Kiếm gãy, phản ứng đầu tiên của mọi người là nhìn tay của Lý Khắc Tín, Diệp Thiên Vân nheo mắt lên, rõ ràng tay lão có võ công, hơn nữa không phải chút ít mà là luyện tập nhiều năm, nếu không tuyệt đối không đạt đến trình độ tay không bẻ kiếm.
Phương Nhược Sơn lần này cũng bị làm cho mặt mũi đỏ bừng, trong tay lão cầm nửa đoạn kiếm kia, trên mặt nóng bừng! mấy chiêu của Lý Khắc Tín đã làm bẻ gẫy nó, sao có thể không giận!. Lý Khắc Tín ném mạnh đoạn kiếm xuống đất, cơ thể cũng biến thành tam thể thức, nhìn Lý Khắc Tín đối diện.
Trung mạch cũng lộ ra vẻ lo lắng, nhìn từ võ công trên tay của Lý Khắc Tín, hẳn là Thiết Sa chưởng, đôi tay thanh khiết vô cùng, mà cũng không coi kiếm là cái gì!.
Lý Khắc Tín nhẹ nhàng vứt đoạn kiếm xuống đất, cười ha hả nói: "ài, võ công đời thứ hai Hình Ý Môn cũng chẳng ra sao, bất luận thế nào chúng ta cũng xem như giao đấu rồi, hi vọng anh có thể không để tôi thất vọng!".
Phương Nhược Sơn hai chân nghiến xuống đất, sau đó tay trái đặt ở chỗ Đan điền khí hải, tay vung lên, tung ra phách quyền (đòn chém), động tác của lão nhanh chóng khác thường, cơ thể hoàn toàn thoải mái triển khai, hướng ngực đối phương mà bổ tới!.
Lý Khắc Tín mặt vẫn tươi cười, chân phải lùi một bước, rồi tay trái lại thành hình trảo xuất chiêu Hoàng long giơ vuốt, người lùi về nhưng tay lại hướng về phía Phương Nhược Sơn.Trong lúc nảy lửa, hai người đều hết sức liều một chưởng, tay với tay gặp nhau phát ra tiếng va chạm cũng không to lắm, sắc mặt Phương Nhược Sơn biến đổi, ngay sau đó biến Phách quyền thành Băng quyền. Hai quyền này dường như không dừng lại, đòn liên tiếp khiến người ta khó mà phòng bị.
Lý Khắc Tín sau khi đối chưởng, ánh mắt rõ ràng thay đổi, người lão vốn là bay lùi lại, nhưng sau đòn này, ngược lại ngừng lại, chân đạp xuống, thân hình lại tung lên, Huyền Vũ quyền hay còn gọi là Lưỡng Nghi quyền, nhanh và chậm, cương và nhu bên trong đều thể hiện ra!.
"Bịch" một tiếng, hai người chưa đầy một giây lại đưa võ học lên cực đỉnh. Ngoan cố liều mạng, mà thân hình hai người vội vã lùi về.
Tim của mọi người bên dưới đều bị hai người thu nhỏ lại, Phương Nhược Sơn lùi lại khoảng hai mét thì dừng lại, khóe miệng đã rớm máu, sắc mặt cũng không được tốt, chắc chắn là bị thương rồi, nhưng mức độ này cũng không đáng nói.
Lý Khắc Tín không kém là mấy, ngực hắn phập phồng nhanh mạnh, chiêu này cũng dùng đến sức mạnh toàn thân, mặt đỏ như trái táo, toàn bộ khí huyết đã dồn lên mặt, muốn mở miệng nhưng không nói ra được, cắn răng rất lâu, miễn cưỡng nói đỡ: "Không tồi!". Nói xong liền ngậm miệng im lặng, hai cánh tay khẽ run, dễ thấy đã bị chấn thương không nhỏ.
Diệp Thiên Vân cau mày nhìn, từ hai người mà nói, Lý Khắc Tín lại không kém Phương Nhược Sơn là mấy,mà nhìn khí sắc trên mặt thì còn khá hơn một chút. Theo như hắn được biết, ở phái Võ Đang, Sư ự bối là đời thứ mười lăm, Phàm tự bối là đời thứ mười sáu, Tình tự bối là đời thứ mười bảy, vừa rồi Tiêu Hùng nói lão là đời thứ mười sáu, vậy thì Võ Đang có lẽ rất nhiều cao thủ!.
Phải biết rằng trong đệ tử đời thứ hai của Hình Ý Môn, Phương Nhược Sơn có thể xếp hàng đầu, vì thế khiến hắn không thể không hoài nghi, bởi khi ở Băng Thành từng nghe Vương Thông của trường nói một câu.Phái Võ Đang này có mười bốn đời! từ đây mà suy đoán, phái Võ Đang hơn Hình Ý Môn không phải một ít, ít nhất từ trận đấu trước mắt có thế thấy Lý Khắc Tín và Phương Nhược Sơn ngang nhau!
Trong khi Diệp Thiên Vân suy nghĩ, trên sân lại đến giây phút quan trọng, Phương Nhược Sơn từ dưới xuất ra Pháo quyền, nhưng Lý Khắc Tín lại sử dụng Mãnh hổ ra khỏi rừng, đầy cương mãnh.
Phương Nhược Sơn trong lúc giao đấu bỗng thân hình quay nhanh lại quấn lấy sau lưng đối phương, hết sức đánh vào lưng lão,lúc đó Lý Khắc Tín kinh hãi, nhưng lão rất cay độc, dựa vào kinh nghiệm lâu năm, chân lùi về sau, nện đúng vào bụng dưới của Phương Nhược Sơn, hai người cùng lúc đều bay ra.
Diệp Thiên Vân sửng sốt, lại bỏ lỡ, hắn hơi lo lắng vì Phương Nhược Sơn đã không chống đỡ được nữa rồi!.
Vô Tình Tử và Ngũ Vĩ đều chạy về phía trước, Phương Nhược Sơn máu từ miệng hộc ra, sống chết không biết thế nào!, Lý Khắc Tín cũng nằm trân mặt đất không nhúc nhích, xem ra cũng chẳng tốt đến đâu!.
Trận đầu lại là thế hòa, thật bất ngờ. Bất luận là Trung mạch hay Tây phái, hai bên đều đang xem xét thương tích, mãi sau mới trở lại bình thường
Mắt của Vô Tình Tử dường như có thế phun ra lửa, mặc dù hai bên đều thương nặng nhưng lão thân thiết gần cận Phương Nhược Sơn, ngay lúc đó đã muốn lên sân quyết sống chết với Tây phái.
Phương Nhược Sơn thương tích cũng không phải nhẹ, Tiêu Hùng vỗ Vô Tình Tử nói: "Đưa ông ấy đến bệnh viện, mạng người quan trọng, có chuyện gì đợi sau hãy nói, nếu sư đệ mất mới thật sự là mất".
Diệp Thiên Vân không nói gì, Tiêu Hùng nói không sai chút nào, bất kể thù hận nào cũng được, quan trọng nhất bây giờ là người bị thương, nếu không, vì thù hận mà làm lỡ thương tích thì cái được không bù lại được cái mất, mà Vô Tình Tử quá kích động, nếu lên sân nhất định sẽ nổi giận, lúc này để lão đi cũng là hợp lý nhất.
Ngũ Vĩ nhìn thương tích của Phương Nhược Sơn, trong lòng cũng khó chịu, nhưng lão cũng không biểu hiện ra ngoài như Vô Tình Tử, chỉ khẽ thở dài.Lão cũng muốn lên sân, chỉ có điều biết rõ thực lực của mình, vì thế nói với Diệp Thiên Vân: "Một cước này quá tàn nhẫn, Thiên Vân, nếu có cơ hội nhất định không được lưu tình!".
Diệp Thiên Vân nhìn vẻ mặt Ngũ Vĩ,cũng nghiêm túc gật đầu, bởi hắn thấy được sự oán hận trong mắt Ngũ Vĩ.
Phó Bác Sinh nhìn thấy Phương Nhược Sơn bị thương, càng hiểu sự quan trọng của lão với Trung mạch, Phương Nhược Sơn về võ công được xếp ở hàng cao trong Trung mạch, với Tây phái mà nói họ đã thua rồi, lão chỉ tỏ ra đồng tình vừa phải với Lý Khắc Tín, nói: "Thật đáng tiếc, hai phái chúng ta đều tổn thương đệ tử, mặc dù đều có tổn hại nhưng bây giờ vẫn phải tiếp tục!".
Lời nói của lão mặc dù có vẻ nặng nề nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn không tương xứng, không khỏi khiến người ta khinh thường. Tiêu Hùng cau mày lên, chậm rãi nói:"Như vậy cũng tốt!". Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Phó Bác Sinh nhìn người của phái mình,có ý gọi Ngô Tự Cường lên, nhưng nhìn sắc mặt lão không tốt, dễ thấy là bởi Lý Khắc Tín, bèn nói nhạt: "Vậy trận này chúng ta cử Hoàng Thánh!".
Hoàng Thánh nghe thế lập tức kích động, lão một bước đã nhảy lên, chắp tay cười ha hả: "Thực ra tôi sớm đã muốn giao lưu với sư huynh của Trung mạch, nhưng mãi không có cơ hội, hôm nay tôi nguyện cũng vị sư huynh sư đệ nào đấu vài chiêu, học hỏi lẫn nhau!".
Tiêu Hùng nhìn thấy bộ dạng Hoàng Thánh ở đó gật gù đắc ý, không khỏi chán ghét, lão nhìn lướt qua rồi nói rất nhẹ nhàng: "Nếu đã như vậy, vậy Thiên Vân, cậu lên đánh với Hoàng Thánh sư thúc vài chiêu!".
Chiêu này không thể nói không hận, thực lực của Diệp Thiên Vân cũng không kém đệ tử đời thứ hai, mà lại còn vô cùng tàn nhẫn. Hoàng Thánh vừa nghe suýt chút nữa ngất xỉu. Tối qua Diệp Thiên Vân vừa phế đi anh của Phó Bác Sinh, thủ đoạn hung tàn, lão bất luận thế nào cũng không ngờ mình sẽ gặp hắn, trong mắt Hoàng Thánh, Diệp Thiên Vân có lẽ là một trong hai trụ cột của Trung mạch, ngoài Phương Nhược Sơn ra là hắn, ít nhất phải tìm một đối thủ ngang tầm.
Hoàng Thánh đảo con ngươi,cười nói: "Tôi thấy hay là tôi tìm một người cùng vai vế, nếu không lại cảm thấy lấy vai vế đè người không hay!".
Tiêu Hùng nghe lời của lão hơi ngừng lại, hình như cũng đang suy xét thích hợp hay không. Lúc này, Diệp Thiên Vân từ từ đi tới, khẽ chắp tay nói: "Hoàng sư thúc võ công cao cường, tôi bằng lòng cọ xát với ông, nếu có gì bất trắc, thì tôi tự nhận rủi ro!".
Diệp Thiên Vân sớm đã muốn phế lão, Tây phái có lão là nhiều thêm mấy trăm cái miệng, không chỉ càn quấy mà còn nói những điều xiên xẹo, lần trước chính lão chủ định phá, lần này cơ hội hiếm thấy, sao có thế bỏ qua cho lão.
Hoàng Thánh nghe mấy lời này cũng không biết nên nói gì, lão có ý rút lui nhưng nhìn người của Trung mạch và Tây mạch đang khinh bỉ chế nhạo lão, huyết khí cũng dồn lên, không biết dũng khí từ đâu tới, hét to: "Diệp Thiên Vân tôi nhìn cậu sớm đã không thuận mắt, hôm nay phải chấm dứt!".
Diệp Thiên Vân cũng không trả lời lão, chỉ nhìn chăm chú vào người Hoàng Thánh, mặc dù người này chả ra gì nhưng trên người cũng có chút võ công, nếu không chắc chắn không sống tới hôm nay. Diệp Thiên Vân không coi thường một đối thủ nào, đều thận trọng là chính.
Hoàng Thánh mặc dù cũng hơi rụt rè nhưng cũng nghiến răng ngang ngạnh, chân lão dậm xuống đất, nhảy lên giống như bắn ra, giống phách quyền của Phương Nhược Sơn lao tới Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân mặc dù chưa từng đấu với lão nhưng hắn lại biết điểm yếu của lão, lập tức không chần chừ, người như lò xo bắn lên, võ công của Hoàng Thánh nhất định không bằng hắn, nên cách của hắn là lấy ngạnh đánh ngạnh, lấy Băng quyền để đón, trong tích tắc gặp nhau, tay lão bỗng run rẩy!.
Sau khi giao thủ, Hoàng Thánh không nhịn được phát ra một tiếng kêu đau đớn, khi hắn rút người ra, trong đầu đã sinh ra cảm giác sợ hãi, Diệp Thiên Vân quá kiên cường, ngay cả chiêu cũng không thử, mà cánh tay này suýt chút nữa bị phế rồi, sau khi đánh tay lại tê rần, căn bản là không thể động đậy, thân hình vội vã thối lui, muốn tránh công kích của Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân có được cơ hội này, sao có thế bỏ cho lão chạy, Hoàng Thánh lùi thì hắn tiến, chỉ là tốc độ nhanh hơn, hung dữ hơn, hai đầu gối nhảy ra như mũi tên, không chế cơ thể đến mức tận cùng, tốc độ của hắn nhanh hơn bước lùi của Hoàng Thánh nhiều, nháy mắt đã đuổi kịp.
Hoàng Thánh đâu còn cái dũng khí vừa nãy, lập tức sợ đến hồn bay phách tán, vô thức xuất chưởng chặn khí thế của Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân vẻ mặt biến đổi, chân phải chặn đánh đòn của đối phương, tay kia đâm lên trước, vồ sâu vào mặt đối phương, đồng thời chân phải hướng về sau, chân trái hướng lên trước, hai chân chéo nhau nhún người nhảy lên.
Hoàng Thánh nhìn chiêu đến quá mạnh mẽ, buộc phải lùi về sau, để có thể tránh đòn này,
Diệp Thiên Vân sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, liền trong lúc nhảy lên, tay hướng về trước tóm lấy hai mắt Hoàng Thánh, lão nghiêng đầu tránh, bị Diệp Thiên Vân tóm vào mang tai! Hắn kéo về sau, ngay sau đó dùng tay quét ngang đến mắt, trên tay phát lực!.
Hoàng Thánh lập tức kêu thảm thiết, lấy tay ôm mặt theo bản năng, thân hình Diệp Thiên Vân lại rơi xuống, một chân đạp đúng hạ bộ của lão, chiêu này chính là bước nhảy long hình.
Cả sân đều sợ hãi, trong đó không ít người dựng tóc gáy. Đây đúng là Long hình, trong tay Diệp Thiên Vân đã biến thành một con rồng kịch độc!