Vô Địch Hắc Quyền

Chương 127: Cuộc sống về đêm




Tôn Vĩnh Nhân là một người vô cùng nhiệt tình, hắn nhiệt tình đến nỗi xem nhẹ năng lực bản thân, hơn nữa thường vì hảo tâm mà làm một ít chuyện xấu.

Diệp Thiên Vân không thèm để ý tới hắn, mà mở cửa phòng nhìn một chút, phía dưới cửa sổ là biển rộng, cách bờ biển khoảng mười mét, là chỗ tốt của quan hải. Từ gian phòng quan sát cảnh sắc bên ngoài, cảnh biển rộng xanh thẳm, bãi cát trắng mỹ lệ đều thu hết vào tầm mắt. Trong phòng các thiết bị như điều hoà, máy tính, ti vi đều vô cùng đầy đủ.

Hắn đang đánh giá hoàn cảnh, Tôn Vĩnh Nhân nói: "Mấy ngày nay ngắm biển có hơi ngán, trên tàu chuyến cả ngày cũng lui tới chỉ có thể thấy những cảnh này". Nói xong mở mạng online trên máy tính.

Chuyện tàu chuyến bị cướp có thể đã truyền ra lâu rồi, Diệp Thiên Vân dùng điện thoại của khách sạn gọi cho Vương Vĩnh Cường, vừa mới nối máy Vương Vĩnh Cường đã nói vội: "Là Thiên Vân à? Các cậu không có việc gì chứ?"

Xem ra bọn họ rất lo lắng, Diệp Thiên Vân nói: "Yên tâm đi, anh Vương, hai chúng tôi vẫn rất tốt".

Vương Vĩnh Cường tựa hồ thở nhẹ ra, đoán chừng là đang nói mấy câu với Tôn Minh Vũ ở đầu dây bên kia rồi mới nói tiếp: "Chuyện hải tặc đã sớm truyền vào trong nước, tôi và anh Tôn của ngươi cũng chờ đã chờ vài ngày rồi, không ngờ các người lại gặp phải loại chuyện này".

Diệp Thiên Vân an ủi hắn nói: "Đây đều do tôi không kịp báo bình an, Tôn Vĩnh Nhân đang xem ti vi, để hắn nghe điện thoại nha".

Lỗ tai Tôn Vĩnh Nhân đã sớm dựng thẳng, vừa nghe Diệp Thiên Vân nói những lời này, hắn lập tức rời khỏi giường tiếp điện thoại hàn huyên với Tôn Minh Vũ.

Phụ tử tình thâm, Tôn Vĩnh Nhân bình thường hi hi ha ha, nhưng lúc nói chuyện với cha hắn lại rất nghiêm túc, hàn huyên khoảng hơn mười phút, mới đưa điện thoại lại cho Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân vừa nhận lấy liền truyền đến giọng nói của Tôn Minh Vũ: "Thiên Vân à, lần này phải cảm ơn cậu, Vĩnh Nhân ở cùng cậu tôi rất yên tâm, tôi bảo hắn nên học tập cậu nhiều, ít nhất có thể làm tôi tạm thời yên tâm một chút".

Diệp Thiên Vân nhanh chóng đáp lại: "Vĩnh Nhân đã thành thục hơn nhiều, tôi tin hắn sau khi trở về nhất định sẽ có thay đổi rất lớn".

Tôn Minh Vũ nghe xong rất cao hứng nói: "Đúng vậy, tôi cứ cảm thấy kì quái, hôm nay rõ ràng là lần đầu tiên quan tâm đến chuyện của công ty, xem ra cậu là một lão sư hợp cách!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Thiên Vân nghe xong cũng có chút xấu hổ, Tôn Vĩnh Nhân dù sao cũng tốt nghiệp đại học MIT, hắn không phải không hiểu mà là vì không có cảm giác trách nhiệm, bởi vậy mới nói: "Hắn chẳng qua là cần thời gian mà thôi, để hắn đi ra ngoài một mình có lợi rất lớn".

Nói chuyện một hồi, ở đầu dây bên kia lại biến thành Vương Vĩnh Cường, Diệp Thiên Vân liền hỏi: "Anh Vương, gần đây võ quán như thế nào? Có người đến gây chuyện hay không?"

Ở bên kia Vương Vĩnh Cường trầm mặc một hồi rồi mới lên tiếng: "Có mấy người đến tìm cậu, nhưng cũng không gây sự, tôi thấy vấn đề cũng không quá lớn, nghe Thạch Thanh Sơn nói tổng cộng có ba lượt người đến đây, có Hình Ý Môn, Trạch Cước Môn còn có Võ Đang nữa, bọn họ đều đến tìm cậu, tôi thấy cậu hay là nên ở đó lâu một chút thì hơn!"

Diệp Thiên Vân đã đoán trước tới tìm mình là Trạc Cước Môn và Hình Ý Môn, nhưng lại không ngờ Võ Đang cũng có tới, nghĩ đến đây hắn nói: "Tôi cũng định ở đây một thời gian, tạm thời sẽ không về".

Vương Vĩnh Cường thở dài nói: "Chuyện Tôn Vĩnh Nhân anh Vương xin nhờ cậu, chuyện bên này cứ giao cho tôi, cậu cứ an tâm nghỉ ngơi ở bên kia đi!"

Diệp Thiên Vân cúp điện thoại cười nói với Tôn Vĩnh Nhân: "Anh định tiếp quản công ty của cha anh à?"

Tôn Vĩnh Nhân ôm đầu nói: "Lần trước nói chuyện với cậu xong tôi đã suy nghĩ mấy ngày, chuyện này sớm muộn gì cũng trốn không thoát, không bằng sớm làm quen một chút, như vậy sẽ có chút trợ giúp cho sau này. Thật ra tôi cảm thấy cậu rất may mắn, bởi vì hứng thú của cậu hoàn toàn giống việc cậu muốn làm, nhưng tôi cũng rất bội phục cậu, hứng thú chỉ là nhất thời, nhưng cậu lúc nào cũng lấy nó làm mục tiêu để cố gắng".

Diệp Thiên Vân gật đầu nói: "Thật ra hứng thú có thể từ từ bồi dưỡng, bây giờ anh vừa vặn không có mục tiêu gì cả, không ngại thì thử xem, có lẽ có thể phát hiện niềm vui thú ở trong đó, đến lúc đó cho dù anh muốn buông bỏ cũng không có khả năng".

Tôn Vĩnh Nhân "ừ một tiếng, lại nằm xuống giường nói: "Đúng thật, tôi đã quá lo lắng rồi".

Diệp Thiên Vân nghe hắn nói một quanh co một hồi lại trở về điểm xuất phát, có cảm giác mình đã mất công, hai mắt nhìn hắn bất đắc dĩ nói: "Tôi đi luyện công phu một lát". Nói xong cũng vào phòng ngủ.

Những ngày này Diệp Thiên Vân chẳng gián đoạn luyện nội công lúc nào cả, mỗi ngày hắn đều luyện Kim Chung Tráo từ ba đến bốn tiếng, mặc dù thời gian ít hơn trước kia một chút, nhưng lại có thu hoạch không nhỏ, nội công quan trọng nhất là kiên trì, một ngày không luyện thì sẽ sút kém rất nhiều, mặc dù nó cũng tự động vận hành, nhưng nếu so với tự giác tập luyện thì có tác dụng ít hơn rất nhiều.

Hắn ngồi trên giường bắt đầu tiến hành chu thiên tuần hoàn, nguyên lý nội công chính là khơi thông huyệt vị và kinh lạc trong cơ thể. Người phương Tây phần lớn không tin những chuyện này, bởi vì theo giải phẫu học cơ thể thì không thể giải thích được, thật ra sự tồn tại của huyệt vị và kinh lạc là chính xác không thể nghi ngờ.

Trong Yoga Ấn Độ cũng có loại lý luận giống huyệt vị, Yoga cho rằng trên cột sống của người có 14 điểm chứa nguồn sinh lực, luyện Yoga sẽ kích thích 14 điểm chứa nguồn sinh lực này, do đó đạt tới công hiệu cường thân. Lý luận huyệt vị Trung Quốc càng kỹ càng hơn, huyệt vị không chỉ tồn tại ở cột sống, mà còn tồn tại ở các bộ phận khác trong cơ thể. Mà kinh lạc có tác dụng giống như cương lĩnh, lại thông qua khí kỳ kinh bát mạch nối liền huyệt vị cơ thể, đây là nội công.

Đại khái qua năm giờ, Diệp Thiên Vân thu công đứng lên, cảm giác lại tăng trưởng không nhỏ. Thật ra rất nhiều công phu đều giống nhau, ngươi càng nóng vội thì nó tăng trưởng càng chậm, chỉ khi ngươi luyện tập tâm bình khí hoà mới có thể có thu hoạch, còn một đặc điểm nữa là một thời gian dài sẽ không đề cao, nhưng một khi đề cao thì tiến bộ lại phi thường lớn.

Hoạt động thể dục thể thao phần lớn cũng như vậy, rất nhiều vận động viên phải tiến hành huấn luyện vào mùa đông, nhưng suốt cả mùa đông thành tích lại không đề cao được bao nhiêu, nhưng đến mùa xuân năm sau, thành tích sẽ đột nhiên tăng mạnh.

Diệp Thiên Vân nhìn thoáng ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, tàu chuyến sau khi tới San Francisco vẫn còn là buổi sáng, mà bây giờ đã là buổi tối.

Tôn Vĩnh Nhân thấy hắn từ trong phòng đi ra, liền từ ghế salon đứng dậy nói: "Buổi trưa tôi vốn muốn gọi cậu ăn cơm, nhưng sau đó lại không dám gõ cửa, sợ làm phiền cậu, cho nên để lại vài món cho cậu".

Diệp Thiên Vân cảm thấy có hơi đói, cũng không nói chuyện mà ngồi xuống bắt đầu ăn, mặc dù đang ở nước Mĩ, nhưng hai người lại không thích ăn món Tây lắm, lúc đi xa thường đặc biệt thích ăn món ở quê hương.

Tôn Vĩnh Nhân lẩm bẩm: "Cậu chẳng khác gì quỷ chết đói, những món này gộp lại có thể tới một kg, nhanh như vậy đã thấy đáy".

Diệp Thiên Vân lau miệng nói: "Hương vị cũng không tệ lắm, buối tối chúng ta có hoạt động gì à?"

Tôn Vĩnh Nhân nghe xong hai mắt sáng rực, bình thường quyền quyết định cũng không ở trong tay hắn, xem ra hôm nay tâm tình của Diệp Thiên Vân không tệ, liền nói: "Chúng ta đi quán bar chơi đi, coi thử cuộc sống về đêm ở San Francisco như thế nào?"