Diệp Thiên Vân đi nhanh đến trường học,trong lòng hắn đã sớm đã có dự liệu, không thì hắn cũng sẽ không bảo Lưu Tùng chú ý đến cô ta. Hắn đã cự tuyệt Kỳ Giai Trữ hai lần, có phần làm tổn thương lòng tự ái của cô ta. Nhất là lần vừa rồi, Kỳ Giai Trữ nhất định không dễ chịu gì.
Đến dưới lầu, Diệp Thiên Vân nhìn chung quanh một lượt, giờ đã là hơn tám giờ tối rồi, trời đã tối như mực, hắn cầm lấy điện thoại gọi cho Lưu Tùng.
Lưu Tùng nhận được điện thoại cũng vội vã nói: "Trên tầng thượng, anh mau lên đây đi, chậm thêm chút nữa tôi sợ không gặp được cô ta nữa đâu!" Nói xong hắn vội vàng cúp điện thoại. nguồn TruyenFull.vn
Diệp Thiên Vân nhìn lên trên lầu, lờ mờ thấy một bóng người, gió đang thổi rất to, hắn mò mẫm đi lên lầu vì trời đã tối đen rồi.
Đến tầng chót của khu nhà, Diệp Thiên Vân đẩy cửa quan sát một chút, quả nhiên góc trái thấy Lưu Tùng, ngoài ra còn có Vương Thông, và một cô gái, chính là Kỳ Giai Trữ.
Hắn nhanh chóng tiến lên phía trước, Diệp Thiên Vân mặc dù biết tâm trạng của Kỳ Giai Trữ không tốt, nhưng cũng không ngờ rằng cô ta lại kích động như vậy. Bởi vì tình cảm của hai người không đến mức đó, Diệp Thiên Vân suốt một năm nay không tới trường học. Cho nên hắn nghĩ tình cảm của Kỳ Giai Trữ hẳn là đã phai nhạt nhiều, cho nên mặc dù có đoán trước, nhưng mà cũng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Lưu Tùng nhìn thấy Diệp Thiên Vân đến đây, thở phào một cái, hắn vỗ ngực nói: "Tôi ghét anh Thiên Vân, tại sao lại khiến Giai Trữ thành ra như vậy, một cô gái tốt như vậy đã bị anh biến thành gì rồi!"
Vương Thông cũng kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Vân. Sắc mặt nhục nhã nói: "Diệp Thiên Vân,anh thật là tàn nhẫn!"
Diệp Thiên Vân nhướng mày nói: "Mấy người đang nghĩ bậy gì thế, mấy người hiểu nhầm rồi, giữa chúng tôi hoàn toàn không có gì!"
Lưu Tùng cũng đã yên tâm hơn, hắn vội vã nói: "Có quan hệ gì hay không tôi cũng không xen vào nữa. Vừa rồi thiếu chút nữa là phải gọi 110, Kỳ Giai Trữ không biết làm sao vậy, thần sắc hoảng hốt vô cùng. Anh nói chuyện với cô ta thì chú ý một chút ngữ khí, không chắc cô ta nhảy lầu mất."
Diệp Thiên Vân gật đầu, tình huống này hắn cũng đã quen rồi, hắn cũng không để mất thêm thời gian. Kỳ Giai Trữ đang ngồi trên lan can, chỉ cần nghiêng về phía sau là té xuống. Cho nên hắn đi ra phía trước sắc mặt bình tĩnh nói: "Giai Trữ, tôi tới rồi đây!"
Kỳ Giai Trữ đang khẽ hát bài hát gì đó. Hai mắt vô thần, quần áo mặc trên người cũng không nhiều, chỉ có một bộ quần áo. Tóc rối bời, trên người còn đeo một cái túi màu đen, tựa hồ như không nghe thấy Diệp Thiên Vân nói.
Lưu Tùng ở bên cạnh cuống quít cả lên. Chuyện này liên quan đến tính mạng con người,là chuyện lớn. Vô luận có quan hệ hay không, Diệp Thiên Vân nhất định sẽ gặp phiền toái, cho nên nhìn thấy Kỳ Giai Trữ không có phản ứng gì, hắn liền lớn tiếng nói: "Giai Trữ, Thiên Vân đến này, cô nói chuyện với anh ấy đi!!Trong lòng có gì không vui thì nói ra đi, không cần phải làm chuyện dại dột như vậy!"
Kỳ Giai Trữ sau khi nghe được ba chữ Diệp Thiên Vân, rõ ràng có gì đó thay đổi. Cô ta dường như hơi nghiêng nghiêng đầu.Nhìn thấy Diệp Thiên Vân đang đứng đối diện, thần sắc lập tức trở nên có phần kích động. Cô ta đột nhiên nói rất nhẹ nhàng: "Thiên Vân là anh sao? Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không đến đấy!"
Diệp Thiên Vân nhìn thấy cô ta nói chuyện, trong lòng cũng an tâm rồi, hắn nhanh chóng đi về phía trước hai bước. Thật ra hai người cách nhau không đến mười mét. Nếu là lại gần thêm một chút nữa hắn có thể chạy ngay tới đó cứu Kỳ Giai Trữ. Hắn cũng chỉ nhân lúc cô ta không để ý, tiến về phía trước hai bước.
Kỳ Giai Trữ nhìn thấy động tác của Diệp Thiên Vân. Thân thể hơi nghiêng về phía sau, có phần kích động nói: "Đừng tới đây, bằng không tôi sẽ nhảy xuống. Diệp Thiên Vân, tôi sẽ không dung túng cho anh đâu!"
Diệp Thiên Vân có chút lo lắng, nhưng mà hắn cũng không lùi lại, đứng đó nói: "Giai Trữ, chúng ta là bạn cùng học, có chuyện gì thì có thể cùng nhau nói, một số chuyện phải nghĩ thoáng ra một chút, không cần phải bi quan như vậy!"
Kỳ Giai Trữ lạnh lùng cười, tóc bị gió thổi bay phất phơ trên mặt. Cô ta hất tóc rồi nói: "Diệp Thiên Vân. Tôi bi quan ư? Tôi không bi quan một chút nào! Từ khi vào đại học tôi đã thích anh rồi. Hai lần tỏ tình đều bị cự tuyệt! Thời gian không dài cũng không phải là ngắn, hai năm! Hai năm anh biết cảm giác như thế nào chứ? Hơn bảy trăm đêm, để đổi lấy kết quả như thế này đây!"
Diệp Thiên Vân muốn nói chuyện. Nhưng mà Kỳ Giai Trữ hiển nhiên là còn chưa nói hết, nàng tại đó thì thào lẩm bẩm: "Vào đại học tôi đã thích anh, nhưng mà khi tôi cũng không hiểu không biết gì, nên mới giấu kín trong lòng, kết quả bị Lưu Giai Giai cướp mất!
Vừa nói cô ta vừa nhìn về phía Diệp Thiên Vân nói: "Đúng vậy, chuyện này là lỗi của tôi, cho nên khi đó tôi âm thầm chúc phúc cho anh! Nhưng Lưu Giai Giai giờ đây đã rời khỏi thế giới này, tôi lại tỏ tình với anh lần nữa, nhưng anh vẫn không chấp nhận, anh có thể nói cho tôi biết vì sao?"
Diệp Thiên Vân cũng không biết tại sao, không thích là không thích, hắn cho tới bây giờ vẫn luôn như vậy. Đã không có cảm giác thì không thể miễn cưỡng, nhưng bây giờ nhất định không thể nói tuyệt tình như vậy. Hắn dám khẳng định nếu nói sự thật thì Kỳ Giai Trữ sẽ không cần suy nghĩ mà nhảy ngay xuống. Giật mình nói: "Về chuyện cự tuyệt cô, tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi!"
Kỳ Giai Trữ thở gấp. Nước mắt không ngừng chảy xuống, trong đêm tối càng có vẻ sáng lóng lánh, tựa hồ như có chút uất ức. Nàng kiệt lực nói: "Xin lỗi? Không, anh không sai, là tôi sai rồi. Tôi không nên thích anh! Anh biết tôi cố lấy dũng khí để bày tỏ với anh không? Tôi đã phải nhìn gương luyện tập mấy tháng. Mà ngay cả yêu cầu cuối cùng của tôi anh cũng không đáp ứng, tôi cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của anh nữa, nhưng anh vẫn luôn cho tôi một tia hi vọng!"
Diệp Thiên Vân im lặng, mấy ngày trước khi Kỳ Giai Trữ thổ lộ với hắn, thật ra cô ta đã vứt bỏ sự tự tôn của mình, một cô gái đứng trước mặt một người đàn ông mà không mảnh vải che thân. Trừ phi là phóng đãng, nếu như bị từ chối thì đúng là tổn thương lòng tự trọng, phụ nữ đều như vậy. Hắn suy nghĩ một lát rùi nói: "Cô là cô gái tốt, cho nên tôi lại càng không muốn làm như vậy! Nếu đêm đó thật sự có chuyện gì xảy ra... Như vậy tôi thật sự còn là chính mình nữa không?"
Những lời này hiển nhiên đả động Kỳ Giai Trữ.Cô ta tựa hồ đang suy nghĩ, hơn nữa con mắt tràn đầy thần thái, cười nói: "Đúng vậy, tôi yêu anh cũng vì điều đó. Anh không sai, tôi thích anh càng không sai. Không biết bởi vì sao, sau khi gặp lại anh tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!"
Diệp Thiên Vân nhìn thấy thần thái của cô ta có chút buông lỏng, hắn không dám coi nhẹ mà càng thêm cảnh giác, bởi vì Kỳ Giai Trữ buông lỏng với chính mình, cũng chính là không thiết gì thế gian này nữa. Nhìn trong ánh mắt của cô ta, Diệp Thiên Vân thấy được sự tuyệt vọng, cho nên hắn không ngừng quan sát xung quanh, nếu như sự tình có biến hóa, hắn cũng có thể phản ứng kịp thời.
Vương Thông cùng Lưu Tùng hai người cũng đang rất sốt sắng, Lưu Tùng cầm điện thoại, tay run rẩy, tiến đến cạnh Diệp Thiên Vân nhỏ giọng nói: "Báo cảnh sát nhé, nếu như không thể khuyên giải được, cô ta thật sự sẽ nhảy xuống đấy!"
Diệp Thiên Vân lắc đầu, hắn giờ đây có vài phần chắc chắn, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, có lẽ cảnh sát còn chưa tới thì cô ta đã nhảy xuống rồi. Hắn lại tiến về phía trước một bước nói: "Giai Trữ, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ, đối với cuộc sống của con người mà nói, tình yêu cũng không phải là tất cả, nếu cô thật sự yêu mến một người, nên mạnh dạn theo đuổi, chứ đừng có coi thường mạng sống như vậy. Đối với chính cô như vậy thật quá bất công!"
Tình trạng hiện tại của Kỳ Giai Trữ cũng không tốt lắm. Với tính cách của cô ta vốn không duy trì được lâu, cô ta lấy từ trong túi ra một quyển sổ nói: "Thiên Vân, tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với anh, thư của Lưu Giai Giai tôi đã xem trộm. Sau khi rời bỏ anh cô ấy mới nhận ra người mà cô ấy thích nhất là anh, nhưng mà cô ấy đã không có cơ hội nữa rồi. Giờ đây tôi cũng có cái này giao cho anh, nếu có thời gian có thể xem, bởi vì đây tình cảm của một cô gái dành cho anh! Những gì trong suốt hai năm qua đều ở trong này, cuối cùng hy vọng trên thiên đàng có thể sống vui vẻ hơn một chút!" Cô ta vừa nói vừa quăng quyển sổ về phía Diệp Thiên Vân, thân thể từ từ nghiêng về phía sau!
Tình hình bây giờ đã rất khẩn cấp, Diệp Thiên Vân đã tiến được hai bước rồi, nhưng vẫn còn xa chút ít. Không ngờ Kỳ Giai Trữ lại nhảy xuống nhanh như vậy, đối với hắn mà nói, quá khó khăn!
Hắn nắm chắc cơ hội trong tay. Toàn thân bỗng nhiên phát lực, giống như một con chó săn, sải chân hai bước đã đến lan can, nhưng mà động tác của hắn mau nữa cũng không nhanh bằng Kỳ Giai Trữ, dù sao khoảng cách của hai người cũng không xa.
Lưu Tùng cùng Vương Thông hiển nhiên rất sợ hãi, đồng thời hô lớn: "Không được nhảy!"
Khi mà tay của Diệp Thiên Vân đụng phải lan can, thì Kỳ Giai Trữ đã lao đầu xuống dưới, hai người cách nhau khoảng nửa thân người! Hắn cố đưa tay kéo gần khoảng cách giữa hai người, lúc này hắn cũng chẳng để ý gì đến nguy hiểm, dùng tay kia khẽ chống trên lan can, ngay sau đó chân ngoắc vào lan can, "Vụt" thoáng cái hắn cũng lao xuống!Tốc độ của hắn nhanh hơn Kỳ Giai Trữ rất nhiều, nhanh chóng bắt được chân Kỳ Giai Trữ!
Kỳ Giai Trữ cũng đã nhắm mắt lại. Nhưng dưới chân lại có cảm giác xiết chặt, không khỏi mở mắt ra, nhìn xuống độ cao này trong lòng sợ hãi vô hạn. Cô ta rất sợ hãi cho nên cố gắng nhìn lên trên, phát hiện một bàn tay, sau đó là thấy Diệp Thiên Vân đang treo trên lan can, lập tức cảm nhận được cảm giác sống sót sau tai nạn. Cô ta vui mừng nói: "Thiên Vân, anh cứu tôi thật sao?"
Vương Thông cùng Lưu Tùng đều sợ đến mức ngây ra, đầu tiên là Kỳ Giai Trữ nhảy lầu, sau đó là Diệp Thiên Vân cũng điên rồ mà nhảy xuống, đầu bọn họ ong ong vang lên. Vương Thông phản ứng nhanh, hắn vừa chạy vừa nói: "Thiên Vân đừng nóng vội! Tôi tới cứu anh đây!"
Diệp Thiên Vân lấy lại bình tĩnh. Nơi này cách mặt đất khá cao, trong khoảnh khắc có chút nguy hiểm này, lại nghe thấy tiếng Vương Thông, nhưng hắn lại có một cảm giác không hay, giày của hắn quá trơn, hắn đang dần tuột xuống!