Vô Địch Hắc Quyền

Chương 22: Siêu cấp cảm tri




Hàn Vận vào cục công an báo án, Diệp Thiên Vân không vào theo mà đứng bên ngoài chờ.

Đợi lúc Hàn Vận báo án xong, Diệp Thiên Vân nhìn đồng hồ thì thấy chỉ còn hai tiếng nữa là vào tiết học buổi sáng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Phải về ngủ một chút mới được, nghĩ vậy hắn định đưa Hàn Vận đến khách sạn Shangri-La rồi lập tức quay trở về võ quán.

Hàn Vận bước xuống xe, thấy Diệp Thiên Vân không xuống cùng thì vội nói:" Tiên sinh, anh họ gì, có thể nói cho tôi biết được không, tôi muốn cảm ơn anh." Diệp Thiên Vân nói:" Tôi họ Diệp, đây chỉ là chút việc nhỏ thôi, không cần cảm ơn."

Nói xong thì châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi định rời đi. Hàn Vận thấy Diệp Thiên Vân muốn đi liền nói:" Vậy anh cho tôi số điện thoại đi, tôi sẽ liên hệ với anh, tôi sợ sẽ còn phải làm phiền tới anh."

Diệp Thiên Vân biết nếu không đưa nàng vào trong khách sạn thì sẽ không đi được, vì vậy liền nói:" Vậy để tôi đưa cô vào trong."

Nói rồi bước xuống xe, hai người cùng tiến vào khách sạn.

Vừa bước vào đại sảnh khách sạn, Hàn Vận liền thu hút được rất nhiều ánh mắt của mọi người, bởi vì quần áo trên người nàng có nhiều chỗ rách bươm cả ra.

Hàn Vận định thuê một căn phòng, nhưng cô tiếp tân lại đòi phải có chứng minh thư, điều này đã gây khó dễ cho Hàn Vận và Diệp Thiên Vân.

Hai người đều không mang chứng minh thư bên người, Hàn Vận thì đã mất hết đồ, còn Diệp Thiên Vân bình thường không có việc gì sẽ không mang theo chứng minh thư. Cô tiếp tân nói rất khách khí:" Ngoại trừ chứng minh thư có thể dùng giấy chứng nhận sĩ quan, thẻ học sinh, bằng giáo sư." Diệp Thiên Vân lặng thinh, hắn không có bất cứ cái nào.

Nhưng Hàn Vận lại rất thoải mái nói:" Diệp tiên sinh, anh có thể để tôi đến ở nhờ chỗ anh một đêm không, ngày mai tôi sẽ đi." Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng đành phải gật đầu bất đắc dĩ. Hai người rời khỏi khách sạn, khởi động xe lái về võ quán Thành Phong.

Buổi đêm đường vắng nên Diệp Thiên Vân lái xe rất nhanh, chỉ trong chốc lát hai người đã về tới võ quán Thành Phong.

Hàn Vận quan sát xung quanh, đây là đoạn đường hoàng kim, phòng còn đắt hơn vàng, cả đoạn đường đều các tòa nhà cao tầng. Chỉ có duy nhất một tòa kiến trúc bốn tầng, ở trên viết bốn chữ lớn võ quán Thành Phong. Hàn Vận cùng Diệp Thiên Vân chính đang đi về phía cửa võ quán.

Buổi đêm ở cửa chỉ có hai bảo vệ đứng gác, vừa thấy Diệp Thiên Vân trở về, họ liền đứng dậy chào:" Diệp tiên sinh, muộn vậy mới về à."

Nói xong lại thấy Diệp Thiên Vân dẫn theo một người phụ nữ về thì chỉ im lặng không nói gì nữa. Họ vội vàng chạy tới cầu thang máy ấn số 4, đợi cửa thang máy mở ra liền nói:" Mời Diệp tiên sinh." Diệp Thiên Vân gật gật đầu, dẫn Hàn Vận tiến vào cầu thang máy rồi đi lên tầng bốn.

Đã ba giờ hơn rồi, Diệp Thiên Vân mở cửa dẫn Hàn Vận đi vào phòng của mình.

Hàn Vận vừa bước vào cửa liền thấy một căn phòng khách rộng rãi, đồ đạc ở đây so với khách sạn năm sao còn cao cấp hơn. Diệp Thiên Vân nói:" Đây là phòng khách, bên trong có một phòng ngủ, cô ngủ ở phòng trong đi!" Nói xong không để ý tới Hàn Vận nữa mà mở cửa rời khỏi phòng.

Chỉ còn mỗi mình Hàn Vận ngơ ngẩn giữa căn phòng khách xa hoa.

Căn phòng này vốn là Vương Vĩnh Cường tự chuẩn bị cho mình, về sau khi Diệp Thiên Vân đến, Vương Vĩnh Cường không tới lo việc ở đây nữa nên căn phòng được cấp cho Diệp Thiên Vân ở.

Tiếc là Diệp Thiên Vân lại chẳng biết hưởng thụ cuộc sống, ở đây có rất nhiều thứ Diệp Thiên Vân còn chưa từng động đến. Bình thường hắn chỉ dùng máy tính với xem TV, xong rồi thì tắm rửa và đi ngủ.

Nhưng Hàn Vận lại không biết điều đó, nàng nghĩ rằng người ở căn phòng này rất biết cách hưởng thụ. Đi vào trong phòng ngủ xem qua, Hàn Vận lầu bầu:" Đúng là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ."

Vào phòng tắm tắm rửa qua một cái, tìm lấy một bộ quần áo của Diệp Thiên Vân mặc tạm, Hàn Vận nằm trên giường mà không tài nào ngủ được. Hôm nay đúng là ngày đen đủi của nàng, nếu như không phải có người cứu nàng, nàng thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Lại nhớ tới cảnh Diệp Thiên Vân cứu mình, mặc dù lúc ấy khá đẫm máu, nhưng nàng cũng không thấy quá sợ hãi nữa.

Giọng nói của Diệp Thiên Vân, động tác, hình tượng, khí chất, tất cả cứ xuất hiện trong đầu nàng. Rốt cuộc hắn là một người như thế nào, thật sự quá thần bí.

Hàn Vận cứ suy nghĩ vẩn vơ nên không tài nào ngủ được, nàng rời khỏi giường đi ra phòng khách xem TV. Được một lúc lại cảm thấy vô vị, nàng muốn mở máy vi tính lên mạng. Đến lúc mở máy ra mới nhớ đây không phải nhà mình thì không khỏi cảm thấy chột dạ, len lén nhìn ra ngoài cửa. Sau nghĩ lại, thấy đã trễ như vậy chắc Diệp Thiên Vân sẽ không quay lại nữa đâu.

Máy tính của Diệp Thiên Vân cũng khiến Hàn Vận thấy rất hâm mộ, là một con xách tay hãng IBM xịn rất đắt tiền. Đang vào mạng, Hàn Vận đột nhiên trông thấy một văn bản đề tên là 《 " Kinh tế mới " đang quật khởi một lần nữa? 》

Hiển nhiên đây là một bài luận văn, Hàn Vận mở văn bản ra, thấy ký tên là Diệp Thiên Vân. Hàn Vận đột nhiên nhớ lại, anh ta không phải là học sinh của mình sao? Bằng không sao lại quen mình chứ, hơn nữa mình thấy anh ta cũng rất quen. Nhớ lại lúc anh ta xuống xe đã thấy được bộ dạng nhếch nhác của mình, mặt Hàn Vận không khỏi đỏ lên.

Nghĩ tới việc mình là giáo viên lại phải mất mặt trước sinh viên, nàng không biết làm thế nào mới đối mặt được với Diệp Thiên Vân nữa. Suy nghĩ hồi lâu Hàn Vận mới bình tĩnh lại, mọi chuyện dù gì cũng đã xảy ra rồi, còn làm gì được nữa, nàng cũng không thể giữ bộ dạng này mãi được. Nghĩ như vậy, Hàn Vận bắt đầu xem bài luận văn của Diệp Thiên Vân.

Bài luận văn này trình bày, phân tích về kinh tế của nước Mỹ, xu thế phát triển của kinh tế tư bản chủ nghĩa ở Mỹ. Bài văn đi sâu vào phân tích từ năm 2000 đến năm 2008, từ vấn đề suy thoái kinh tế của nước Mỹ trong thời gian đó đến các tiềm năng, nguy cơ cùng những khoản nợ, trong bài có những quan điểm học thuật rất mới.

Hàn Vận càng xem càng thấy bài văn này đặc sắc, đầu tiên là vấn đề " Kinh tế mới": " Tính kết cấu " hay " Tính chu kỳ". Sau đó lại nhắc tới " Phục hồi sản nghiệp đang suy thoái nhanh chóng " và " Khủng hoảng chế độ làm cho suy thoái khó có thể nắm bắt. Cuối cùng lại nhắc tới " Thiếu hụt cao - tăng trưởng cao " cùng hy vọng tăng trưởng ngắn hạn sẽ bắt đầu tăng tốc.

Hàn Vận rất khen ngợi bài luận văn này của Diệp Thiên Vân, một sinh viên năm thứ nhất mà có thể viết được hay như thế này, trong nội dung còn có vài quan điểm mới thật không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên muốn đem bài văn của Diệp Thiên Vân đăng lên tập san học thuật. Mặc dù có một phần là để báo đáp, nhưng không thể phủ nhận bài luận văn của Diệp Thiên Vân cũng đã đạt tới một trình độ nhất định.

Diệp Thiên Vân tạo cho nàng một cảm giác như hắn đang đeo mặt lạ vậy, khiến nàng thấy kích thích, chỉ muốn tới vạch trần nó ra. Trong lúc bất tri bất giác trời đã sáng tỏ, mà Hàn Vận vẫn còn đang mải suy nghĩ....

Trong khi đó Diệp Thiên Vân không đi ngủ mà lại xuống tầng dưới luyện tập công phu.

Hắn muốn tận dụng từng giây từng phút để nâng cao khả năng của bản thân. Nhớ lại trận đấu giữa Quỷ Diện và Vô Tình, từng một động tác của mỗi người đều được chiếu lại như một bộ phim vậy.

Từ sau khi nội công của hắn có chút sở thành, tư duy hình ảnh của hắn so với lúc trước mạnh gấp trăm lần, đây là sự thật, không hề nói khoác.

Bình thường não trái để xử lý ngôn ngữ chữ viết, não phải xử lý các ký ức hình ảnh, đồ hình.

Không biết vì sao, Diệp Thiên Vân từ sau khi luyện nội công thì não phải càng lúc càng mạnh, giờ đã đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi.

Điều này khiến hắn như cá gặp nước, tất cả những trận đấu giao lưu giữa các võ giả đều có thể trở thành tài liệu cho hắn tham khảo. Tất cả sẽ được tua đi tua lại trong đầu hắn, hơn nữa còn có thể làm chậm động tác, bóc tách ra rồi bắt đầu nghiên cứu.

Thử nghĩ xem, Diệp Thiên Vân là một võ giả mà có được trí nhớ như một chiếc camera thế này, vậy thì hắn đã có một hệ thống phương pháp học tập hoàn chỉnh, từ nay về sau năng lực học tập tăng lên vô số. Đây cũng chính là công cụ trọng yếu giúp hắn theo đuổi võ đạo.