Vô Địch Hắc Quyền

Chương 294: Sức sống




Đi ở con đường phủ đầy lá luôn phát ra tiếng "rạo, rạo" mặc dù giòn tan có điều lại có chút đìu hiu, Diệp Thiên Vân giẫm lên lá vàng đi vào cấm địa của Hình Ý Môn.

Lúc trước khi nghe Tiêu Sắt giới thiệu, vẫn cảm giác trong này hẳn phải là một nơi cực kỳ sâm nghiêm, tường bao cao cao, thủ vệ nghiêm ngặt, tóm lại đây là do lời nói của Tiêu Sắt lưu lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Có điều khi hắn thực sự vào nơi này, mới phát hiện không hề giống vậy.

Trước mắt là một cái viện nhỏ có hàng rào bao quanh, nếu lấy tầm nhìn từ con đường nhỏ này thì có thể thấy được có hai phòng không quá ngăn nắp, bên trong lại có tiếng cho sủa, thậm chí còn có tiếng gà, vịt, những loại thanh âm hỗn loạn này khiến trong viện không chỉ tràn đầy sức sống, hơn nữa còn có một loại cảm giác khiến người ta không tự chủ được mà muốn thân cận.

Diệp Thiên Vân đang muốn đi về phía trước nhưng chỉ mới hai bước, đột nhiên từ trong viện nhảy ra một con chó vàng rất lớn, nhe răng há miệng với hắn, thỉnh thoảng lại sủa lên hai tiếng, hai con mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân, lộ ra vẻ nó rất oai phong!

Diệp Thiên Vân liền dừng bước, gặp phải con chó này thì cũng chẳng thể nói đạo lý gì được, cho nên hắn liền nhìn vào trong, nếu có người thì ngay bây giờ chắc sẽ đi ra.

Quả nhiên, từ bên trong đi ra một lão già tóc trắng xóa, cặp mắt đục ngầu vô thần, mặc áo bông, hai tay đút trong tay áo, vừa đi vừa cằn nhằn nói: "Là ai tới đấy? Không biết đang chơi cờ sao? Tự dưng lúc này lại tới quấy rầy bọn ta..."

Lão từ trong sân đi ra, vừa thấy Diệp Thiên Vân liền sửng sốt, sau đó dùng cánh tay da bọc xương già nua giụi giụi mắt, nói: "Cậu là ai? Hôm nay tự nhiên lại có khách tới, lão tạp mao, lão đi ra ngoài xem thử một chút coi!"

Diệp Thiên Vân không ngờ một đại tông sư lại mặc thành bộ dạng này, bây giờ chỉ mới vào tháng mười, khí trời cũng không phải quá lạnh, mặc một bộ áo đơn là đủ rồi, cần gì phải mặc áo bông chứ, hơn nữa còn ba lớp trong, ba lớp ngoài. Có chút khoa trương quá, điểm thứ hai chính là rất khó nghĩ lão già trước mặt là tông sư đời thứ nhất, bởi vì lão quá gầy, gầy đến nỗi có chút khiến người ta không dám tin, trên mặt lại có chút da đồi mồi nâu nâu, vẻ mặt cũng hơi có chút dại dại.

Diệp Thiên Vân đang nghĩ ngợi thì có một người từ trong đi ra, đó chính là Ngô Hạo Thiên. Lão hoàn toàn khác với lão già kia, tinh thần vô cùng phấn chấn rất có phong phạm võ giả, ăn mặc cũng gọn gàng. Lão vừa thấy Diệp Thiên Vân thì cười ha hả nói: "Tới nhanh vậy là được rồi, thân thể cũng khỏe! Tốt, tốt lắm. Vào trong rồi nói!"

Nhắc tới cũng kỳ quái, thấy có người đi ra, con chó vàng tựa hồ thấy Ngô Hạo Thiên quen thì không sủa nữa mà phe phẩy cái đuôi. Ở cạnh lão già mặc áo bông cứ phe phẩy đuôi chạy qua chạy về, nó hưng phấn hơn bất kỳ ai, phe phẩy không ngừng, giống như sắp nhào lên người.

Lão già mặc áo bông này dùng khuỷu tay đẩy nhẹ, tránh được móng vuốt của chó, cười mắng: "Mày cái gì cũng biết, biến, biến, biến, đừng ở chỗ này chướng mắt bằng không buổi tối cho mày đáy nồi đấy!"

Con chó vàng to nghe xong những lời này thì kêu "ư ư" hai tiếng. Sau đó giống như chuột chạy qua đường, nhón chân mà chạy lẫn vào trong viện, phảng phất như thật sự nghe rõ lời của lão già.

Diệp Thiên Vân thấy cảnh tượng như vậy cũng thấy kỳ quái, hai người này đều ngoài tám mươi, người đã già cũng trở nên có chút tinh quái. Hắn có một loại cảm giác kỳ dị, giống như đến một nhà làm khách, cho nên cũng đi theo hai người vào thẳng trong viện.

Vào trong vừa nhìn, quả nhiên có chút khác, những gà vịt này đều nuôi tản trên đất, vừa thấy có người tới liền lập tức chạy tứ tán, hoàn toàn có bộ dạng thấy người là sợ, trong viện có hai phòng gạch không mới cũng chẳng cũ, cũng có thể có hơi lâu năm rồi.

Ngô Hạo Thiên dẫn Diệp Thiên Vân vào trong viện, nhưng lại không hề để ý đến hắn, mà lại nói với lão già kia: "Đinh lão quái, mau kết thúc ván này đi, buổi tối thua thì tới lão rửa chén đấy!"

Cho dù là người như Diệp Thiên Vân, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, hai người đánh ván cờ này chính là vì muốn quyết định xem ai rửa chén bát, cũng chẳng biết thế này là tốt hay xấu.

Lão già được gọi là Đinh lão quái cười ha hả nói: "Ván này ta là thế cờ tất thắng rồi, xem ra rửa chén chẳng tới phiên ta rồi!" Nói xong hai người liền bắt đầu sát phạt, hoàn toàn không thèm để ý gì đến việc Diệp Thiên Vân đã vào trong này.

Lúc này Diệp Thiên Vân cũng khá khó xử, mấy thứ để trong ba lô cũng không thể bỏ xuống, tất cả đều đặt trên người, mặc dù không quá nặng, có điều vẫn có cảm giác có chút không được tự nhiên, hắn nhìn lướt qua thế cờ của hai người, đây rõ ràng là mới bày ra, Đinh lão quái nói lão là thế cờ tất thắng. Nhưng xem tốc độ chơi cờ của hai người, không có nửa giờ là không quyết định được thắng thua, cho nên hắn cũng bất đắc dĩ, đành phải đi bộ một mình ở trong viện này, mặc dù bọn Ngô Hạo Thiên không có đạo đãi khách gì nhưng mình cũng không thể thất lễ, hắn liền đi xung quanh nhìn viện.

Viện cũng không lớn, đi một vòng cũng chỉ mất hai phút, trên đất cứ cách hai bước lại có một ít phân và nước của gia cầm, Diệp Thiên Vân cũng không ngại bẩn cho lắm, nếu không ở đây đúng là nửa bước khó đi. Định đi một vòng để xem thử, không ngờ lại dẫn con chó vàng kia ra ngoài.

Con chó này cũng không đeo vòng, cứ chạy loạn khắp nơi, nó đến trước người Diệp Thiên Vân ngửi ngửi, sau đó lui vài bước, nhìn Diệp Thiên Vân có chút cảnh giác.

Diệp Thiên Vân nhìn lướt qua con chó này, thấy tuổi hẳn là không nhỏ, không phải là chó năm sáu tuổi thì không có dạng này, bây giờ hắn chính là muốn trước tiên quen thuộc hoàn cảnh, xem ra phía sau núi này cũng có một vẻ thú vị khác, có rất nhiều người thích những nơi như vậy, bởi vì nó rất gần gũi với thiên nhiên, không có chút tiếng ồn của đô thị lớn.

Diệp Thiên Vân tìm một cái ghế ngồi xuống, sau đó lại bắt đầu hồi tưởng lại lúc giao thủ với Lý Tông Hồ vừa nãy, nhất là một chiêu quyền pháp kia, sao có thể làm biến mất lực đạo của mình, rồi sau đó lại phát lực nhỉ.

Hắn lúc đã nghiên cứu thì chẳng quản đêm ngày, cho nên một hồi liền say mê đắm chìm vào lúc giao thủ giữa hai người, ở trong đầu không ngừng tính toán, đem tất cả các động tác tổ hợp một lần nữa, sau đó tiến hành mô phỏng, vừa mới cảm thấy có chút thu hoạch thì không ngờ Đinh lão quái ở bên kia hô "Á" một tiếng, sau đó oán hận nói: "Lão tạp mao, hôm nay sao lại thắng chứ, có phải là thừa dịp ta không để ý lén bỏ thêm cờ vào không, đúng là không biết xấu hổ mà!"

Diệp Thiên Vân bị tiếng đó làm đứt mạch suy nghĩ, trong lòng không khỏi có chút bực bội, thật vất vả mới có chút đầu mối, không ngờ lúc này lại mất hút rồi, đến lúc đó lại phải tiếp tục nghiên cứu lại. Hắn hít một hơi thật sâu, nghĩ đến đây là sau núi, cũng không phải là trong phòng mình, cho nên mới nhịn xuống.

Con chó vàng cũng không sợ người lạ, chỉ trong chốc lát đã thân hơn với Diệp Thiên Vân, liếm tới liếm lui trên tay của Diệp Thiên Vân trông thân thiết vô cùng. Diệp Thiên Vân vỗ nhẹ lên đầu chó vàng, nhưng nó liền tách ra.

Ngô Hạo Thiên đứng lên đột nhiên cảm xúc trào dâng, nói: "Thế cờ này của ta chắc chắn là không có đối thủ rồi, nhưng ta vẫn cầu bại một lần!".

Đinh lão quái nghe xong thiếu chút nữa tức khí nhảy dựng lên, lão ở đó râu mày dựng ngược nói: "Ngày mai tái chiến, hôm nay nhường lão một ván trước đấy". Nói xong đột nhiên nói với Ngô Hạo Thiên: "Trước hết bảo tiểu tử này để đồ xuống đi đã, rồi tìm một phòng cho hắn, từ từ an bài".

Ngô Hạo Thiên giờ phút này mới nhớ ra, vỗ vỗ đầu nói: "Ừ nhỉ, vừa nãy ta cũng định đi tìm một phòng, không ngờ vừa nói cái đã quên, đều là do chơi cờ hỏng việc!".

Nói xong vẫy vẫy tay với Diệp Thiên Vân, sau đó nói: "Đi với ta!" Sau đó cất bước đi vào phòng.

Diệp Thiên Vân đến bên trong phát hiện có hai gian phòng, Ngô Hạo Thiên vẫy tay nói: "Cậu chọn trước một cái đi, có điều đã lâu không có người thu dọn, nếu muốn ở đây thì phải dọn dẹp một chút".

Diệp Thiên Vân đầu tiên đẩy một gian phòng ra, mùi mốc meo bên trong xộc vào mũi, trong này có chút mùi hoa quả thối cũng cái mùi khác, hắn nhìn lướt qua phát hiện trong phòng này có chút lôi thôi, căn bản là người không thể ở được, cho nên lắc đầu, lại đóng cửa lại, phòng như vậy có đánh chết hắn cũng không ở.

Ngô Hạo Thiên ở bên cạnh cũng bịt mũi nói: "Chỗ này lúc trước Đồng Thiết Dân ở, không chú ý đến vệ sinh lắm, có thời gian thì sẽ gọi đệ tử tới quét dọn một chút cũng tốt".

Diệp Thiên Vân cũng bó tay nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì hắn sẽ không ở trong này, cho nên lại mở một gian phòng khác ra, cũng không tệ lắm nếu so với căn phòng lúc nãy thì đỡ hơn nhiều..

Trong phòng không có mấy mùi ghê ghê kia, ngược lại có một cỗ mùi thơm thoang thoảng, hắn quan sát một lúc thấy bên trong cũng khá sạch, ngoại trừ có chút bụi bám ra những thứ khác đều rất tốt, mình chỉ cần chùi một chút là được, căn này tốt hơn lúc nãy không ít, lập tức gật đầu nói: "Tôi ở căn này là được".

Ngô Hạo Thiên "Ừ" một tiếng nói: "Nơi này là phòng của Lý Thiên Kiêu, nó có thể sau một thời gian sẽ trở lại, ta thấy cậu trước hết cứ ở nơi này đã, đợi phòng kia dọn dẹp xong thì cậu dời qua".

Diệp Thiên Vân kìm lòng không đặng mà gật đầu, có một nơi sạch sẽ thì hắn rất thỏa mãn, chẳng ngờ Đồng Thiết Dân lại không chú ý vệ sinh, trước kia thấy gã ăn mặc cũng giống người, không ngờ cái phòng ở lại bị gã xáo thành giống cái ổ chó có một không hai. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Ánh mắt Ngô Hạo Thiên nhìn Diệp Thiên Vân từ trên xuống dưới nói: "Ta nói trước với cậu, trong này có người không thích thanh niên cho lắm, cậu phải cẩn thận một chút, nếu chọc giận hắn cậu sẽ xui xẻo đấy, cho nên bình thường ít nói một chút, nghe nhiều, nhớ nhiều. Lúc luyện công cậu phải ở cạnh để xem, có cái gì không hiểu thì đợi có thời gian ở cạnh ta rồi hỏi, không nên quấy rầy người khác".

Diệp Thiên Vân tất nhiên là hiểu, bỏ ba lô xuống rồi nói: "Sư thúc tổ, còn có chú ý gì nữa không?"

Ngô Hạo Thiên tựa hồ có chút chán cái danh xưng này, lão cau mày nói: "Sau này cứ kêu ta lão Ngô là được rồi, nếu thấy mấy người khác cũng gọi giống thế, còn nữa, bản thân ngàn vạn lần không được đi loạn đấy!"