Vô Địch Hắc Quyền

Chương 383: Lựa chọn và trách nhiệm




Sau khi cứu Kỳ Giai Trữ, cuộc sống của Diệp Thiên Vân cũng lại bình thường như xưa, những ngày này hắn giành phần lớn thời giờ ở cùng Hứa Tình, hai người đều muốn cùng nhau thư giãn cho thoải mái, bình thường thời gian đi học cũng đã khiến cho hắn cảm thấy an nhàn vô cùng, ngoài võ đạo ra, hắn cũng chỉ học thêm về kinh tế.

Hắn đầu tư khá nhiều thời gian vào nghiên cứu tư liệu của giáo sư Vương Cửu Vân để viết một bản luận văn《 Tiền kinh tế học tuyến đầu: luận chiến và phản bác 》, luận văn của hắn thể hiện một cái nhìn khác hẳn với sách giáo khoa, những ngân hàng tự do, tự do luân chuyển, trình độ chủ nghĩa, pháp luật hạn chế luận, sức sản xuất….., thể hiện một cái nhìn toàn diện về lí luận kinh tế tiền tệ.

Nhưng mà đáng tiếc thời gian giáo sư Vương cho hắn quá ngắn, hắn tuy học rất nhanh, nhưng nhận thức cũng cần một khoảng thời gian. Sau khi ghi lại suy nghĩ của mình, hắn vẫn cảm thấy có phần khiếm khuyết, nhưng mà thời gian có hạn, hắn không còn nhiều thời gian nữa rồi. Cho nên hắn đem nộp luôn cho giáo sư Vương.

Giáo sư Vương rất hài lòng với thái độ của Diệp Thiên Vân. Một tuần xem xong hơn trăm trang tư liệu, hơn nữa còn ghi lại suy nghĩ của hắn sau khi đọc, chuyện này đối với một học sinh mà nói không phải là chậm. Trong đó trọng yếu nhất chính là những kiến thức này có một phần rất lớn không có trong sách giáo khoa mà đều là những lý luận tiên tiến nhất từ nước ngoài. Những người theo đuổi tri thức thật sự cũng không nhiều, cho nên ông ta rất vui vẻ mà khen Diệp Thiên Vân, và nói sẽ xem cẩn thận.

Diệp Thiên Vân chỉ mất một ngày để xem, thời gian còn lại đều là suy nghĩ xem nên viết như thế nào, đối với những tài liệu này hắn đọc hết cũng không tiêu tốn mấy thời gian.

Khiến cho Diệp Thiên Vân có phần do dự còn có một việc, đó chính chuyện có liên quan đến Võ Đang, đến lúc đó cũng không còn mấy ngày nữa. Giờ đã là đầu tháng tư. Nhưng hắn vẫn chưa quyết định. Những chuyện có liên quan đến võ lâm hắn giờ đây cũng không muốn tham dự vào, chỉ cần dính vào dù chỉ một ít thôi cũng khiến Diệp Thiên Vân thấy phản cảm. Võ Đang và hắn cũng không có gì, ngoài ân oán với mấy người của Võ Đang.

Lúc này nếu như đến Võ Đang, thì có chuyện gì xảy ra cũng chưa biết được, kẻ địch không phải là yếu, tất cả những chuyện này cứ khiến hắn phải suy nghĩ. Về phương diện khác, hắn cũng rất tò mò về Võ Đang nên bản thân hắn đang rất mâu thuẫn. Bởi vì trong võ lâm ngoại trừ Thiếu Lâm thì chỉ có Võ Đang là có thể xưng hùng. Những thứ ở đó nhất định sẽ rất đặc sắc.

Nếu như không có võ lâm, hắn nhất định sẽ đi để giao lưu học hỏi. Đối với hắn mà nói đúng là rất khó lựa chọn, để có được lợi đương nhiên cũng phải đánh đổi một số thứ, mà thứ đó chính là thứ mà bây giờ Diệp Thiên Vân sợ mất đi nhất.

Hôm nay là chủ nhật, Diệp Thiên Vân sau khi luyện công xong thì đi đến Thành Phong võ quán. Thời gian này hắn cũng không có nhiều thời gian đến đây, Thạch Thanh Sơn cũng chỉ gọi điện thăm hỏi có hai lần. Từ khi Vương Vĩnh Cường chết, võ quán cũng phát triển tạm ổn, Thành Phong võ quán ở Băng Thành cũng không có xếp hạng nhất nhì gì. Nhưng danh tiếng của nó lại không nhỏ nên học viên cũng khá.

Điều khiến Diệp Thiên Vân thấy kỳ quái nhất chính là Bát Cực Môn lại có hứng với Thành Phong võ quán, tựa hồ như lời của Vương Vĩnh Cường trước khi chết đã có tác dụng. Diệp Vô Nhai từ khi nghe xong những lời đó, cũng chú ý tới Thành Phong võ quán. Đáng tiếc chính là Thạch Thanh Sơn cũng không lĩnh tình, quan hệ giữa hai nhà của quan hệ vẫn giống như trước.

Sau khi đến võ quán sau. Mới có mấy tháng chưa đến đây mà vừa đi vào đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Học viên của võ quán có thêm nhiều học viên mới,người rời đi cũng không ít, người quen biết tựa hồ cũng chỉ còn lại vài người.

Nhìn thấy Diệp Thiên Vân mấy học viên cũ đều gật đầu chào, cái quy củ này hình thành khi Diệp Thiên Vân ở đây, cho nên Diệp Thiên Vân cũng đáp lại

Thạch Thanh Sơn suốt cả ngày đều làm việc ở đây, chỉ cần có người đến thì hắn là người đầu tiên có thể nhìn thấy, cho nên hắn tiến nhanh tới chỗ Diệp Thiên Vân. Rất thân mật nói: "Sư phụ. Người hôm nay sao lại rảnh rỗi vậy?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Diệp Thiên Vân cười nhìn hắn một lượt. Sau đó cười nói: "Cũng không sao, đã lâu không tới. Hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ, lại tiện đường nên tới thăm thôi."

Thạch Thanh Sơn đương nhiên tinh tường tính cách của Diệp Thiên Vân, gần đây võ quán không có chuyện gì, Diệp Thiên Vân nhất định là tới thăm nên lập tức cười nói: "Sư phụ, thời gian gần đây võ quán cũng không tệ lắm, nhưng mà chuyện của con thì quá nhiều, cái quán của Vương thúc Vương Thiến cũng bận rộn không ngớt, luôn cần con giúp đỡ cho nên cũng có lúc không ở võ quán." "

Diệp Thiên Vân dự liệu được những chuyện này, gia nghiệp của Vương Vĩnh Cường khá lớn, Vương Thiến lại là phụ nữ, gánh vác nhiều như vậy đương nhiên là mệt mỏi, Thạch Thanh Sơn đương nhiên phải giúp đỡ, như vậy cũng tốt. Thạch Thanh Sơn ở đây một thời gian thế lực cũng ngày một mạnh. Lúc trước Vương Vĩnh Cường đã có dự định, muốn cho Thạch Thanh Sơn kế thừa những thứ này. Hắn suy nghĩ nói: "Tiếp tục mở võ quán cần nhiều người một chút. Ngươi giờ đây căn cơ bất ổn, chạy đi chạy lại võ quán cũng tốt."

Thạch Thanh Sơn nghe được lời của Diệp Thiên Vân bụng nghĩ một kiểu nói một kiểu: "Đúng vậy. Sau này võ quán có thể sẽ vững chắc hơn." Trong ánh mắt cũng có chút không cam lòng.

Diệp Thiên Vân nhìn bộ dáng của hắn liền hiểu rằng hắn có ý định gì, Thạch Thanh Sơn một lòng muốn đến võ lâm xem sao. Võ lâm thật giống như một vây thành, người ở phía ngoài muốn đi vào, bên trong lại muốn đi ra. Đối với Thạch Thanh Sơn cũng vậy,nhiệt huyết thanh xuân cực kì mạnh mẽ. Hắn nhìn lướt qua Thạch Thanh Sơn cười nói: "Người phải biết thỏa mãn."

Thạch Thanh Sơn cười khan hai tiếng, có phần đùa giỡn nói: "Con biết rồi sư phụ, khi con không có đủ năng lực thì con sẽ không đi. Chờ ngày con có công phu tốt, vậy thì…" Nói xong liền nhìn sắc mặt của Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân nhìn thấy tâm tư của hắn, hiểu rằng Thạch Thanh Sơn c không thể khuyên can được. Mỗi người đều có lựa chọn của mình, không ai có thể thay đổi được, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình. Hắn đã không phải là lần đầu bày tỏ nguyện vọng của mình, trước đó cũng có một lần, cho nên Diệp Thiên Vân cũng không ép buộc.

Quan trọng nhất không phải là lựa chọn của Thạch Thanh Sơn, mà là chịu trách nhiệm vì sự lựa chọn của mình, không ai có thể giúp hắn được, tất cả đều dựa vào chính hắn, Diệp Thiên Vân cũng không khuyên nữa, chỉ nhàn nhạt nói: "Chính ngươi tự lo liệu đi, tóm lại nhất định phải suy nghĩ cho kĩ!"

Thạch Thanh Sơn sợ nhất hai người là Vương Vĩnh Cường cùng Diệp Thiên Vân, giờ đây Vương Vĩnh Cường đã chết. Chỉ còn lại có Diệp Thiên Vân. Giờ đây hắn cũng chỉ quan tâm đến thái độ của hắn mà thôi. Vừa nghe thấy Diệp Thiên Vân nói vậy hắn cao hứng vô cùng, trong miệng hắn không ngừng nói: "Cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư phụ!"

Diệp Thiên Vân lắc đầu, hắn chậm rãi nói: "Con đường này là của ngươi. Không liên quan gì đến người khác, nhân sinh tự mình nắm chắc là tốt rồi, ta chỉ khuyên ngươi thận trọng một chút, không được đi lầm đường!"

Thạch Thanh Sơn cũng đã rõ những này, hơn nữa hắn rõ Diệp Thiên Vân không phải muốn ngăn cản hắn. Chỉ là thiện ý khuyên hắn mà thôi. Võ lâm đối với hắn mà nói thật sự là hiếu kỳ vô cùng, đối với một võ giả mà nói, thực lực của Thạch Thanh Sơn ở trong võ quán cũng đã đi đến cuối cùng. Hắn không muốn giống Vương Vĩnh Cường, cả đời tránh xa võ lâm. Chuyện này có lẽ là chuyện bi ai nhất đối với một võ giả, rõ ràng thứ mình yêu mến đang ở trước mắt, nhưng lại không dám chạm vào.

Thạch Thanh Sơn cười hì hì nói: " Cách đây không lâu Tôn Vĩnh Nhân gọi điện thoại cho sư phụ, nói là điện thoại của người không mở, cho nên gọi tới võ quán!"

Diệp Thiên Vân đã lâu không có nghe được tin tức của hắn, phản ứng đầu tiên là mừng rỡ, thời gian cùng Tôn Vĩnh Nhân mặc dù có chút phiền toái, nhưng mà hai người xem như bạn bè, cùng nhau trải qua vô số lần sinh tử, ban đầu ở Thành Phong võ quán vì quá bận, kết quả ngay cả hắn đi khi nào cũng không biết, lập tức nói: "Hắn định trở về Băng Thành sao?"

Thạch Thanh Sơn lắc đầu, nói: "Con cùng phụ thân hắn Tôn Minh Vũ giờ đây có quan hệ làm ăn, Tôn Vĩnh Nhân nhất định không tới được, hiện trong nhà hắn phải kế thừa gia nghiệp, quản lý gia tộc, phụ thân hắn bảo con cảm ơn sư phụ! Ha ha, nói Tôn Vĩnh Nhân và người ở cùng nhau không giống như trước kia nữa. Hơn nữa hắn còn nói nếu có thời gian mời người đi Hồng Kong chơi. Đến nhà hắn làm khách."

Diệp Thiên Vân đến không có để ý những thứ này, hắn nhàn nhạt nói: "Ân" một tiếng, rồi cũng không nói gì thêm. Hắn đột nhiên nhớ tới Hồng Kong cái từ này, trước đó có nghe nói qua, Hàn Băng cũng đã đi tới đó, trong lúc nhất thời suy nghĩ cũng không biết phiêu đến nơi nào rồi.

Hai người nói một hồi, Diệp Thiên Vân quyết định rời đi, võ quán cũng không có chuyện gì, hắn cũng vui vẻ, chỉ cần Thành Phong võ quán không có chuyện gì thì không phụ lòng Vương Vĩnh Cường.

Vừa rồi ra khỏi võ quán. Diệp Thiên Vân nhìn thấy Trương Lượng, hắn từ một cỗ xe tải nhảy xuống, vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân vui vẻ nói: "Sư phụ, ngươi sao lại rảnh rỗi đến đây thế này? Con đi mua ít khí giới, vừa trở về."

Diệp Thiên Vân cười cười vừa định trả lời, một cỗ xe Toyota có rèm che dừng ngay cạnh hắn, từ phía trên bước xuống một người, Liêu Bằng đã lâu không gặp. Hắn nói với Diệp Thiên Vân: "Ta đi tìm ngươi mấy lần, không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp mặt!"