Ngũ Vĩ nhìn Diệp Thiên Vân chau mày cười bình thản rồi đi đến cạnh giá vũ khí, rút ra một thanh đao sáng chói, dưới ánh đèn lại càng khiến người ta cảm thấy lóa mắt. Cơ thể lão vừa cử động ngay lập tức ra một chiêu thức ẩn đao rồi nói: " Đao được coi là nguồn gốc của hàng trăm loại binh khí, trong khi đối chiến, mỗi một chiêu thức đều rất hung hãn, mỗi một cử động đều có uy lực rất lớn. Kiếm đi thanh, đao đi hắc. "Thanh" và " hắc" đều là các thuật ngữ, " tẩu thanh" là thông giả nhẹ, ý chỉ nhẹ, nhanh và tiện lợi. Lúc giao thủ, có thể tránh được đòn tấn công của đối phương một cách linh hoạt, cái đó gọi trốn tránh thì cần phải 'thanh', tiến thoái không linh hoạt, trốn tránh không kịp...
"Hắc" có nghĩa là độc ác hung mãnh. "Tẩu hắc" chính là muốn nói đao pháp phải tàn nhẫn, dũng mãnh. Đao bản thân nó là mặt rộng, lưng dày, khá nặng so với những đoản binh khí khác. Lúc giao thủ có thể đại bổ đại khản, ngạnh đáng ngạnh giá, đao phong lướt qua như biến qua thiết thái, nên mói nói là đao tẩu hắc. Nó rất hợp với phong cách của con.
Diệp Thiên Vân đón lấy thanh đao trong tay Ngũ Vĩ. Nhìn gần, hắn có thể ngửi được mùi vị sinh thiết của thanh đao, dường như trên thanh đao còn phảng phất có mùi máu tươi, chỉ là không nặng lắm mà thôi. Bình thường hắn cũng từng luyện đao, nhưng không chăm chỉ như luyện Hình Ý Quyền, chủ yếu là đao đã thoát tiết với hiện thực, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ là hắn sẽ dùng đao làm một món binh khí của mình nên còn đắn đo suy nghĩ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Ngũ Vĩ đưa tay phụ hậu, ngữ khí trùng xuống nói: "Ý của ta không phải bảo con dùng nó để đi giết người, với thời đại bây giờ thì đây dường như là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời!"
Diệp Thiên Vân chăm chú lắng nghe những lời của Ngũ Vĩ. Trên khuôn mặt xấu xí lúc này tràn đầy sự tự tin, đôi mắt lại càng cơ trí. Hắn không khỏi nghi hoặc hỏi: "Phương hướng phát triển võ thuật ư?"
Ngũ Vĩ lại gật gật đầu nói: "Phải, chính là hướng phát triển võ thuật. Thực ra mục đích học võ thuật của võ lâm hiện nay có những thay đổi lớn so với trước kia. Nó đã chuyển từ mục tiêu bảo gia vệ quốc thành rèn luyện sức khỏe, vượt qua bản thân mình. Đó mới chính là nguyên nhân khiến võ lâm hưng thịnh, nếu không tất cả mọi người đều dùng thương để giải quyết vấn đề chẳng phải càng đơn giản hơn sao?".
Diệp Thiên Vân nghe những câu nói đùa ấy bất giác cười thầm trong bụng, Ngũ Vĩ bây giờ không còn đứng ở vai trò dẫn đạo mà có thể nói trong võ đạo, gọi lão là một đạo sư cũng không hề quá đáng. Lão tuy không am tường lắm về võ lâm, nhưng nếu nói về võ đạo thì lão nghiên cứu vô cùng sâu sắc nên hắn liền ghi nhớ trong lòng từng lời lão nói.
Ngũ Vĩ nhìn Diệp Thiên Vân nói tiếp: "Nói nhiều như vậy, thật ra là muốn bảo con rằng, mục đích con luyện đao là nằm ở chỗ con có thể phát triển được tiềm lực của bản thân, dùng đao để dưỡng quyền, dùng quyền để luyện đao, chứ không phải bảo con dùng đao để đi giết người. Đao là hợp với tính cách của con nhất, vì khi con ra tay đều rất có khí phách của đao, có sự hung ác của nó!"
Diệp Thiên Vân nghe xong những lời của Ngũ Vĩ cũng cảm thấy dường như mình cũng nên thử luyện đao, nhưng hắn lại nghĩ lại và phát hiện ra mục đích Ngũ Vĩ bảo hắn luyện đao. Thực ra lão cũng xoay quanh*** thay đổi quan điểm đạo đức võ thuật của mình, hắn không khỏi giật mình.
Lúc này đã qua tiết trung thu. Trời trong xanh như một bích vạn khoảnh. Từng cơn gió thổi đến khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Sân biểu diễn võ thuật ở núi sau của Hình Ý Môn đã chật ních người. Tuy số người không nhiều, nhưng dưới sân đều là những người luyện võ. Đều này mang đến cho sân diễn một vẻ vô cùng uy nghiêm.
Diệp Thiên Vân hôm nay dậy rất sớm, hôm qua nói chuyện với Ngũ Vĩ đến ba giờ sáng, về phòng chỉ ngủ được một lát đã phải dậy rồi. Nhưng hôm nay tâm trạng của hắn cực kỳ tốt, bởi vì sáng nay có một trận đấu lớn mà đối thủ lại chính là người của Bát Quái Môn, nên hắn vừa thức dậy đã điều chỉnh cho cơ thể ở trạng thái tốt nhất, đó cũng là nhu cầu của trận đấu. Bây giờ hắn đã quen dần với cuộc sống như vậy, trong cái thời đại khó tìm được đối thủ, thời khắc này lại càng quan trọng.
Sau khi đến, Lý Thiên Kiêu liền đi tìm hắn, mỉm cười nói: "Thời tiết hôm nay thật là tuyệt, nếu trời mưa thì trận đấu sẽ phải hoãn lại, nên tốt nhất là hãy đánh nhanh kết thúc sớm."
Diệp Thiên Vân đang hít thở, bất giác ngửi thấy một thứ hương thơm nhè nhẹ, hắn không thích cái mùi này lắm, nhất là trên trận đấu, khi lên võ đài quyết đấu với Thái Cực Môn, Lý Thiên Kiêu vì thiếu suy nghĩ mà suýt nữa quải điệu, nên từ đó hắn cũng không mấy thiện cảm với cô ta. Con gái trong những trận quyết đấu sinh tử thường xui xẻo lắm.
Lý Thiên Kiêu không hề biết rằng ở đây mình không được hoan nghênh lắm. Hôm qua hai lần làm hỏng chuyện thật khiến trong lòng nàng không yên, bây giờ lại thấy Diệp Thiên Vân không muốn nói chuyện liền cẩn thận quan sát thần thái của Diệp Thiên Vân, sau đó mới kiếm chuyện nói: "Trận đấu hôm nay anh là nhân vật chính, tôi chỉ đứng một bên trợ giúp là được rồi!"
Diệp Thiên Vân bấy giờ vẫn chưa biết người Bát Quái Môn sẽ lên võ đài hôm nay là người như thế nào. Nhưng xem tình hình này, tên Tần Bảo hôm qua rất có thể sẽ lên đài, dù sao hắn cũng là nhân vật trẻ tuổi, hơn nữa võ công hình như cũng không xoàng.
Chừng năm phút đồng hồ, tiếng loa vang lên tên của hai người, yêu cầu hai người xuống đài chuẩn bị, mà trong số nhân vật của Bát Quái Môn tham gia thi đấu hôm nay, Tần Bảo là một trong số đó, còn một người khác tên là Mai Ngũ.
Nơi mà Diệp Thiên Vân ngồi chính là ghế quần chúng của Hình Ý Môn. Vừa nghe khẩu hiệu trận đấu bắt đầu, nhiều người cùng đứng dậy cổ vũ cho Diệp Thiên Vân và Lý Thiên Kiêu, tiếng vỗ tay vang dội. Từ lộn xộn đến chỉnh tề, một khí thế vô hình đang dâng lên ngút trời, đó chính là một sức mạnh vô hình, là một sự khích lệ to lớn!
Tiêu Sắt bị những tiếng vỗ tay ấy làm cho đinh tai nhức óc. Hắn liền nói lớn: "Tiểu sư đệ, hôm nay phải thận trọng hơn một chút, Bát Quái Môn rất lợi hại! Phải cẩn thận!" Mấy tiếng cuối hắn dường như phải hét lên, ở đây mà nói nhỏ thì hoàn toàn chẳng nghe thấy gì hết.
Diệp Thiên Vân nắm chặt tay Tiêu Sắt. Vì ở đây khó nói chuyện nên hắn đành gật gật đầu biểu thị bằng lòng, sau đó liền cùng Lý Thiên Kiêu bước lên đài, bắt đầu từ hôm nay có thể trở thành trận đấu xếp hạng ba người đứng đầu. Cấp bậc cũng bắt đầu cao lên. Hình Ý Môn đứng ở vị trí đáng xấu hổ, Diệp Thiên Vân và Lý Thiên Kiêu có thắng thì cũng chỉ chiếm một phần ba, ngoài họ ra còn có hai trận, một của Phương Nhược Sơn, còn một người khác nữa là đệ tử đời thứ hai, ba trận phải thắng hai mới coi như tiến cấp thành công, nếu không thì cũng chỉ dậm chân ở vị trí ban đầu.
Đến giữa sân, Tần Bảo và Mai Ngũ cũng bước ra giữa sân, trận quyết đấu của quyền nội gia, Tần Bảo tiến gần lên phía trước, hai cánh mũi cử động rồi khẽ cười nói: "Thật là thơm! Không ngờ hôm nay lại được giao đấu với mỹ nhân, có thể coi như một vinh hạnh cho tôi. Qua một đêm không gặp, thần thái của Lý sư muội còn tốt hơn hôm qua đấy!"
Lý Thiên Kiêu vô cùng tức giận, nhưng nàng đã nhớ kỹ lời giáo huấn hôm qua, liền quan sát thần sắc của Diệp Thiên Vân rồi chắp tay đáp: "Không ngờ hôm nay lại được gặp nhau trên lôi đài! Thật là vinh hạnh!" Câu trước của nàng là dành cho Tần Bảo, còn câu là để nói với Mai Ngũ.
Nếu đem ra so sánh thì Mai Ngũ dường như kém hơn một chút. Hắn cũng tầm chưa đến bốn mươi, dáng người bình thường, thân hình không béo không gầy, cơ thể có vẻ đẹp của nội gia, hắn đáp lễ nói: "Hạnh ngộ!" Xong chẳng nói gì thêm nữa.
Tần Bảo không hề tức giận, hắn mỉm cười nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Tôi luôn cảm thấy trận quyết đấu giữa hai người khá phiền phức. Nếu đánh thế này thì không công bằng, tôi xin đưa ra một quy tắc, mọi người thử xem có có được không, hai người một trước một sau, nếu thua thì người còn lại lên tiếp!"
Diệp Thiên Vân cân nhắc trong lòng, hắn cũng không thích ra tay cùng lúc với Lý Thiên Kiêu chủ yếu là vì như vậy sẽ cản rất nhiều tâm sức của hắn, hai người cùng lên đấu, hắn lại phải lo cho một người nữa, điều này chẳng hợp với phong cách của hắn chút nào, nhưng nghĩ lại lại thấy Tần Bảo chẳng hề có ý tốt gì, quy tắc bây giờ cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Đây có thể coi là một kế sách, hoàn toàn không có sự trói buộc nào, nên hắn thận trọng hỏi lại: "Vậy trong hai người ai lên trước?"
Tần Bảo dường như không thể ngờ được là Diệp Thiên Vân lại hỏi câu hỏi đó, nhưng trong nháy mắt hắn mỉm cười đáp: "Chúng ta tung xu để quyết định là được!" Nói xong liền lấy trong túi ra một đồng xu, tung nó lên cao rồi bắt lấy trong lòng bàn tay nói: "Hai bên mỗi bên một lần, đồng ý?"
Lý Thiên Kiêu lúc này không nói lời nào, lúc này nàng hoàn toàn làm theo Diệp Thiên Vân nên chỉ quay đầu về phía Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý: "Được, bắt đầu đi!"
Tần Bảo "Ừ" một tiếng rồi đáp: "Mặt phải là tôi, mặt trái thì là cậu ấy!" Nói xong liền tung đồng xu lên, đồng xu bay lên không trung rồi rơi xuống đất. Vừa đúng mặt trái, hắn liền cười hì hì nói: " Mai Ngũ, khi nãy tôi nói rồi, là cậu rồi."
Mai Ngũ sắc mặt bình thản, bình thản đến đáng sợ. Hắn điềm nhiên nhặt đồng xu lên rồi bảo Diệp Thiên Vân tung!
Tung xu cũng phải có kỹ thuật mà Diệp Thiên Vân chơi trò này từ lâu rồi, nên hắn cũng có chút môn đạo khi dùng lực, nên không cần quan tâm Lý Thiên Kiêu, hắn thản nhiên nói: "Mặt phải là tôi, mặt trái là cô ấy!" Nói xong cũng giống như Tần Bảo, tung nó lên, đồng xu rơi xuống đất, quay mấy vòng, đó là mặt phải!
Vẻ mặt Tần Bảo vô vẫn rất thản nhiên, hắn cười ha hả nói: "Như vậy thì tốt, có lẽ ta lại có cơ hội được cùng giai nhân tiếp tục trận đấu hôm trước, có thể giữ được những kỷ niệm tốt đẹp!"
Diệp Thiên Vân nghe hắn đứng đó lải nhải nhưng không thèm quan tâm mà tiến thẳng đến trước mặt Mai Ngũ nói: "Mời!"
Mai Ngũ nét mặt tuy bình thản nhưng trong mắt lại tràn ngập sự hưng phấn. Diệp Thiên Vân hôm qua đánh một trận làm tất cả mọi người đều phải chú ý, không ai dám coi thường hắn ta.
Lý Thiên Kiêu và Tần Bảo cùng lùi về sau vài bước, trận đấu vừa bắt đầu đã vô cùng căng thẳng!