Vô Địch Hắc Quyền

Chương 393: Chân Võ phong vân (3)




Thị tuyến của Hà Sơn bị thân hình của Diệp Thiên Vân che khuất, sau khi nghe thấy lời nói của Diệp Thiên Vân, hắn không khỏi quýnh lên, hiện tại bất kể là chuyện gì cũng không đáng giá bằng tin tức này. Thân hình của Diệp Thiên Vân giống như một bức tường dày, che khuất cả thân hình hắn ở phía sau. Thế là hai tay của Hà Sơn tì lên vai Diệp Thiên Vân, sau đó từ bên trái thò đầu ra nhìn, nhìn người vừa được dẫn ra, không khỏi thốt lên kinh ngạc: "Tiêu Sắt? Sao có thể là hắn..."

Thân thể của Diệp Thiên Vân hơi phát lực rung một cái, Hà Sơn muốn nói tiếp, kết quả cảm giác được động tác của Diệp Thiên Vân, lập tức ngừng lại ngay, sau đó ngậm chặt miệng, không nói gì nữa, chỉ có điều do thần tình quá kích động, hơn nữa lời muốn nói căn bản chưa nói ra, cho nên mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, cổ cũng phình ra, rất giống một con gà trống chuẩn bị chiến đấu.

Vương Sư Đình đã nhìn thấy Diệp Thiên Vân vô ý lộ ra vẻ kinh ngạc, lại nhìn Hà Sơn ở sau lưng Diệp Thiên Vân, cười mà như không cười nhìn hắn rồi nói: "Không phải là hắn thì có thể là ai?"

Hà Sơn mở miệng muốn giải thích, nhưng một cảm giác vô lực dâng lên, vừa rồi còn cảm thấy kế mà mình nghĩ ra như thiên y vô phùng, nhưng nháy mắt lại bị Vương Sư Đình nhìn thấu, mặt không khỏi trắng bệch, cũng hiểu là chuyện này không đơn giản như vậy, không khỏi có chút hối hận, nhìn Tiêu Sắt với vẻ hổ thẹn.

Vẻ mặt của Tiêu Sắt cũng không tốt lắm, đặc biệt là mặt còn tái nhợt, khác biệt một trời một vực với hai ngày trước, may mắn là mắt vẫn còn có thần. Quần áo trên người nhăn nhúm, giống như mấy ngày rồi chưa giặt, trên cổ có hai vết ngón tay tím bầm, xem ra sớm đã động thủ rồi, hơn nữa thời gian ít nhất cũng phải một ngày.

Thần sắc của Tiêu Sắt vô cùng bình tĩnh, có điều khi nhìn thấy Diệp Thiên Vân thì ánh mắt sớm đã bán đứng hắn, từ trong ánh mắt của hắn có thể đọc được rất nhiều thứ, có phẫn nộ, ủy khuất và sợ hãi, có điều những cái đó chỉ hiện ra trong một sát na mà thôi, sau đó thì lại cố ý duỗi lưng một cái để che giấu, biết thành vô cùng bình tĩnh, giống như không có chuyện gì cả.

Không ai ngờ được ba người mấy ngày trước còn đàm tiếu phong sinh giờ lại gặp nhau trong tình huống này, cho dù là Diệp Thiên Vân cũng không ngờ được loại kết quả như thế này.

Diệp Thiên Vân vào lúc Tiêu Sắt bước ra trong lòng mới có chút minh bạch vở kịch ngày hôm nay, hắn và Hà Sơn đều thành một con rối, để người ta từng bước dẫn vào bàn cờ mà bản thân lại không hề biết. Tại phái Võ Đang, không có gì là người ta không biết, kỳ thực Võ Đang một mực khống chế tất cả. Xem ra bản lĩnh ám đấu của phái lớn thực sự là cường đại, căn bản không phải là thứ mà hai người Diệp Thiên Vân và Hà Sơn có thể nhìn thấy được.

Diệp Thiên Vân trong lòng ngoại trừ chấn kinh ra thì còn có phẫn nộ, có điều hắn lại nắm được một vài thứ bản chất, bởi vì rất nhiều chuyện không đơn giản như vẻ ngoài, đằng sau màn này, chỗ đứng của Võ Đang và Hình Ý môn sẽ bất đồng.

Sau khi tỉnh táo lại, trong nháy mắt đã minh bạch được vài thứ, tranh đấu giữa Hình Ý môn và Võ Đang sớm đã bắt đầu rồi, bởi vì hắc thủ của bọn họ từ lâu đã thông qua Tây phái phái chủ Phó Bác Sinh của Hình Ý môn, mà xâm nhập vào Hình Ý môn. Từ lúc đó hai bên đã tranh đấu, chẳng qua là hắn không biết mà thôi. Hơn nữa lúc ấy cũng đơn thuần cho rằng là Phó Bác Sinh mượn lực của mình, hoàn toàn không ngờ rằng Võ Đang là một con mãnh hổ chờ thời cơ, không phát lực thì thôi, một khi phát lực sẽ toàn lực đánh ra một kích, đây mới là uy của Võ Đang! Không khỏi cảm thấy mình có chút nực cười, nhìn mọi thứ đều quá thô thiển.

Lúc dó, hai đệ từ hàng chữ Phàm hơn sáu chục tuổi tới Hình Ý môn, hơn nữa đều là người của phái Võ Đang, Phương Nhược Sơn đấu ngang tay với một trong hai người đó, cả hai đều bị trọng thương, hơn nữa bản thân mình còn kích sát một người ngay tại đương trường, Phó Bác Sinh cũng là vì thế mà uống thuốc độc tự sát. Nghĩ tới đây bất giác cảm thấy buồn cười, xem ra sự quật khởi của Hình Ý môn cũng có thể làm xúc động đến một số người, khiến phái Võ Đang có cảm giác bị uy hiếp, cho nên mới có phản ứng như ngày hôm nay.

Diệp Thiên Vân thở dài một hơi, nhìn Tiêu Sắt rồi nói với vẻ đắn đo: "Đại sư huynh..." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tiêu Sắt nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiên Vân, cũng biết Diệp Thiên Vân đã hiểu ra rồi, có điều hắn quả thực là sợ Diệp Thiên Vân khó xử, tình hình hiện tại rất vi diệu, cản bản không phải một mình hắn có thể giải quyết vấn đề. Hắn cười rất hào sảng, nói: "Nam nhi Hình Ý gặp chuyện gì cũng không đổi sắc, cậu cũng không cần phải nói gì cả, sư huynh tôi trong lòng hiểu rất rõ, xin về nói với phái chủ một tiếng, tất cả những chuyện khác không cần phải để ý tới." Nó xong biểu lộ ánh mắt lĩnh tình, tỏ ý bảo Diệp Thiên Vân đừng nói gì cả.

Diệp Thiên Vân cũng hiểu ý tứ của Tiêu Sắt. Xem ra rời khỏi Hình Ý môn mấy tháng, cũng phát sinh không ít chuyện, mà Tiêu Sắt cũng nhìn thấu điểm này. Chuyện ngày hôm nay không phải nói một hai câu là có thể cứu được, hơn nữa cũng không có bất kỳ ai có thể chứng minh rằng Tiêu Sắt không phải là hung thủ. Võ Đang muốn tính kế với một ai, vậy thì sao có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay họ. Huống chi đây chính là địa bàn của Võ Đang, có điều Diệp Thiên Vân tại Trung phái ngoại trừ có quan hệ tốt với Ngũ Vĩ ra thì cũng chỉ có đại sư huynh Tiêu Sắt này.

Diệp Thiên Vân tuy ngoan độc, nhưng lại không vô tình, lúc ở Hình Ý môn, Tiêu Sắt rất thật lòng với hắn, rất nhiều chuyện đều là nhờ Tiêu Sắt chạy đông chạy tây làm giúp, lần trước vì nghe ngóng chuyện mình bị ám sát mà còn bị đánh thành trọng thương! Nhưng chuyện hôm nay điều mà hắn có thể làm chỉ là thông tri cho Tiêu Hùng một tiếng. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn thở dài, hắn căn bản là không thể giúp đỡ gì được trong chuyện này, chỉ có thể lăng lặng giữ phần tình huynh đệ này ở sâu trong lòng, im lặng đứng nhìn Tiêu Sắt.

Cơ hội duy nhất của Diệp Thiên Vân hiện tại chính là cứu Tiêu Sắt ra, nhưng đây lại là một cái ngõ cụt. Cứu ư? Chuyện này so với lên trời còn khó hơn, Võ Đang có dạng âm mưu này, lại có bao nhiêu cao thủ, những điều này hắn hoàn toàn không biết. Không cứu ư? Vậy thì lại không phải với tình nghị của Tiêu Sắt, cái này về tình lý thì càng không thể nói được. Cũng chính vì thế mà Tiêu Sắt mới nói những lời hào khí như vậy, kỳ thực chẳng qua là để trấn an hắn mà thôi.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vân cũng không định phí sức giải thích làm gì, mà có giải thích cũng không được. Bởi vì bất kể là như thế nào, trường âm mưu này đều là triểu khai để nhắm vào Hình Ý môn, mặc kệ là hắn có nói hay như thế nào đi chăng nữa cũng không cứu nổi mạng của Tiêu Sắt, lập tức nói như chém đinh chặt sắt với Vương Sư Đình: "Tôi tin sư huynh của tôi không phải là hung thủ, trong đây chắc có nội tình! Cho nên xin để tôi về nói rõ với phái chủ, tới lúc đó nhất định chân tướng sẽ được rõ ràng.!"

Vương Sư Đình cầm chén trà trong tay lại, hớt bọt trong chén, mắt cũng không thèm ngẩng lên, chỉ nhìn chằm chằm vào nước trà, nói với vẻ thờ ơ: "Cũng được, vậy nhờ cậu chuyển cáo cho Tiêu Hùng, trước ngày mùng năm tháng năm, nếu như không tới Võ Đang tham gia quan lễ, vậy thì Chân Võ đại đế sẽ động nộ thật sự, Võ Đang chúng tôi cũng không đợi lâu được đâu. Tới lúc đó sẽ mang Tiêu Sắt ra tế Võ thần. Nếu vậy cũng đừng trách chúng tôi vô tình, đây chính là quy củ, bởi vì Võ Đang còn phải có gì đó để ăn nói với võ lâm!"

Hà Sơn ở bên cạnh định mở miệng, nhưng từ đầu tới cuối lại không nói gì, hắn lúc ban đầu còn muốn giải thích một chút, nhưng sau khi nghe mấy người nói chuyện thì hiểu rằng có giải thích cũng chẳng ăn thua gì, đây là tranh đấu giữa các môn phái, hắn ở giữa càng không tiện xen vào, bởi vì đứng sau hắn là Bát Cực môn. Tuy Bát Cực môn cũng có chút địa vị trong võ lâm, nhưng lại không thể đối kháng với Võ Đang, hơn nữa Vương Sư Đình còn giả vờ như vô ý ra hiệu cho hắn, cho nên hắn chỉ đành nuốt ngược những lời muốn nói vào bụng.

Tuy được nhìn thấy cuộc tranh đấu lớn nhất trong võ lâm này, nhưng hắn lại không cao hứng một chút nào. Nguyên nhân không ngoài gì khác mà chính là Diệp Thiên Vân nằm ở thế yếu trong cuộc tranh đấu này, hơn nữa còn lờ mờ có xu thế bị kẹp ở giữa, nghĩ tới đây, hắn ôm quyền nói rất dứt khoát gọn gẽ với Vương Sư Đình: "Cáo từ!"

Diệp Thiên Vân càng không còn gì để nói, hắn nhìn Tiêu Sắt một cái, trong lòng tính toán sự tình rồi quay người định bỏ đi.

Vừa bước được một bước thì nghe thấy ở phía sau có tiếng quát: "Diệp đạo hữu, tại hạ Lệ Phàm Dạ sớm đã nghe nói công phu của anh siêu quần, chúng tôi cũng muốn được thỉnh giáo, ấn chứng võ học đại đạo một chút, thế nào?"

Diệp Thiên Vân quay người lại nhìn Phàm Dạ vừa rồi còn luôn trầm mắc, không ngờ giờ lại gọi hắn lại, không khỏi nhìn về phía Vương Sư Đình một cái, phát hiện người này vẫn ngồi yên trên đài Điếu Nghư, thản nhiên nhìn Diệp Thiên Vân, hơn gật đầu, nói: "Tên đồ đệ này của ta là một võ si, chỉ cần nghe thấy người có đại danh trong võ lâm đều sẽ thỉnh giáo một phen, xin tiểu hữu đừng keo kiệt, dạy cho nó mấy chiêu, cũng để cho nó biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên!"

Hà Sơn nghe thấy câu này liền dừng chân lại, nhìn Diệp Thiên Vân, tuy đây nói là so đấu nhưng kỳ thực chính là cảnh cáo Diệp Thiên Vân trong mấy ngày này đừng có mang tâm tư khác, Hà Sơn lúc này trong lòng có muốn vui cũng không được, chỉ trầm mặc ứng đối. Trong nhất thời trong đại sảnh trở nên tĩnh lặng, thậm chí ngay cả kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua rồi chậm rãi gật đầu, nói: "Chuyện tỷ thí này hay là bỏ đi, tôi còn có chuyện phải xử lý. E rằng không có tâm tư để tỷ thí. Đợi tôi xử lý xong, tới lúc đó chúng ta sẽ lại dùng võ để kết bạn. Sau cùng vẫn xin các vị đối đãi tốt với sư huynh tôi, tất cả đợi khi phái chủ của chúng tôi tới rồi hẵng nói!"

Vương Sư Đình nghe thấy câu nói của Diệp Thiên Vân thì nhíu mày, không nói gì, Lệ Phàm Dạ lại giống như là cái loa vậy, ha ha cười lớn, tiếp đó bước xuống ba bước, thân hình liền chỉ còn cách Diệp Thiên Vân ba bước, hai tay thủ thế, nói: "Mời!"

Diệp Thiên Vân vốn đang quay lưng lại với hắn, hơn nữa hôm nay lần đầu tiên lĩnh giáo cường thế này của Võ Đang, lại thêm vì chuyện của Tiêu Sắt, nhất thời nộ hỏa bừng bừng, quay người lại bước tới trước mặt đối phương, thân hình linh hoạt như rắn, tay đi long hình, đánh thẳng vào thân thể của Lệ Phàm Dạ! Có điều hắn cũng hiểu rằng giờ không phải là lúc tranh khí thế, Tiêu Sắt vẫn còn ở trong tay người ta, căn bản không thể làm gì đối phương được, chỉ chẳng qua là muốn đối phương đừng coi thường mình, do đó động thủ nhanh như điện, lẹ như gió! Không thể lộ ra thực lực nhất định vậy thì chỉ có thể để mặc cho đối phương nhào nặn.

Lệ Phàm Dạ bức được Diệp Thiên Vân xuất thủ, trong chớp mắt hơi sửng sốt, thân thể rùn xuống định dùng miên chưởng, đây là Thái Ất miên chưởng vừa cương vừa nhu, âm dương tương tùy, không nhanh không chậm của Võ Đang, nhìn thì yếu đuối không xương, thực tế lại trong mềm có cứng. Cái này gọi là cứng quá tất gẫy, mềm thì thắng dài, thể hiện đạo lý lấy nhu chế cương của đạo gia.

Có điều đáng tiếc là Diệp Thiên Vân nói động thủ là động thủ ngay, không cho hắn một tia cơ hội nào, tiên phát chế nhân đánh cho hắn không kịp trở tay! Không đợi tới khi Lệ Phàm Dạ phát chưởng thì tay đã đặt lên cánh tay hắn, dùng Loa toàn kình của Hình Ý phối hợp với cẩm nã của Toái cốt thủ, kình đạo xoắn ốc cùng lực nén đồng thời tập trung trên khớp xương của Lệ Phàm Dạ rồi bạo phát, trong đại sảnh lập tức truyền ra tiếng xương ròn tan.

Rắc rắc, khớp xương của Lệ Phàm Dạ bị lực lượng lớn tháo xuống. Lệ Phàm Dại thất kinh muốn thu tay lại lùi ra khỏi vòng chiến, tùy thời tái chiến, không ngờ tay kia của Diệp Thiên Vân đã từ phần bụng đánh lên, băng quyền lập hiện, trực tiếp đánh lên người Lệ Phàm Dạ rồi đồng thời rung động. "Bốp, bốp" hai tiếng, Lệ Phàm dạ ứng tiếng bay ra ngoài, ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, thấy tình cảnh này Vương Sư Đình cũng kinh hãi không thể kiềm chế được mà đứng bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân có vẻ mơ màng, tựa hồ như nhớ tới chuyện gì đó.

Diệp Thiên Vân bình tĩnh thu thế, thấy đã đạt được mục đích liền ôm quyền nói: "Đa tạ!" Rồi quay người cùng Hà Sơn rời đi.