Lúc Diệp Thiên Vân thức dậy thì trời đã tối, hắn kéo rèm nhìn, ánh đèn bên ngoài cũng đã sáng. Đồng hồ sinh học tựa hồ có chút mất tự nhiên, giống như bị rối loạn. Lúc vào toilet hắn đi ngang qua gương trong phòng liền nhìn sơ qua, sau đó lại đi tiếp hai bước rồi đột nhiên dừng lại, kế đó lùi hai bước nhìn kỹ, liền sợ hết hồn. Hình thái thân thể thay đổi rồi!
Hắn cởi quần áo ra nhìn lại cẩn thận, da dẻ trở nên trắng trắng, điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu, cả người tựa hồ gầy đi một chút, xương cốt vẫn không có biến hóa gì, kỳ quái chính là hình thái nội gia trong thân thể phai nhạt mà ngoại gia cũng không lộ rõ, ngoại trừ da thịt là lộ rõ còn lại đều giống lúc trước!
Nhìn gương hồi lâu hắn đột nhiên bật cười, dáng người một võ giả lại chẳng hề giống võ giả, vậy có thể nói lên điều gì? Điều duy nhất là có thể ẩn tàng sâu thêm. Trà trộn vào võ lâm càng có lợi, nhưng điều này cũng không cách nào khiến hắn cao hứng trở lại, ngủ một giấc xong phát hiện thân thể biến hình, điều này không khỏi khiến hắn nhớ tới "Uy Chấn Thiên". Có thể liên tưởng đến Kim Cương biến hình.
Diệp Thiên Vân mặc quần áo xong thì đi ra ngoài. Hắn ăn chút đồ, sức ăn tựa hồ vẫn đang tăng, trong lòng cũng có chút kỳ quái. Theo lý mà nói luyện Kim Chung Tráo đến trình độ này thì sức ăn phải càng ngày càng ít mới đúng, nhưng bây giờ lại ngược lại.
Không lâu sau, Trương Lượng bên ngoài đi vào, gã để cánh tay trần, vắt áo trên vai, sau khi thấy Diệp Thiên Vân liền vô ý thức khoác áo lên người, lập tức la lớn: "Sư phụ. Anh tỉnh rồi!" Một tiếng này khiến cả nhà ăn ong ong.
Diệp Thiên Vân vừa mới ăn, trông thấy gã mặc ngược y phục không khỏi bật cười nói: "Không nên qua loa cẩu thả. Bình tĩnh một chút!"
Tiếng hét của Trương Lượng gọi Thạch Thanh Sơn tới, gã vừa thấy Diệp Thiên Vân liền vô cùng kinh hỉ nói lớn: "Sư phụ, anh ở lì trong phòng đã ba ngày, mấy người chúng tôi đều sốt ruột muốn chết!"
Trong lòng Diệp Thiên Vân thầm giật mình, ngủ một giấc liền qua ba ngày. Trước khi ngủ ý thức hắn rất thanh tĩnh, còn nhớ rõ là buổi sáng, nhưng trong nháy mắt đã qua hơn bảy mươi tiếng. Bởi vậy lập tức cau mày nói: "Ba ngày? Cậu nói tôi ngủ ba ngày sao?"
Trương Lượng và Thạch Thanh Sơn đều gật đầu, sau đó Thạch Thanh Sơn đột nhiên nhìn Diệp Thiên Vân từ trên xuống dưới nói: "Sư phụ. Vóc người của anh tựa hồ đã thay đổi, làn da cũng trắng bệch!"
Diệp Thiên Vân vừa mới xem xong, bởi vậy hỏi: "Biến hóa rất lớn sao?"
Thạch Thanh Sơn huých nhẹ Trương Lượng một cái nói: "Cậu xem thử coi. Có biến hóa gì không?"
Trương Lượng nhìn nửa ngày, cũng có chút không chắc chắn nói: "Có chút thay đổi thì phải. Bình thường mình cũng không nhìn kỹ thân hình của sư phụ!"
Thạch Thanh Sơn liếc gã một cái nói: "Mặc dù tôi có thể nhìn ra là có biến hóa, chỉ có điều cũng không thấy rõ ràng".
Diệp Thiên Vân gật đầu, theo như lời Kim Chung Tráo thì biến hóa về thân hình có lẽ đã bắt đầu rồi. Hắn gật đầu nói: "Tôi trở về sao không thấy Dương Thiên Long, hắn đi đâu rồi".
Thạch Thanh Sơn cười hắc hắc nói: "Hắn nói về nước đi đây đi đó, qua một thời gian ngắn sẽ trở lại, bảo anh không cần lo lắng".
Diệp Thiên Vân đúng là chẳng hề lo lắng, Dương Thiên Long là chiến sĩ trời sinh gã ở đâu cũng đều có thể thích ứng rất nhanh, liền gật đầu nói tiếp: "Vương Trác Kỳ cũng không có ở trong phòng à?"
Thạch Thanh Sơn gật đầu nói: "Mấy ngày nay hắn vẫn chưa trở lại, tôi cũng không hỏi chuyện của hắn".
Diệp Thiên Vân thở dài. Thứ Vương Trác Kỳ thiếu chính là tiền, bây giờ điều kiện đều chuẩn bị rồi, tâm tư của gã chắc chắn đều đặt trên đó, bây giờ cho dù có chín con trâu kéo cũng không trở lại.
Thạch Thanh Sơn thấy Diệp Thiên Vân đang suy nghĩ liền nhắc hắn: "Sư phụ, lão tiền bối Uy Chấn Thiên mà anh đưa về hai ngày trước đã tìm anh mấy lần rồi, tôi thấy anh chưa ra ngoài nên không dám gọi anh!"
Diệp Thiên Vân do dự một chút. Hỏi: "Hắn đâu rồi?"
Thạch Thanh Sơn vừa cười vừa nói: "Hình như hắn không ngồi yên được. Đặc biệt thích xem các học viên luyện tập, bây giờ đang ở lầu hai xem người khác luyện công đó!"
Diệp Thiên Vân lên lầu lấy ít Ngũ Hành cao trước sau đó mới xuống lầu hai. Thấy Uy Chấn Thiên đang ngồi bên kia xem say sưa, liền tiến lên nói: "Uy đại ca, để anh phải đợi lâu. Tôi ngủ một giấc tận ba ngày, mãi không thức dậy!"
Uy Chấn Thiên nghe xong cũng sửng sờ, sau đó cau mày nói: "Thời gian ngủ mỗi ngày của võ giả cố định vô cùng, cậu sao lại như thế, có phải là luyện công xảy ra vấn đề gì không?"
Diệp Thiên Vân "Ừ" một tiếng nói: "Có chút vấn đề, có điều bây giờ khá hơn chút rồi".
Uy Chấn Thiên nhìn Diệp Thiên Vân một lúc nói: "Thân hình của cậu sao là lạ thế nhỉ, không giống hôm trước lắm!"
Diệp Thiên Vân không muốn thảo luận vấn đề này với gã, liền lấy Ngũ Hành cao ra nói: "Đây là tâm ý của tôi, thương thế của đại ca cũng vì tôi mà ra, ha ha!"
Uy Chấn Thiên nhận lấy cái hộp nhìn một lúc, nhất thời vui vẻ nói: "Ngũ Hành cao? Ha ha. Lão đệ thật có thành ý, thương thế này vừa vặn có thể sử dụng nó. Có Ngũ Hành cao tôi có thể sống lâu hơn chút rồi!"
Diệp Thiên Vân cười ha hả nói: "Đại ca cứ ở đây thêm mấy ngày, cố gắng dưỡng thương, sau khi khỏi chúng ta luận bàn một chút!"
Uy Chấn Thiên suy nghĩ một thoáng rồi nói: "Thôi, tôi thấy mạng rất ngắn, nếu luận bàn với cậu vài lần nữa thì tiêu đời mất!"
Diệp Thiên Vân cũng hiểu ý cười một tiếng, chí ít lòng dạ Uy Chấn Thiên cũng rất phóng khoáng, hơn nữa còn quang minh lỗi lạc. Võ lâm có chút bất đồng với xã hội thực tế, nơi đó là chỗ ăn thịt người, có thể ở trong đó mấy chục năm mà vẫn duy trì được tính cách như vậy có thể nói là không dễ chút nào.
Uy Chấn Thiên nhìn học viên xung quanh luyện tập hâm mộ nói với Diệp Thiên Vân: "Sư phụ tôi lúc còn sống ngày nào cũng xem chúng tôi luyện võ, dù chúng tôi luyện rất kém, người cũng thích xem. Khi đó tôi thấy có chút khó hiểu, bây giờ mới hơi hiểu loại cảm giác này!"
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút sau đó nói: "Có muốn chỉ đạo một lát không?"
Uy Chấn Thiên cười lắc đầu nói: "Là chí tiến thủ, là hy vọng, người già thì không còn chí tiến thủ nữa, lại không thấy hy vọng, chỉ có thể đối mặt với thân thể lão hóa dần dần".
Diệp Thiên Vân có hơi hiểu, võ giả truy cầu chính là sự đột phá trong võ đạo. Khi bọn họ già rồi cơ năng thân thể liền đình trệ, cũng chỉ có thể nhìn sự tiến bộ của đời sau, cho dù có kém cỏi muốn chết, nhưng ngã xuống bò lên chẳng phải là một loại quá trình truy cầu võ đạo sao.
Uy Chấn Thiên giống như đang hồi tưởng vừa cười vừa nói: "Sư phụ tôi năm đó công phu đầy mình. Lúc trẻ rất nóng nảy, nhưng đến khi cao tuổi, lại không thể so với công phu nội gia. Con đường cậu chọn không tệ, chỉ cần tiếp tục kiên trì nhất định sẽ có thu hoạch không nhỏ!"
Diệp Thiên Vân rất thích nói chuyện phiếm với võ giả lớn tuổi, bởi vì anh có thể học được rất nhiều kiến thức, kinh nghiệm, thậm chí là cố sự (chuyện xưa) trong lời nói của hắn, những thứ này nếu biết nhiều thì lúc anh ở trong võ lâm sẽ càng thâm sâu hơn người khác một chút. Cho nên hắn cười nhạt một tiếng nói: "Cố sự mở ra cho tôi rất nhiều điều!"
Uy Chấn Thiên cười hắc hắc nói: "Cậu học là nội gia quyền. Mà tôi thì lại là ngoại gia quyền. Con đường của chúng ta khác nhau, có điều tôi có một chuyện có thể nói cho cậu biết, có lẽ đối với cậu sẽ có thu hoạch, năm đó sư phụ tôi gặp được một cao nhân Hình Ý. Ông ta từng nói về cảnh giới Hình Ý hóa cảnh, có thể khai mở đại não nhiều người. Chẳng qua là khai mở bên trong người chết có hiệu quả hơn".
Người bình thường đến cảnh giới này sẽ tăng thọ, người luyện Hình Ý Quyền tám chín mươi tuổi lấy chổi quét là ra một đám, hơn trăm tuổi cũng không phải không có, chẳng qua là vẫn chưa thể đạt tới cảnh giới đỉnh điểm hóa cảnh. Dựa vào công phu của cậu luyện thêm mười năm nữa mới ba mươi tuổi, tôi cảm thấy cậu có thể đạt tới hóa cảnh. Nếu cậu có thể sống đến tám mươi tuổi. Vậy cậu có thể ở hóa cảnh tận năm mươi năm. Đây có nghĩa là cậu có nhiều thời gian hơn người khác thế thì cậu sẽ có cơ hội vấn đỉnh rồi!"
Diệp Thiên Vân bị câu kia nói trúng tim đen, bây giờ thật ra hắn đã đạt đến hóa cảnh, loại cảnh giới này hiện tại mơ hồ không rõ, đến cảnh giới này võ công chẳng phân biệt đẳng cấp, chẳng phân biệt cảnh giới, giống như một cái đầm nước, căn bản không thể tìm ra nút xả, lại không có ai hướng dẫn, những thứ này đều là ý ngầm, dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra ngoài. Vậy cũng không thể gọi là cảnh giới được.
Hắn gật đầu nói: "Điều này ở Hình Ý Môn tôi đã từng nghe qua, các vị tiền bối đã nói cho tôi biết!"
Uy Chấn Thiên cười thần bí nói: "Tôi còn chưa nói xong, vị cao nhân Hình Ý này nói, sau hóa cảnh còn một cảnh!"
Diệp Thiên Vân nghe xong tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên, hắn chụp Uy Chấn Thiên nói: "Còn một cảnh à? Gọi là gì?"
Uy Chấn Thiên lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết!"
Diệp Thiên Vân thiếu chút nữa điên luôn, đây cũng giống như đi trong sa mạc có người nói ở đây có nước, nhưng lại không biết cụ thể nước ở nơi nào. Hắn tức giận nói: "Đây không phải là móc mói người ta sao?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Uy Chấn Thiên cười ha hả nói: "Lão đệ bĩnh tĩnh chút đi, người kia từng nói, thật ra cảnh ở trong lòng, cậu nghĩ là có thì nó sẽ có, cậu nghĩ không có thì sẽ không có! Nói xong mấy câu đó rồi lại nói phải tự mình sáng tạo!"
Diệp Thiên Vân bây giờ vẫn chưa lý giải được, có điều hắn vẫn nhớ kỹ những điều này ở trong lòng, hệ thống võ học Hình Ý từ có đến không, sau đó lại bắt đầu hỗn loạn, nguyên nhân chủ yếu là do người biết quá ít. Hơn nữa niên đại đã lâu không khỏi có chút hỗn tạp không thuần khiết.
Có lẽ chỉ một câu nói trong lúc vô tình của người niên đại đó đã trở thành khẩu quyết bây giờ, đây là vấn đề trong lịch sử, căn bản không cách nào khảo chứng.
Hắn đang tự hỏi sau hóa cảnh phải chăng là cảnh giới hóa não đó, đột nhiên Tiểu Linh dẫn một người đàn ông từ dưới đi lên, đến gần nói: "Diệp đại ca, người này muốn tìm anh".
Người tới ôm quyền, cười cười nói: "Tôi là trợ lý ủy ban trọng tài võ lâm Tằng Cửu, có chút chuyện muốn báo cho cậu biết!"