Vô Địch Hắc Quyền

Chương 232: Crystal




Diệp Thiên Vân còn muốn hỏi tiếp nữa, nhưng ai ngờ Lưu Tùng lại cười hắc hắc, nói: "Coi như là ngươi dù sao cũng mới đến, chúng ta nên thân cận một chút như vậy sau này có thể chiếu cố lẫn nhau. Học kỳ trước ta xếp thứ 5, đợi đến học kỳ sau có thể làm gương cho ngươi rồi!"

Vương Thông không ngờ được ăn bữa cơm này còn có thể gặp được người nhiệt tình như vậy, hắn cảm động nói: "Con mẹ nó thật là duyên phận mà! Không ngờ ở đây lại có thể gặp được một bằng hữu hào sảng như vậy!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Vừa nói hắn vừa nâng chén rượu lên, rồi tiếp tục: "Ta trước hết cạn một ly, sau này các ngươi là bằng hữu của Vương Thông ta, có chuyện gì cứ nói!" Vừa nói hắn vừa uống cạn.

Vương Bằng ở bên cạnh âm hiểm cười: "Ngươi chỉ nghe hắn thổi phồng mà thôi, tên này rất nhanh thay đổi, hắn xếp thứ 5 đúng là không tồi, nhưng mà học kỳ trước hắn cũng không khác gì ngươi, chỉ là đến lúc thi, mới may mắn qua được kiểm tra, ngươi cẩn thận không lại bị hắn lừa đó!"

Tên Vương Bằng này căn bản chẳng để lại chút mặt mũi nào cho Lưu Tùng cả, cứ thế vạch trần bí mật của hắn.

Trần Nhiên cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, Thiên Vân còn chưa thèm nói, mày cứ "phát sóng" ầm ầm, Vương Thông ngươi cứ nên cẩn thận vẫn hơn!"

Lưu Tùng cười hắc hắc, nói: "Quản làm gì, học kỳ sau ta sẽ học tập thật tốt, đến lúc đó khẳng định có thể kéo Vương Thông lên, thời gian sẽ chứng minh!"

Vương Thông cũng cười, nói: "Cái khác không quan trọng, người học võ chúng ta chú ý ở nhiệt tình, kỳ thật thì có thi đỗ hay không cũng không sao, cùng lắm thì bị đuổi về, đi học võ."

Diệp Thiên Vân thấy tình huống hôm nay như vậy rồi, hắn cũng không hỏi nữa, chỉ ở bên nghe "say chém gió", mấy tháng rồi không gặp, tất cả đều khá thân thiết, cho nên còn cùng hát, hơn nữa uống hết hai bình "Hoàng Gia Lễ Pháo".

Vương Thông khoát tay chặn lại, nói: "Ta thấy các ngươi cũng uống đủ rồi, uống nữa là không lái được xe về đâu, chúng ta có 5 người thì 3 người phải lái xe, vì thế, an toàn là số 1!"

Lưu Tùng "Ừ" một tiếng, nói: "Cũng tốt, chúng ta dừng lại để lái xe nào. Đi quán bar chơi một chút đi, ta còn hát chưa tận hứng, chúng ta cũng hợp ý nhau sau này là bằng hữu rồi!"

Trần Nhiên vừa nghe thấy nhất thời nói: "Vừa mới nói về nhà, kết quả lại là không về, không biết giờ lão bà ta oán giận thế nào rồi, lát nữa dẫn nàng đi cùng đi!"

Mấy người liền đồng ý, Vương Bằng híp mắt nói: "Bản thân tao cũng có ý trung nhân, lát nữa dẫn đi cho các ngươi coi, người nào cũng không được thiếu đó! Hôm nay chúng ta một lần giới thiệu bạn gái luôn đi!"

Trần Nhiên cũng cười hắc hắc, nói: "Thoạt nhìn thì ngươi hôm nay cũng có vẻ nắm chắc đây. Không ngờ không chút "phòng bị" nào đã có bạn gái rồi! Chúng ta đây chỉ có Thiên Vân là một tên "quang côn" thôi, tao thấy không bằng tìm Kỳ Giai Trữ làm khách mời đi, như vậy đỡ mất mặt."

Diệp Thiên Vân cũng không dám trêu chọc Kỳ Giai Trữ, quan hệ giữa hai người giờ rất vi diệu, nếu như "tiến thối" đều không nắm chắc, đến lúc đó sẽ thành thương tổn rất lớn cho nàng, bởi vậy hắn lắc đầu, nói: "Hay là thôi đi, ta đi một mình là được, các ngươi không cần xen vào mà!"

Vương Bằng lớn tiếng hét lên: "Khinh bỉ. Hôm nay không tìm được thì cho mày "huyết nhiễm tứ phương", ha ha, nam nhân ngây thơ như tao còn gặp được mùa xuân, chứ đừng nói đến mày, hôm nay ai cũng đừng mong trốn!"

Lưu Tùng cũng cười dâm, nói: "Thiên Vân mày cũng đừng làm mọi người giảm hăng hái, nếu không có thì mày có thể đến vườn trường tìm đại một người! Kỳ thật bây giờ trong ban, mày chỉ cần hô một câu có rất nhiều nữ sinh muốn cùng đi với mày. Hôm nay mấy đứa tao muốn xem cái gì đó mới mẻ chút!"

Vương Thông mặc dù là lần đầu tiên cùng bọn họ ăn cơm, nhưng mà hắn cũng không kém, hắn đứng lên nói: "Ta bây giờ đi gọi điện thoại, lát nữa tập hợp, không say không về!"

Lưu Tùng trừng mắt nói: "Vậy nửa giờ sau đi, cạnh đây có quán bar Mãnh Hổ mới sửa chữa, nơi đó hoàn cảnh khá tốt, chúng ta đến đó tập hợp!"

Hắn nói xong còn liếm liếm môi, nói: "Thiên Vân, mày nói thế nào cũng phải kiếm một người đi, tốt xấu gì huynh đệ cũng có hết rồi. Chỉ còn mày là chưa dẫn người phụ nữ nào tới thôi."

Diệp Thiên Vân quả thật có chút buồn bực, quán bar Mãnh Hổ này chính là nơi hắn và Trạc Cước Môn quyết đấu lần trước, ông chủ Hắc Hổ bên trong chính là đệ tử ngoại môn của Trạc Cước Môn, mà lần trước ở cửa nhà Hàn Băng còn gặp qua một tên Nhị Lăng Tử. Rồi đột nhiên Diệp Thiên Vân nghĩ đến CRYSTAL, nàng tới đây nhiều ngày rồi mà hắn còn không bồi tiếp nàng, bởi vậy liền nói: "Được, ta vừa lúc có một bằng hữu tới chơi, đến lúc đó đưa đi cùng vậy!"

Ở đây ngoại trừ Vương Thông thì tất cả đều ở cùng Diệp Thiên Vân một năm rồi, bọn họ cho tới giờ cũng chưa bao giờ thấy qua hắn có một bạn gái nào thân thiết, vì thế Lưu Tùng cười hắc hắc, nói: "Thật là không dễ nha. Hôm nay mấy người chúng ta thật có phúc, đã hơn một năm rồi, ta còn chưa thấy Thiên Vân cùng nữ nhân nào thân thiết qua, giờ mới có được cơ hội, phải rửa mắt để nhìn cho kỹ mới được!"

Mấy thằng kia cũng cười gian manh, bọn họ có thể thấy Diệp Thiên Vân mang bạn gái đến chính là vô cùng khó rồi, nên mỗi thằng đều chờ mong vô cùng.

Mấy đứa ăn xong cũng đứng dậy rời đi, hẹn nửa tiếng sau gặp nhau ở Mãnh Hổ, sau đó thì đều tự đi đưa bạn gái tới.

Diệp Thiên Vân mặc dù uống chút rượu, nhưng mà hắn rất tỉnh táo, hắn dù có uống thêm hai bình nữa cũng vẫn lái xe được bình thường. Về tới nhà mới xong, hắn vừa mở cửa đã thấy ngay CRYSTAL đang đón, nàng thâm tình nhìn Diệp Thiên Vân, nói: "Diệp, anh hôm nay về sớm hơn bình thường, em ở trong nhà rất nhàm chán, anh mang em ra ngoài đi!"

Diệp Thiên Vân cười ha hả, như vậy hắn cũng chẳng phải nói, cứ trực tiếp đưa nàng đi là được, vì thế, hắn uống chút nước rồi nói: "Một lát nữa có mấy đứa bạn rủ đi uống rượu, cho nên anh về nhà đưa em cùng đi. Mấy ngày nay ít chơi với em, trong lòng anh cũng áy náy!"

CRYSTAL vẫn thâm tình nhìn Diệp Thiên Vân, nàng lắc đầu nói: "Không, em thấy rất ổn, một nam nhân luôn có chuyện quan trọng muốn làm, chuyện này không sao mà!"

Diệp Thiên Vân "Ừ" một tiếng rồi nói: "Vậy em đi cùng anh, đến tối anh lại đưa em đi dạo chung quanh!"

Nước mắt CRYSTAL thiếu chút nữa thì rơi xuống, nàng chờ đợi câu nói này của Diệp Thiên Vân mấy ngày rồi mặc dù hơi trễ một chút, chẳng qua uy lực vẫn vô cùng, nàng lập tức nói với Diệp Thiên Vân: "Vâng, anh chờ em một chút, em giờ phải đi thay quần áo, chỉ cần 10 phút thôi!"

Diệp Thiên Vân cười cười, nói: "Không cần sốt sắng như vậy, vẫn kịp mà!"

CRYSTAL gật đầu mạnh, sau đó nàng phi như bay vào phòng.

Dương Thiên Long tắt TV đi, lạnh nhạt nói: "Ngươi nhìn xem, tình yêu có thể làm người ta ngu ngốc đi nhiều đó, khi ở Mỹ, CRYSTAL đâu phải như vậy, nàng lúc đó chính là một huấn luyện viên kinh nghiệm sắt và khảo nghiệm ma quỷ đó."

Diệp Thiên Vân gật đầu, uống chén nước nói: "Ngươi đi cùng chúng ta không? Một mình ở đây có tác dụng gì!"

Dương Thiên Long đứng lên nói: "Thôi quên đi, ta nếu đi thì khi về CRYSTAL sẽ biến trở về dáng vẻ ban đầu đó, thôi thì ta đi về võ quán luyện quyền đi, lúc này thân thể cũng khôi phục không tồi rồi. Ngươi không phải đã nói sao. Võ thuật truyền thống đối với khôi phục thương thế có hiệu quả không tồi!"

Diệp Thiên Vân "Ừ" một tiếng, nói: "Chú ý ăn uống nữa, sau đó luyện Hình Ý Quyền nhiều một chút, đối với vết thương trên tay ngươi sẽ có nhiều trợ giúp đó, ít nhất sẽ giúp ngươi khôi phục như trước, nội gia quyền dưỡng thân, chỉ cần tốn chút công phu, có lẽ công phu cách đấu của ngươi tăng thêm một tầng đó!"

Dương Thiên Long rất hiểu điều này, nói: "Đúng vậy, đi ra ngoài du lịch vẫn không bỏ Hình Ý Quyền, tinh thần giờ tốt hơn không ít, chỉ cần tiếp tục luyện như vậy ta tin là mình sẽ có thành quả kinh người, võ thuật Trung Hoa đúng là khiến người ta kinh ngạc."

Hai người còn đang đàm luận về Hình Ý Quyền, CRYSTAL đã từ trên lầu đi xuống, nàng chạy đến bên người Diệp Thiên Vân nói: "Anh thân yêu, chúng ta hôm nay đi đâu?"

Nàng vừa nói xong thì nhìn Dương Thiên Long, sau đó biến sắc hỏi: "Hắn không phải cũng muốn đi cùng chúng ta chứ!" Nàng lúc này như một còn mèo bị dẫm phải đuôi vậy, bắt đầu giờ móng vuốt ra uy hiếp.

Dương Thiên Long thấy tình huống không tốt, hắn liền khoát tay nói: "Tôi đi đến võ quán, hai người thì tốt rồi, tôi sẽ không đi đâu!"

Diệp Thiên Vân nhìn xuống CRYSTAL, hắn không khỏi phải nhìn nàng chằm chằm, trang phục của CRYSTAL mê người cực kỳ, ống tay áo màu bạc phát ra phong tình dị quốc, khuôn mặt xinh đẹp, quần áo bó sát thân thể gợi cảm mê người, quần jean đầy sức sống, khiến tất cả những đường cong mê người của nàng hiển hiện ra. Dưới chân còn thêm đôi giày cao gót 6 phân, làm người khác vô cùng ảo tưởng, hắn không khỏi nói: "Em thật đẹp!"

CRYSTAL hiển nhiên là rất hạnh phúc, nàng vân về mấy sợi tóc, nói: "Em chỉ cần biết anh khen em thôi, ở bất cứ quốc gia nào cũng vậy, không có nam nhân nào keo kiệt ca từ để ca ngợi cả mà."

Dương Thiên Long không nhìn nổi nữa, hắn khẽ cười nói: "Ta không quấy rầy các ngươi nữa, chúc các ngươi vui vẻ!"

Diệp Thiên Vân đừng lên nói: "Ta lát nữa trực tiếp đưa ngươi đến võ quán, như vậy cũng tiện!"

Dương Thiên Long mở cửa lớn rồi khoát tay chặn lại nói: "Coi như xong, ta tự mình đi bộ được rồi, chắc khoảng 10 phút thôi!" Vừa nói xong cái, hắn đi luôn.

Diệp Thiên Vân thu thập xong gần hết mọi thứ, sau đó nói: "Vậy thì chúng ta đi thôi, vừa hay có mấy đứa bạn tốt mời!"

CRYSTAL giờ phút này như một cô gái thẹn thùng, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được, hôm nay cái gì cũng nghe lời anh, rất cảm ơn anh có thể đưa em theo!"

Diệp Thiên Vân "Ừ" một tiếng, sau đó hai người cùng nhau ra cửa, lái xe xuất phát đến quán bar Mãnh Hổ!