Vô Địch Hắc Quyền

Chương 297: Câu cá




Ngày hôm sau Diệp Thiên Vân lại tới đây liền thấy được toàn cảnh của đời thứ nhất, có thể nói là có đủ hạng người. Mỗi người một phong cách, mỗi người một đặc điểm, nhưng mà đều có một tính cách chung, có một chữ có thể dùng để hình dung, đó chính là chữ "Quái!" Chữ quái này là từ để giải thích tốt nhất bởi vì mỗi một đại tông sư của Hình Ý Môn vô luận là diện mạo hay tính cách đều rất khác biệt so với người thường.

Ngô Hạo Thiên là một người tương đối dễ nói chuyện trong số những người này, lão nhìn những lão quái xung quanh rồi đắn đo nói: "Diệp Thiên Vân là hạng người gì thì các ngươi phải từ từ mà đánh giá, mỗi người có một quan điểm. Hắn là người như thế nào, có hợp khẩu vị hay không, ta trước tiên chưa nói đến nhưng về tư chất của hắn thì tin rằng các ngươi đều thấy rõ, ta đưa đến một đệ tử có tiềm chất vào hậu sơn, còn những công việc còn lại là của các ngươi".

Vô Vi đạo nhân đối với Diệp Thiên Vân thì có cảm xúc rất phức tạp, Diệp Thiên Vân đánh Đồng Thiết Dân thành tàn phế, điều này đối với Vô Vi đạo nhân vốn là người dạy bảo cho Đồng Thiết Dân thì là một điều sỉ nhục, một đệ tử ưu tú mà bản thân tự thu nhận bị người ta phế đi trong tình huống công bằng như vậy chỉ có thể nói là do học nghệ không tinh. Mà không tinh thì đó là do nguyên nhân sâu xa hơn, đệ tử học nghệ không tinh có thể nói là do sư phụ truyền thụ không tốt. Cho nên việc Đồng Thiết Dân thua trận, thì lão cũng phải chịu một phần trách nhiệm.

.

Nhưng mà nói về phương diện khác, ở bên cạnh thấy rõ sự ưu tú của Diệp Thiên Vân, ít nhất là so với Đồng Thiết Dân cao hơn rất nhiều! Võ giả chỉ cần chênh lệch thì lúc hai người ra tay sẽ phân cao thấp. Đồng Thiết Dân ngay cả đánh lén cũng không thể thắng được Diệp Thiên Vân, chỉ có thể nói rằng trình độ của hai người chênh lệch rất nhiều.

Vô Vi đạo nhân vuốt ve chòm râu, thở dài nói: "Ta có một chủ ý, mọi người nhận xét xem thế nào!" Nói xong lời này liền ngừng lại, quan sát phản ứng của những người khác.

Các đại tông sư đều nhìn về phía Vô Vi đạo nhân mà Ưng lão quái cùng Ngô Hạo Thiên thì đều trừng mắt lên, lời chỉ nói có một nửa thật là làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Vô Vi đạo nhân thấy mọi người đều chú ý lắng nghe rồi, lúc này mới ho nhẹ một tiếng, nói: "Diệp Thiên Vân là người Hình Ý Môn, như vậy có thể nói tất cả mọi người đều có trách nhiệm. Không phải nói không muốn dạy thì sẽ không dạy. Cho nên ta cảm thấy nên tiến hành một khảo nghiệm đối với hắn, để xem hắn có tư cách để nhận sự truyền thụ của các ngươi hay không, nếu là tính khí không hợp thì chỉ dạy qua quýt cho xong chuyện. Luyện võ cũng phải nói đến duyên phận, tục ngữ nói muốn 'đối thượng nhãn nhi'(1) thì trước tiên hai người phải hợp, các ngươi cảm thấy thế nào?"

Diệp Thiên Vân nghe xong chủ ý của lão cũng cảm thấy không tồi, bây giờ hắn chỉ muốn đem hết công phu của những người này thu hết vào tay mình. Truyền nghề thì không thể truyền một cách uổng phí, cho nên đầu tiên là phải nhìn ngươi hợp nhãn, bằng không cũng chẳng khác nào truyền một cách vô ích. Nếu một người muốn bái sư, mà sư phụ lại thấy chướng mắt vậy thì người đó sẽ không truyền thừa lại công phu. Cho dù có truyền thì cũng chỉ là vài kiến thức vô dụng. Cho nên người truyền thụ thường phải kiểm tra tính cách của người định truyền thừa.

Diệp Thiên Vân hiện tại cũng đã vắt hết óc để nghĩ xem làm sao có thể học hết công phu của những người này, quả là một nan đề. Mỗi một đại tông sư của Hình Ý môn tính cách đều khác biệt rất lớn, muốn học được cái gì thì tất nhiên là phải rất tốn công phu. Không chỉ có phải học được cách nhìn mặt mà nói chuyện, còn phải giỏi luồn cúi nếu không người ta dựa vào cái gì mà truyền thừa công phu cho ngươi. Cho nên, hắn vừa tự hỏi, vừa quan sát phản ứng của các tông sư.

Mấy lão nhân cũng đang mở to mắt chờ Vô Vi đạo nhân nói tiếp.

Vô Vi đạo nhân sau khi nói ra những lời đó thì cười cười nói tiếp: "Ta cũng chỉ nghĩ ra được cách này. Ai có ý kiến nào hay hơn thì có thể nói ra, vậy cũng là thả con tép bắt con tôm". Lời nói của lão tuy khiêm tốn nhưng trên vẻ mặt thì một tia khiêm tốn cũng không có, hoàn toàn là cảm giác tự hài lòng với bản thân.

Đinh lão quái đột nhiên đưa tay áo ra lau nước mũi, sau đó lẩm bẩm: "Ngươi nói vậy khác nào chẳng nói gì? Nếu như chúng ta có biện pháp thì còn ở đây suy nghĩ làm gì?"

Ngô Hạo Thiên cười ha ha, đi vòng tại chỗ hai vòng rồi nói: "Như thế cũng tốt, Vô Vi đạo nhân đã nói thế vậy chúng ta cứ làm như vậy, Diệp Thiên Vân ở với mỗi người vài ngày sau đó xem có hợp với tính mình hay không, các ngươi thấy vậy có được hay không?"

Mấy người vẫn như cũ không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu, điều này làm cho Ngô Hạo Thiên có phần xấu hổ, mặt lão hơi hồng lên, nói tiếp: "Mấy lão rắm các ngươi, đã vậy tự mà xử trí đi".

Diệp Thiên Vân muốn cười nhưng lại cố kiềm chế, mấy người này đều là những nhân vật kiệt xuất, nói ra như vậy có phần không lịch sự, hắn cũng muốn phát biểu một chút ý kiến nhưng vào hoàn cảnh này sợ là không có cơ hội nào.

Con chó Đại Hoàng kia sau một hồi đã quen thuộc, hiện tại đang cắn cắn ống quần của Diệp Thiên Vân, cái đuôi vẫy vẫy có vẻ vô cùng thân mật..

Ưng lão quái sau một lúc suy nghĩ thì đã lên tiếng đầu tiên: "Biện pháp này cũng không tồi, Diệp Thiên Vân theo mỗi người một thời gian, sau đó sẽ nhận xét xem thích hợp với ai hơn!"

Lý Tông Hồ cũng đã gật đầu, nói: "Ta không có ý kiến gì!"

Đinh lão quái cũng gật đầu, ngay cả lời cũng lười nói, chỉ cần những người khác gật đầu thì lão cũng không có ý kiến gì.

Ngô Hạo Thiên thấy mọi người đều không có ý kiến gì đối với việc này, liền nói: "Xem ra các ngươi cũng không quá nhiệt tình, chẳng lẽ các ngươi muốn mang theo công phu của mình vào quan tài hay sao?".

Diệp Thiên Vân thừa dịp khi Ngô Hạo Thiên nói chuyện thì đưa mắt quan sát bốn phía, phát hiện sắc mặt của Ưng lão quái biến đổi, hắn lập tức đem điều này ghi nhớ vào trong lòng. Ưng lão quái kia rõ ràng là khi nghe được hai chữ "quan tài" sắc mặt mới thay đổi, từ điều này thì đã có thể hiểu được tâm trạng của một người.

Vô Vi đạo nhân tùy ý nhìn Diệp Thiên Vân, nói: "Vậy ta sẽ là người đầu tiên kiểm tra xem hắn có thể thỏa mãn ta hay không!"

Nửa câu đầu lão nói với mấy người kia, mà nửa câu sau thì là nói với Diệp Thiên Vân.

Mặc dù Diệp Thiên Vân cũng lão chưa thể nói là đã kết thù nhưng mà quan hệ cũng không tốt, hơn nữa còn có chút căng thẳng, dù sao vì chuyện của Đồng Thiết Dân nên đã tạo thành một vách ngăn. Vì lúc này Diệp Thiên Vân cần học công phu của Vô Vi đạo nhân cho nên hắn lập tức ôm quyền, nói: "Cảm ơn sư thúc tổ!"

Vô Vi đạo nhân khoát tay chặn lại, lạnh lùng nói: "Trước tiên ngươi khoan hãy cảm ơn ta, khảo nghiệm của ta khảo ngươi còn chưa thông qua, cho dù là ngươi đã thông qua thì đó cũng là nhờ thực lực, không liên quan đến ta!"

Diệp Thiên Vân nghe lời này liền hiểu rằng lão vẫn còn đang tức giận, còn có một tuần nữa, hắn muốn dùng thời gian này để làm thay đổi thái độ của Vô Vi đạo nhân, những công phu của lão có học được hay không thì đều phải dựa vào bản thân mình.

Mấy người đã đồng ý với điều này cho nên lập tức ai lo việc người ấy. Ưng lão quái đi vào phòng, Ngô Hạo Thiên cùng Đinh lão quái lại bắt đầu đánh cờ, mà Lý Tông Hồ thì đi ra phía ngoài.

Vô Vi đạo nhân liếc mắt nhìn Diệp Thiên Vân, sau đó thản nhiên nói: "Ở chỗ này chờ ta, lát nữa ta đi đâu thì ngươi có thể đi theo mà không theo cũng được." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Diệp Thiên Vân ngẩn ra, rồi sau đó liền gật đầu. Thật ra dù là khảo nghiệm gì thì hắn cũng không sợ, trong mắt hắn Vô Vi đạo nhân là một tòa núi báu, hắn cũng không muốn làm Vô Vi đạo nhân tức giận, học được điều gì thì cái đó thuộc về mình, người cần gì phải ép buộc ngươi.

Chỉ chốc lát sau, Vô Vi đạo nhân lấy từ trong nha ra một bộ đồ đánh cá, sau đó sải bước rời khỏi khoảng sân nhỏ.

Diệp Thiên Vân liền theo sát phía sau, hắn sẽ không câu cá, cũng không muốn câu cá, trong suy nghĩ của hắn thì câu cá là loại việc lãng phí thời gian nhất. Có thời gian thà rằng hắn luyện công phu nhiều hơn một chút.

Vô Vi đạo nhân rẽ bảy tám lần thì đã đi tới một ao cá ở hậu sơn, sau đó lại ngồi xuống một cái ghế đẩu, tiếp theo lại hí hoáy với bộ cần câu, xem như Diệp Thiên Vân không hề tồn tại.

Diệp Thiên Vân cũng không nói chuyện, tìm một tảng đá ở gần đó rồi ngồi xuống xem động tác của Vô Vi đạo nhân.

Không lâu sau, Vô Vi đạo nhân vung lưỡi câu xuống phía dưới, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Thiên Vân, tiếp theo lại nhìn chằm chằm vào trong nước.

Thời gian mỗi ngày của Diệp Thiên Vân đều rất quý giá, nếu như cứ ở cùng với Vô Vi đạo nhân như vậy thì thật là quá lãng phí, cho nên hắn bắt đầu hồi tưởng lại công phu võ thuật của các môn phái đã ghi nhớ hơn nữa cũng có giác ngộ, ở phụ cận tìm được một nhánh cây, sau đó thì lặng lẽ luyện tập.

Thật ra khi Diệp Thiên Vân nằm viện cũng bận bịu vô cùng, vẫn không có thời gian nghiên cứu võ thuật đã ghi nhớ, mỗi ngày đều cùng Hứa Tình nói chuyện phiếm, hơn nữa người tới thăm cũng không ít, cho nên cũng không thể tĩnh tâm học tập. Cho dù có thì hơn phân nửa là cùng Cổ Phàm nghiên cứu trong trận chiến kia, hiện tại vừa vặn là một cơ hội rất tốt.

Trong chốn võ lâm những môn phái mà hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là Thiếu Lâm cùng Võ Đang. Một môn phái có thể sừng sững trăm năm không suy sụp thì ngoài trừ may mắn thì còn hai chữ "thực lực". Hắn đem những động tác của đệ tử Thiếu Lâm cùng Võ Đang vẫn ghi nhớ trong đầu cẩn thận phân tích.

Vô Vi đạo nhân cũng không để ý tới hắn, chỉ ngồi ở bên kia câu cá, vẫn cứ coi Diệp Thiên Vân như là không khí. Lão đối với chuyện Đồng Thiết Dân vẫn còn bất mãn cho nên đối đãi như vậy cũng không có gì khó hiểu.

Từ lúc bảy tám giờ sáng đến lúc bầu trời tối đen mới kết thúc công việc, ngay cả cơm trưa Vô Vi đạo nhân cũng không ăn, hằng ngày lão đều vô cùng nhàn rỗi.

Diệp Thiên Vân ngày nào cũng nghiên cứu về Thiếu Lâm cùng Võ Đang. Đầu tiên là tiến hành phân tích so sánh, về sau là vẽ trên mặt đất để nghiên cứu, cuối cùng là dùng hai tay để diễn luyện. So với Vô Vi đạo nhân thì công việc của hắn còn phong phú hơn, nhớ kỹ là một chuyện, mà nghiên cứu lại là một chuyện khác. Hắn đem những điều đã ghi nhớ nghiên cứu thấu triệt, cảm giác thành tựu cùng cảm giác cảm giác thỏa mãn thì không có bất cứ chuyện gì có thể thay thế, cho nên trên vẻ mặt Diệp Thiên Vân lộ ra nụ cười rất thoải mái.

Liên tiếp năm ngày, Vô Vi đạo nhân mỗi ngày đến câu cá, mà Diệp Thiên Vân thì mỗi ngày nghiên cứu võ công, hai người làm hai việc. Cũng không quấy rầy lẫn nhau, quả thật coi như đối phương không hề tồn tại.

Sáng sớm ngày thứ sáu, Vô Vi đạo nhân cuối cùng cũng mở miệng nói với Diệp Thiên Vân: "Đầu của ngươi đến cùng là làm bằng gì vậy?"

(1): Vừa mắt, hợp ý.