Vô Địch Hắc Quyền

Chương 341: Phó thác




Diệp Thiên Vân không quay về trường học mà từ biệt luôn với đám bạn của hắn ở ngay cổng quán ăn, còn những việc ở trường bây giờ hắn cũng không thèm quan tâm cho lắm, thôi thì việc đi đến đâu hay đến đó vậy, nếu như nhà trường muốn làm khó dễ với hắn, thì hắn có thể thông qua một số mối quan hệ để giải quyết, với khả năng và các mối quan hệ của hắn hiện giờ, thì việc đó không phải là việc gì khó khăn cả.

Diệp Thiên Vân gọi một cú điện thoại về cho Thạch Thanh Sơn, để biết địa chỉ hiện giờ của Vương Vĩnh Cường, sau khi biết được địa chỉ, hắn liền lái xe đến bệnh viện mà Vương Vĩnh Cường đang điều trị, suốt đường đi hắn đều suy ngẫm về những việc xung quanh Vương Vĩnh Cường, hắn muốn giải quyết tất cả mọi việc luôn trong mấy ngày tới, sau đó thì sẽ đem hết tâm tư của mình dành cho võ đạo.

Khi đi qua cửa hàng hoa, Diệp Thiên Vân lại muốn mua một thứ gì đó, thế nên hắn đi vào luôn bên trong mua một bó hoa, khi hắn đến bệnh viện thì cũng mất khá nhiều thời gian, lại phải hỏi thăm mấy người mới tìm đến được phòng bệnh của Vương Vĩnh Cường.

Khi hắn vừa mới vào trong thì đã thấy Vương Vĩnh Cường đang nằm trên giường bệnh, trên tay có một quyển sách, ông ta đang nhìn chăm chú vào nó, Diệp Thiên Vân bất giác lên tiếng gọi: "Anh Vương, tôi đến thăm anh này!"

Vương Vĩnh Cường trông thấy Diệp Thiên Vân thì ngạc nhiên vô cùng, vội bỏ sách xuống, mừng rỡ nói: "Thiên Vân, cậu đến từ lúc nào vậy, ha ha!"

Diệp Thiên Vân giờ đây phát hiện ra sắc mặt của Vương Vĩnh Cường rất đáng sợ, thực ra sắc mặt của Vương Vĩnh Cường từ trước đã không tốt rồi, chỉ là hồi đó ông ta rất bận, cũng không ngờ mình lại mắc phải bệnh ung thư phổi, Diệp Thiên Vân đem hoa cắm vào lọ xong, liền quay sang Vương Vĩnh Cường hỏi với giọng vô cùng quan tâm: "Anh Vương, bệnh tình của anh còn thuốc chữa không?"

Vương Vĩnh Cường miễn cưỡng mỉm cười một cái rồi đáp: "Ung thư thời kỳ cuối rồi, còn cách nào chữa được nữa đâu, chỉ là do đợt trước bận quá, nên bây giờ mới thành như vậy, thôi chờ đến ngày mà chui xuống lỗ thôi!"

Diệp Thiên Vân an ủi nói: "Có lẽ vẫn còn hy vọng, đừng bi quan như vậy, có thời gian thì luyện công một chút, luyện công rất có lợi cho sức khỏe, tuy là không thể chữa trị tận gốc căn bệnh, nhưng lại có thể kéo dài tuổi thọ, cái này thì không sai một chút nào."

Vương Vĩnh Cường lắc lắc đầu đáp: "Bệnh tình của tôi thì tôi biết rõ hơn ai hết, thực ra tôi sống như vậy cũng đủ rồi, cả đời tôi bận tối mắt tối mũi như vậy, cũng nên dừng lại mà nghỉ ngơi thôi. Tôi thế này chỉ làm khổ con gái của tôi thôi, qua một thời gian nữa là nó thành hôn với Thạch Thanh Sơn rồi, bao giờ tôi nhìn thấy hai đứa bọn nó về ở với nhau rồi thì mới yên tâm nhắm mắt được!"

Diệp Thiên Vân đã gặp mặt con gái của Vương Vĩnh Cường một lần, nàng ta có tình cảm với Thanh Sơn từ khá lâu rồi, thế nên sau khi nghe tin này Diệp Thiên Vân cũng không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm. Vương Vĩnh Cường thực ra muốn coi gái mình lấy Thạch Thanh Sơn chẳng qua là muốn nàng có một chỗ dựa vững chắc, như vậy thì cho dù có chết cũng yên tâm được phần nào.

Vương Vĩnh Cường đột nhiên ngồi thẳng dậy nắm lấy tay của Diệp Thiên Vân, thở dài một hơi rồi nói: "Anh Vương của cậu cả đời này đều làm bạn với những người trong giới buôn bán, thương trường vô tình, kỳ thực thì những người bạn chân chính vô cùng ít, nhưng quan hệ giữa tôi với cậu từ trước đến nay vẫn rất tốt, trên danh nghĩa nào đó thì cậu là một người bạn đúng nghĩa của tôi, nếu tôi có mệnh hệ nào, mong cậu hãy chăm lo cho Thanh Sơn và con gái của tôi giúp tôi, được không?"

Thế lực hiện tại của Diệp Thiên Vân mặc dù vẫn chưa phải là lớn, nhưng trong Võ Lâm hiện giờ cũng được coi là đã có một chỗ đứng nhất định rồi, hơn nữa hắn còn là người của Hình Ý Môn nữa.

Diệp Thiên Vân biết rằng Vương Vĩnh Cường sẽ nói những câu như vậy, nên cũng gật đầu đồng ý: "Tôi sẽ cố gắng chăm lo cho hai người bọn họ, Thanh Sơn là đồ đệ của tôi, bất luận thế nào thì quan hệ đó cũng không thể cắt đứt được, anh cứ yên tâm!"

Vương Vĩnh Cường nghe Diệp Thiên Vân đồng ý thì vui mừng khôn xiết, nhưng sắc mặt lại đột nhiên biến thành một màu đỏ lựng, rồi ho sù sụ như mưa, một lúc lâu sau mới hồi hoãn được, Vương Vĩnh Cường hít một hơi thật sâu, cầm lấy chiếc khăn giấy lau lau, rồi lại cố gắng hít thêm mấy hơi thật sâu, nét mặt vô cùng đau khổ nói: "Thiên Vân, cả đời tôi có lẽ điều may mắn nhất là được làm bạn với cậu, nếu không thì tôi thực sự không biết Thạch Thanh Sơn bọn họ phải làm thế nào nữa, tôi sống cả đời người giờ mới hiểu ra được một đạo lý, kiếm tiền thì không bao giờ có giới hạn cả, nhưng mạng sống lại có hạn, cả một đời người thì nên làm những việc mà mình muốn làm. Nếu cho tôi một cơ hội được làm lại cuộc đời, thì tôi thà rằng không thèm kiếm tiền để đổi lấy sức khỏe!"

Diệp Thiên Vân gật gật đầu, chỉ cóđiều khi Vương Vĩnh Cường hiểu ra vấn đề thì đã quá muộn rồi, hắn nhớ lại những khoảnh khắc khi hai người còn ở bên nhau, thì cũng cảm thấy có chút buồn buồn, nên nhất thời cũng im lặng không nói gì nữa.

Vương Vĩnh Cường bỏ tay của Diệp Thiên Vân ra, đi xuống giường rồi đứng dậy, có thể nhận thấy mỗi bước đi của ông ta đều đổi lấy một cơn đau vô cùng dữ dội, sau ba bốn bước chân, ông ta liền quay người lại nói: "Chuyện mà tôi nhờ vả cậu, cậu cũng đã đồng ý rồi, nhưng tôi vẫn còn chút lòng tham nữa, vẫn còn một việc nữa phải nhờ cậu giúp đỡ!"

Diệp Thiên Vân sửng sốt, trông Vương Vĩnh Cường đau khổ như vậy cũng không đành lòng, liền lên tiếng: "Anh Vương, anh có chuyện gì ngồi xuống hãy nói, chúng ta có thể thương lượng được mà!"

Vương Vĩnh Cường nhất quyết lắc đầu, ông vẫn đứng ở đó đáp lại: "Chuyện này có quan hệ rất lớn, tôi cũng chỉ muốn làm tròn bổn phận của một người đệ tử!" Nói xong Vương Vĩnh Cường bèn quỳ luôn xuống đất nói: "Tôi muốn báo thù cho sư phụ của tôi, nhưng tôi lại không có đủ năng lực đó, tôi quỳ xuống cầu xin cậu như thế này, là một lễ tiết không thể thiếu được!"

Diệp Thiên Vân trông bộ dạng của Vương Vĩnh Cường như vậy cũng vội vã chạy đến đỡ ông ta, nhưng Vương Vĩnh Cương vẫn nhất quyết không chịu, nên Diệp Thiên Vân cũng không biết làm cách nào khác cả, nếu như hắn mà dùng lực mạnh quá, e rằng bệnh tình của ông ấy sẽ lại càng nặng thêm, như vậy thì không gì có thể bù đắp được.

Vương Vĩnh Cường cười khổ nói: "Tôi đã từng là đệ tử của Bát Cực Môn, cậu cũng biết điều này rồi đấy. Sư phụ của tôi năm đó bị một người dùng Thiết Sa Chưởng đả vào lưng, từ đó trở đi không thể đứng thẳng người đi lại được nữa, người dùng Thiết Sa Chưởng đó chính là Võ Đang Lý Sư Bình, người này hiện giờ vẫn còn sống, đã tám mươi tuổi rồi. Tôi hy vọng cậu nếu có cơ hội trả giùm tôi một chưởng cho lão ta, tôi cả đời này kiếp này cũng không có thực lực để thực hiện việc này nữa rồi!"

Diệp Thiên Vân cau hết lông mày lại, sự việc mà Vương Vĩnh Cường nhờ vả làm hắn cảm thấy khó xử vô cùng, trước tiên không bàn đến đối thủ của hắn là người ra sao, chỉ có điều hắn và sư phụ của Vương Vĩnh Cường chẳng có quan hệ gì với nhau cả, thế nên thù này nên báo kiểu gì đây, vì thế nên hắn chỉ im lặng không nói câu nào, chuyện như thế này thì chắc chắn không thể đồng ý được.

Vương Vĩnh Cường dường như cũng đoán được kết quả, ông ta cười khổ đáp: "Tôi biết việc này làm khó cậu vô cùng, hơn nữa cậu lại đi trả thù hộ tôi cũng không hợp với lẽ thường nữa. Thực ra tôi cầu xin cậu như vậy cũng là để thể hiện tấm lòng của mình trước khi chết mà thôi, tôi sợ rằng khi tôi xuống dưới kia rồi, sẽ không biết ăn nói với sư phụ như thế nào cho phải cả!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Ông ta lại tiếp tục nói: "Sư phụ của tôi bị Lý Sư Bình giáng cho một chưởng, sau đó quay về Bát Cực Môn dưỡng thương, nhưng không biết tại sao lại đắc tội với Diệp Vô Nhai, hắn ta dùng một âm mưu đê tiện để sư phụ của tôi phải xuống núi, sư phụ của tôi cũng vì chuyện này mà ôm hận mãi trong lòng, sau đó chết một cách vô cùng bi thảm!"

Trong lúc Vương Vĩnh Cường nói ra những câu nói này, thì thân thể của ông cũng không ngừng run lên, Diệp Thiên Vân chứng kiến tình cảnh của ông ta như vậy, bèn đỡ ông ta đứng lên, rồi thở dài một hơi nói: "Anh Vương, hai việc này rất khó hoàn thành, giờ không nói đến Võ Đang, mà ngay cả Bát Cực Môn, quan hệ giữa tôi và Bát Cực Môn cũng khá tốt. Diệp Vô Nhai là sư huynh của Hà Sơn, hai người này tôi đều đã gặp qua rồi, và cũng quen biết bọn họ, nên cũng không biết nên báo thù ra sao nữa."

Nét mặt của Vương Vĩnh Cường sa sầm hẳn lại, sau khi đứng dậy liền chậm rãi nói: "Thiên Vân, tôi không hy vọng gì cậu có thể trả thù giúp tôi cả, chỉ là khi có cơ hội giao thủ thì cậu đừng nên nương tay mà thôi."

Diệp Thiên Vân với hai người mà Vương Vĩnh Cường đề cập đến đều không có thù hận gì cả, vậy mà ông ta nhờ hắn hai việc khó như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Vương Vĩnh Cường đem hết những điều này nói ra xong rồi cũng không nhắc lại lần nữa, ông ta tự cười chế giễu bản thân mình: "Thực ra nói cho cùng, tôi quan tâm nhất vẫn là con gái của mình, và Thạch Thanh Sơn, người trước khi chết thường có những ý nghĩ rất thoáng đạt, những người còn sống mới là quan trọng, hai đứa bọn chúng đều là con của tôi, nếu như bọn chúng gặp khó khăn, mong cậu ra tay giúp đỡ!"

Diệp Thiên Vân nghe vậy thì trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều, hắn nhoẻn miệng cười nói: "Nếu như hai người bọn họ gặp chuyện khó khăn thì tôi nhất định sẽ ra tay giúp đỡ!"

Vương Vĩnh Cường nói một hồi lâu như vậy, nên sắc mặt cũng kém đi rất nhiều, ông ta từ từ nằm xuống giường bệnh, mở miệng lẳng lặng nói: "Tỗi cũng biết mình không còn sống được bao lâu nữa, sức khỏe càng ngày càng yếu, bây giờ cậu quay về rồi, tôi trao hai đứa nó vào tay cậu, thì cũng rất yên tâm. Chỉ cần hai đứa chúng nó có một cuộc sống bình an thì tôi cũng mãn nguyện lắm rồi, tôi hy vọng rằng bọn chúng sẽ có một tương lai tươi đẹp!"

Diệp Thiên Vân gật gật đồng ý, hắn để ý thấy cũng đã đến lúc hắn phải đi, bèn mở miệng nói: "Anh Vương, hôm nay tôi đến đây cốt là để thăm anh, còn Thanh Sơn và con gái của anh thì cứ yên tâm, tôi sẽ lưu ý giúp đỡ bọn chúng. Còn chuyện trả thù giúp anh thì tôi tạm thời không thể đáp ứng anh được điều gì cả, mà tôi cũng không dám hứa chắc, để đó từ từ hẵng hay, nếu mà có cơ hội…."

Diệp Thiên Vân cũng không nói tiếp nữa, nhưng Vương Vĩnh Cường thì cảm kích vô cùng: "Thiên Vân, tôi không hy vọng là cậu phải báo thù gì cả, tôi nói ra như vậy chỉ là để bày tỏ lòng mình trước khi chết mà thôi, hai người bọn họ cũng sắp xuống lỗ đến nơi rồi, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!"

Diệp Thiên Vân trông bộ dạng của Vương Vĩnh Cường hiện giờ thì cũng không muốn làm phiền ông ta nữa, bèn nói: "Vậy bây giờ tôi phải đi đây, anh Vương, hy vọng anh sớm bình phục!"

Vương Vĩnh Cường mở miệng cười, sau đó hiểu ý đáp: "Đi đi, hãy sống cho tốt vào!"

Diệp Thiên Vân rời khỏi bệnh viện, hắn cảm giác rằng Vương Vĩnh Cường nói với hắn câu nói hay nhất chính là câu hãy sống cho thật tốt, hắn rất hiểu câu nói đó có thâm ý sâu xa như thế nào.

Diệp Thiên Vân chầm chậm lái xe trên đường, khi hắn đang định quay về, thì nhận được một cú điện thoại, Diệp Thiên Vân nhìn vào thì thấy đó là Diêm Phong gọi đến, bất giác thấy có điều gì đó rất trùng hợp.

Diệp Thiên Vân đưa điện thoại lên nghe, tiếng của Diêm Phong vọng lên: "Thiên Vân, cậu về rồi hả?"

Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy Diêm Phong quả nhiên ghê gớm thật, hắn vừa mới về đến võ quán mà đã có người biết rồi, nghe vậy bèn đáp: "Tôi vừa mới về đến Băng Thành, anh Diêm, có chuyện gì không?"

Diêm Phong nghe xong thở dài một tiếng rồi nói: "Cậu về lại đúng dịp quá, nói cho cậu biết một tin tuyệt vời, Thường Đại Hải về rồi, cậu phải cẩn thận một chút đấy. Hắn ta giờ đây biến thành một tên cuồng loạn có phần bệnh hoạn rồi đấy, hôm qua hắn xông vào trong Bát Cực Môn giết mấy người đệ tử rồi bỏ đi mà không bị thương tích nào cả, võ công của hắn rõ ràng là đã tiến bộ rõ rệt rồi đó!"

Diệp Thiên Vân cau mày lại, đúng lúc này thì Thường Đại Hải quay về, phải đảm bảo an toàn cho những người xung quanh mình mới được!