanh Sơn mà còn thức tỉnh cả Diệp Thiên Vân. Trước đây hắn chưa từng chú ý đến việc này, hơn nữa cũng không có hứng thú, thế nên mới để chuyện này xảy ra!
Lí Thiên Kiều thấy vẻ mặt của Diệp Thiên Vân như vậy thì rất đắc ý, chẳng mấy khi mới hơn được hắn: "Cậu bây giờ gọi điện về Hình Ý môn để họ qua đây "cứu hỏa"!"
Thạch Thanh Sơn cuối cùng cũng có chỗ để bấu níu, nhanh chóng cầm điện thoại liên lạc với Hình Ý môn.
Diệp Thiên Vân thấy Lí Thiên Kiều xử lí rất tốt bèn cười đáp: "Không ngờ tỉ lại biết những chuyện này, liệu Hình Ý môn có cho người đến không?"
Lí Thiên Kiều "hứ" một tiếng, đắc ý nói: "Ở Hình Ý môn lâu, nên cũng biết những chuyện này. Làm gì được như cậu quanh năm suốt tháng lang bạt bên ngoài. Bọn họ là đồ đệ cuẩ cậu hả?"
Diệp Thiên Vân lắc đầu: "Trước thì phải, bây giờ thì không. Bây giờ họ đã vào Hình Ý môn, chỉ là trước đây đệ dạy họ chút võ công thôi"
Lí Thiên Kiều rất tiếc cho họ, mới hạ giọng nhẹ nhàng nói: "Đây quả là trải nghiệm không đáng có. Hình Ý môn mấy ai được cậu truyền thụ võ công? Bọn họ chưa vào giang hồ đã được cậu chỉ giáo, thật là một cơ duyên lớn. Thật không biết trân trọng! Cậu còn không nhanh nhanh đưa họ về địa bàn của Hình Ý môn đi. Tôi thấy lần này còn nhẹ đấy, nếu ở đây lâu thì khó bảo toàn tính mạng lắm!" xem tại TruyenFull.vn
Diệp Thiên Vân cũng tán đồng ý kiến này, nếu có người muốn tìm Hình Ý môn để gây sự thì Băng Thành này thành chảo lửa rồi, hơn nữa Hình Ý môn cũng không thể cho người đến nằm vùng vì đây là địa bàn của Bát Cực môn. Ở Băng Thành Bát Cực môn chính là đầu rắn, ai đến ai đi đều phải thông qua bọn họ trước. Bát Cực môn chập nhận Thạch Thanh Sơn và Uy Phong võ quán là nể mặt Vương Vĩnh Cường lắm rồi.
Diệp Thiên Vân và Lí Thiên Kiều tuy thuộc Hình Ý môn, nhưng chuyện này không tới lượt họ, Hình Ý môn có người chuyên giải quyết chuyện này. Hơn nữa Diệp Thiên Vân cũng không muốn quản những việc trong Hình Ý môn. Nếu giúp Thạch Thanh Sơn lần này thì sẽ tạo ra vòng xoáy ân oán! Từ góc độ khác, bắt buộc phải để Thạch Thanh Sơn học cách giải quyết mọi việc độc lập, nếu không hắn sẽ sớm bỏ mạng chốn giang hồ.
Giúp đỡ cũng phải có chừng mực nhưng không nên để bọn họ ỷ lại, nếu không là hại họ. Đã lựa chọn con đường này thì còn phải đối mặt với nhiều thứ. Con đường của bọn họ mới bắt đầu mà thôi.
Ba huynh đệ họ Triệu tuy đứng từ xa nhưng nghe rất rõ những gì mà hai người nói, có chút hối hận về lựa chịn của mình, chỉ có điều cơ hội đã qua từ lâu, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Thạch Thanh Sơn cúp máy, quay lại nói: "Sư phụ, con vừa liên lạc với môn phái, ngày mai sẽ có hai người Mạc Hổ và Trần Bỉnh Đức đến.