Vô Địch Hắc Quyền

Chương 307: Hổ hình




Diệp Thiên Vân cũng biết chuyện mà mình làm hôm nay cũng hơi quá đáng, có điều hắn lại phải biểu thị một chút trước mặt Ưng lão. Nếu thực sự trả lời một cách nhạt nhẽo, lão ta không giận mới lạ, đây chính là kỹ năng giả ngu hạng nhất mà hắn đã học được trong Hình Ý Môn.

Ưng lão cười lạnh hai tiếng, nói: "Diệp Thiên Vân, tao thừa nhận dã nhìn nhầm mày rồi, nhưng mà mày cũng đã vượt quá sức chịu đựng của tao rồi. Tam bất giáo đó không phải là dùng trên người của mình, những gì tao nói với mày chẳng qua là lời nói khi tao tức giận mà thôi, mày không ngờ lại làm thật, thế chẳng phải là dồn tao vào chỗ bất nghĩa sao, mày thật đúng là dụng tâm ngoan độc mà..."

Ưng lão quái lúc này cũng không biết nên nói gì, người thì Diệp Thiên Vân cũng đã giết rồi, hơn nữa lão cũng đã đồng ý cho nên ngụm nước đắng này cũng đành phải nuốt vào trong bụng thôi.

Diệp Thiên Vân giết những người này cũng là có mục đích nhất định, tuy Tiêu Sắc vẫn chưa say mềm, có điều lời mà hắn nói trước khi thụ thương cũng có thể giúp người ta có được một số tin tức hữu dụng. Hắn mỉm cười, xấu hổ nói: "Ưng lão, tôi có thể là ra đã ra tay hơi nặng, lần sau nhất định sẽ chú ý!"

Ưng lão quái rõ ràng là động nộ, cắn răng nói: "Còn muốn có lần sau nữa à, một lần thôi là Hình Ý Môn đã khó tha cho mày rồi!"

Lý Thiên Kiêu đột nhiên từ trong phòng bước ra, cô ta vốn không muốn ra, có điều lại có thấy có chút không ổn, cho nên cuối cùng do dự một lúc rồi mới hiện thân, ôm quyền nói: "Ưng lão tổ, xin người trước tiên bớt giận đã!"

Ưng lão quái thấy có người thì liền không nói gì nữa, tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, sau cùng hạ giọng nói: "Tiểu tử, Tam bất giáo này mày coi như đã qua rồi, nhưng muốn tao dạy mày võ công thì, hắc hắc..." Lão nói được một nửa rồi không nói nữa, khiến người ta sinh ra cảm giác chờ mong vô hạn.

Diệp Thiên Vân cũng chỉ là ôm hi vọng, cho dù Ưng lão quái này không dạy, cũng không đến nỗi chết đói, huống chi hắn hiện tại dang cùng Vô Vi đạo nhân học công phu, sau khi chuyện giết đồng môn xảy ra, hắn biết rõ rằng không có nhiều cơ hội để Ưng lão quái này dạy hắn võ công. Không bằng cứ học tốt nhất gì đã được dạy đã. Là người ai cũng có lòng tham, hắn cũng không ngoại lệ, chỉ là nên tham thế nào, tham bao nhiêu là hợp lý, điều này chính là thứ mà con người phải nắm rõ. Nếu như cứ muốn thứ không thuộc về mình, vậy thì còn không bằng không có. Lý giải của hắn đối với chiêu thức võ thuật vẫn là ở một chữ "Tinh", không phải là tất cả các chiêu thức đều thích hợp với mình.

Ưng lão quái trong lòng tức giận, nhìn Diệp Thiên Vân rồi bỏ đi. Cũng may là lão không ra tay, nếu không kết cục của Diệp Thiên Vân tuyệt đối không được dễ chịu gì, vốn theo tình hình này, Ưng lão quái tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, có điều Lý Thiên Kiêu ở bên cạnh, lời của lão cũng chưa nói hết.

Lý Thiên Kiêu tuy không biết chuyện gì xảy ra, có điều cũng biết rằng Diệp Thiên Vân đã gây họa, cho nên có chút lo lắng nói: "Tiểu sư đệ. Cậu phải cẩn thận một chút, tính khí của vị sư thúc tổ này luôn không tốt, cậu chọc vào lão thì phải cẩn thận, lần trước có một đệ tử vì không hiểu quy củ mà xông vào hậu sơn, bị lão đánh bay ra ngoài. Nghe nói bị thương rất nghiêm trọng. Ở hậu sơn làm việc gì cũng phải lấy nhẫn làm đầu, nơi đây chú trọng nhất là bối phận, đừng làm những chuyện phá hỏng quy củ."

Hảo ý của Lý Thiên Kiêu Diệp Thiên Vân cũng hiểu, hắn không cho rằng Ưng lão quái này là dạng người thập ác bất xá, chỉ là tính khí hơi quái dị một chút mà thôi, chứ không hề đáng sợ như lời đồn ở bên ngoài. Có lúc con người khi không hiểu chuyện thì luôn hay suy đoán linh tinh, cho nên không đáng tin. Hắn gật đầu, nói: "Cám ơn sư tỷ!".

Lý Thiên Kiêu cười nói: "Kỳ thực cậu bình thường hòa nhã điềm đạm là điều rất tốt, đối với người sống chung cũng rất hòa khí, nhưng khi giao thủ thì lại khác hẳn"

Bản thân Diệp Thiên Vân thật ra không thể hội được ý tứ hòa nhã điềm đạm là như thế nào, có điều bình thường hắn quả thật là không có va chạm với người khác. Chủ yếu là hắn luôn rất kiệm lời, rất ít khi kết oán với người khác, hai là bình thường cũng khá âm trầm, hơn nữa rất ít khi chủ động gây chuyện. Có lúc hắn đem sinh hoạt và võ học phân ra, cho nên một khi giao thủ, hay lộ ra sự cuồng nhiệt không giống với như bình thường.

Lý Thiên Kiêu nhìn đồng hồ, sau đó nói: "Tiểu sư đệ, cậu mấy giờ thì học công phu với Vô Vi sư tổ? Tôi và cậu cùng đi nhé, có hai người thì cũng tiện chiếu cố cho nhau."

Diệp Thiên Vân hiện tại cũng không coi trọng thứ của Ưng lão quái nữa rồi, cho nên nói: "Vậy thì bây giờ luôn đi, kỳ thực tôi thì lúc nào cũng được. Vô Vi lão tổ không có quy định chính xác thời gian, chỉ nói khi nào rảnh thì cứ đến."

Lý Thiên Kiêu biến sắc, có điều trong nháy mắt đã khôi phục lại nguyên trạng, cô ta vội vàng nói: "Vậy thì cậu ở đây đợi tôi nhé, tôi đi thay quần áo, nhanh thôi!" Nói xong không đợi Diệp Thiên Vân trả lời, chạy luôn vào trong nhà..

o0o

Hai người đi đến vách nũi mà Diệp Thiên Vân đã tới lần trước, kỳ thực cũng chính là cái hồ nuôi cá đó. Gió thu dần dần trở lạnh, Lý Thiên Kiêu thay một bộ võ phục màu đỏ rực, cùng với lá đã khô héo biến thành màu vàng hình thành một liên minh đối lập, dưới chân cũng đi một đôi giày thể thao màu đỏ, cũng coi như là một đạo phong cảnh của hậu sơn, không chỉ có tinh thần phấn chấn mà còn lộ ra vẻ trẻ trung đặc biệt.

Chỉ là dù mặc đẹp đến mấy cũng chẳng có người khen. Sống ở hậu sơn đều là những lão quái bảy tám chục tuổi, người trẻ tuổi duy nhất chỉ có một mình Diệp Thiên Vân. Có điều hắn cũng làm như không thấy trang phục này, bởi vì tim của hắn luôn luôn đặt ở phía trên.

Khi Diệp Thiên Vân và Lý Thiên Kiêu đến nơi, Vô Vi đạo nhân vẫn ngồi trên băng ghế nhỏ đó, bên cạnh đặt một cái thùng nhỏ, cái cần câu vạn năm không động đậy đó cũng không biết là có câu được gì không. Diệp Thiên Vân từng lưu ý, Vô Vi đạo nhân có lúc cả ngày chẳng qua chỉ câu một hai con cá, còn lại hầu như đều phóng sinh, điều này có chút khó hiểu.

Lý Thiên Kiêu đứng ở đằng sau cũng không dám làm phiền Vô Vi đạo nhân, chỉ lặng lẽ đứng đợi.

Diệp Thiên Vân thì lại khác, hắn nói trực tiếp luôn: "Sư thúc tổ, nội dung ngày hôm qua con về nhà đã nghiên cứu là tập luyện một lượt lại rồi, cảm thấy rất có thu hoạch, không biết hôm nay có thể học cái gì nữa!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vô Vi đạo nhân quăng cần câu, dùng tay nhẹ nhàng kéo dây, sau đó quay người lại nói: "Thiên Vân à, ta đã phát hiện ra một chuyện lạ, thứ mà ta dạy con không ngờ không có thể nắm bắt nhanh như vậy. Trên người con rốt cuộc là có ẩn giấu bí mất gì vậy?"

Lý Thiên Kiêu thấy Vô Vi đạo nhân nói vậy, lập tức ôm quyền, nói: "Sư thúc tổ, con về rồi, không biết thân thể của người có khỏe không!"

Diệp Thiên Vân nghe ra sự xa lạ trong câu nói này. Theo lý mà nói thì Lý Thiên Kiêu đã vào hậu sơn được nửa năm. Sao lại không thân với Vô Vi đạo nhân bằng mình, hắn nhất thời có chút không hiểu.

Vô Vi đạo nhân không hề kinh ngạc vì Lý Thiên Kiêu cũng tới, ông ta mỉm cười, nói: "Vẫn khỏe, ta không phải đã nói với cô rồi sao, nếu trong phái có việc thì không cần phải tới đâu!" Lời nói này rất uyển chuyển, có điều lại nghe ra được ý cự tuyệt ở trong đó..

Vẻ mặt của Lý Thiên Kiêu hơi trùng xuống, sau đó lại lập tức đáp lại: "Chuyện của Bắc phái đã được xử lý ổn rồi. Con cũng một lòng gắn bó với võ học, cho nên cho dù sống ở phía trước cũng không thể an tâm, cố ý tới hậu sơn để học võ với sư thúc tổ!"

Trên mặt Vô Vi đạo nhân thoáng hiện lên vẻ không hài lòng, ôm ta chậm rãi nói: "Kỳ thực con gái học công phu cũng rất không tiện. Khi cô tới ta cũng đã từng nói rồi, chỉ là cô quá háo thắng!"

Lý Thiên Kiêu nghe xong câu này trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng cô ta vẫn quật cường nhìn Vô Vi đạo nhân, vành mắt đã ửng đỏ, ngân ngấn nước mắt, lúc này rõ ràng có chút hơi đáng thương.

Vô Vi đạo nhân xua xua tay, nhíu mày nói: "Bỏ đi, cô học cũng phu cũng không phải là không tốt, chỉ là nữ nhân muốn đi theo con đường này cũng không dễ dàng như vậy dâu, cô hãy suy nghĩ thật kỹ đi."

Diệp Thiên Vân nghe thấy những lời này thì có chút minh bạch, xem ra Lý Thiên Kiêu vào hậu sơn, không biết đã tốn bao nhiêu tinh lực và tới gian, có chút nhõng nhẽo dùng dằng, có điều hắn lại rất hân thưởng điểm này của Lý Thiên Kiêu, làm việc gì cũng nên tranh thủ đây cũng là một phong cách làm người. Bản thân hắn kỳ thực hơi bị động, mà loại cố chấp của Lý Thiên Kiêu chính là cái mà hắn đang thiếu.

Vô Vi đạo nhân không nhìn Lý Thiên Kiêu nữa, mà mỉm cười nói với Diệp Thiên Vân: "Hổ hình không phải dễ nắm bắt vậy đâu, có điều ta cũng nhìn ra là con rất chăm chỉ, hơn nữa lại có thiên phận. Chỉ dậy con một lần là con có thể nhớ, đây chính là thiên tư. Rất tốt! những thứ hôm qua dạy con, kỳ thực chỉ là những gì cần phải chuẩn bị để luyện Hổ hình, mà mấy chiêu ta định dạy con ngày hôm nay, hi vọng con có thể liên hệ với công phu hai ngày qua để nắm bắt, đây mới là căn bản!"

Diệp Thiên Vân hiểu ý rất nhanh, Vô Vi đạo nhân hai ngày nay luôn chuẩn bị cho mình học Hổ hình, đầu óc của hắn phi thương nhanh nhạ, cho nên nhớ chiêu thức rất tốt, đây cũng là chỗ khiến Vô Vi đạo nhân kinh hỷ, hôm nay muốn học những chiêu thức mới, mười hai hình này nếu như tính toán tử tế, chắc là một loại duyên phận của Hình Ý Ngũ Hình.

Vô Vi đạo nhân không hề để ý đến sự có mặt của Lý Thiên Kiêu, hơn nữa còn hoàn toàn coi như không nhìn thấy cô ta, chậm rãi nói: "Hổ hình là hình thứ hai của mười hai hình, chiêu thức cơ bản có hổ phác (vồ), hổ thác (móc từ dưới lên) và hổ bãi vĩ (vẫy đuôi), trong đó hổ phác là nổi danh nhất, người không luyện Hình Ý thường thường cũng biết đến hổ phác, cái mà chúng ta nói đến cũng là chiêu hổ phác này. Hổ phác rất phổ cập, rất nhiều đệ tử của Hình Ý Môn đều luyện nó, nhưng luyện có đúng hay không thì vẫn khó nói. Vì sao vậy? Bởi vì họ không biết hàm nghĩa chân chính của hổ phác, khi luyện đương nhiên là sai lệch hẳn. Người được ta truyền thụ đầu tiên là con, mà người cuối cũng chắc cũng là con. Đây là truyền thừa, đã dạy một người rồi thì sau này không dạy ai nữa, đây là quy củ bái sư lúc xưa của ta, bởi vì ta cũng nhảy qua sườn núi, ha ha ha!" Nói xong lão cười to, tựa hồ như rất nhẹ nhõm.

Diệp Thiên Vân cũng mỉm cười hiểu ý, có điều hắn cũng hơi cảm thấy nặng nề, lúc trước khi nhảy qua sườn núi hắn cũng không nghĩ gì tới Vô Vi đạo nhân, cũng chính là nói mình không hề thành tâm, có điều chuyện này sao có thể nói ra được, chỉ gật đầu nói: "Không ngờ sư thúc tổ cũng có loại kinh lịch như thế này."

Sắc mặt của Lý Thiên Kiêu trong giây phút này đã biến thành trắng bệch, hai mắt không thể che giấu nổi mà chiếu ra vẻ đố kỵ. Cô ta dùng đôi mắt đẹp của mình nhìn Diệp Thiên Vân với vẻ hâm mộ, đố kỵ, hận thù và còn có vẻ gì đó khó mà nói ra được.

Vô Vi đạo nhân liếc Lý Thiên Kiêu một cái, nói: "Thiên Kiêu. Cô lui trước đi, thứ ở đây cô không thể học!"