Vô Địch Hắc Quyền

Chương 116: Khai thang thủ




Tiếng ồn ào ngoài cửa càng ngày càng gần, chỉ còn cách phòng khoảng hai mươi mấy mét, hơn nữa chỉ có một phòng, căn bản không chỗ nào có thể ẩn núp, chỉ có biện pháp cuối cùng là leo ra ngoài cửa sổ!

Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng mở cửa số quan sát một lúc, phía dưới là mặt biển dậy sóng, chỉ có cách leo lên, cách leo với tay không hơn nữa không có bảo hộ chính là kỹ thuật hạng nhất, không chỉ cần lực lượng thập phần cường đại, còn phải vượt qua nỗi sợ độ cao, đây không chỉ là khiêu chiến với độ cao, mà còn là khiêu chiến đối với lòng tin.

Diệp Thiên Vân nhìn lên tìm thấy một điểm để leo lên, liền từ trên cửa sổ nhảy ra ngoài, tay chụp đinh vít không lớn lắm, sau đó liền đi về phía trước, trên biển không hề giống đất bằng, căn bản không có vật cản nào, bởi vậy gió biển trở thành kẻ thù lớn nhất của hắn.

Bình thường cảm thấy gió biển trong lành mát mẻ nhưng vào lúc này đột nhiên biến thành tử thần, nó đang dùng khí lực mạnh nhất ngăn cản bước chân của Diệp Thiên Vân, có nhiều lần hắn bị cuồng phong gào thét suýt chút nữa thổi rớt, chỉ có một cánh tay gánh chịu lực lượng toàn thân.

Bất cứ chuyện gì cũng không nên trông đợi may mắn, bởi vì nó vừa là giấy thông hành đến thiên đường vừa đến địa ngục. Lúc thường Diệp Thiên Vân luyện tập khắc khổ tỏng lúc này đột nhiên có ích, thân thể hắn cường hãn dị thường giống như một con khỉ nhanh nhẹn không ngừng đi về phía trước, có khi còn có thể múa một khúc với cuồng phong, lại có khi giống như con lắc trên đồng hồ treo tường vận động có quy tắc, nếu cảnh này được người ta ghi lại nhất định sẽ oanh động, người đối kháng với tự nhiên lại có thể đạt tới tình trạng như thế sao. (?)

Diệp Thiên Vân sau khi đến tầng năm thì nhìn tình huống trước, sau đó lại vui mừng, may mà không để Tôn Vĩnh Nhân đi cùng mình, nếu không sẽ không thoát khỏi sự lục soát của hải tặc, chỉ mới một người mà đã rất nguy hiểm, nếu thêm một người nữa vậy trăm phần trăm sẽ rớt xuống nước chứ đừng tính đến chuyện leo trèo.

Sau khi tìm được phòng của Hứa Tình, trước hết nghe ngóng bên trong, tựa hồ có người đang nói chuyện, Diệp Thiên Vân sau khi chỉnh lại quần áo liên gõ cửa rất nhã nhặn.

Trong phòng liền truyền ra tiếng chửi bậy, sau đó tiếng bước chân càng ngày càng gần, khoảng mười giây thì cửa phòng mở ra, một đại hán tướng mạo rất hung hãn mở cửa dùng tiếng Anh mắng: Thật mất hứng, tao vừa mới tìm được một con đàn bà...

Đột nhiên hắn thấy quần áo Diệp Thiên Vân có chút tổn hại, liền sửng sốt một chút, sau đó nói giống như là gặp phải đại địch: Mày là... Câu này còn chưa nói xong, Diệp Thiên Vân bóp mạnh cổ hắn, đồng thời nhấc hắn lên.

Đại hán lập tức hoảng sợ, thân thể hắn không ngừng dãy dụa hơn nữa hai tay dùng sức muốn đẩy hai tay của Diệp Thiên Vân ra, muốn vung tay nhưng lại phát hiện không làm được gì, cảm giác dần dần mê man.

Diệp Thiên Vân vẫn tỉnh như thường nhìn vẻ mặt hải tặc này một chút, sau đó dùng tay phải lấy chủy thủ trong túi quần ra, đột nhiên cười cười với hắn, sau đó dùng dao từ từ đâm vào bụng hắn.

Con mắt của hắn càng lúc càng trừng lớn lên, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác như nó đang lòi ra, chủy thủ đâm càng lúc càng sâu thì vẻ mặt hắn càng thêm khủng bố.

Chủy thủ của Diệp Thiên Vân sau khi ngập lút cán lại xoay chậm ba vòng, vẽ nhẹ lên một cái, phần lớn nội tạng lập tức chảy ra, trong khoảnh khắc trên đất toàn là máu.

Tên hải tặc căn bản không kêu được, ánh mắt hắn ngày càng ảm đạm, phảng phất như một ngọn nến sắp tàn, trong mắt ngoài hoảng sợ, chỉ còn lại vẻ mê hoặc tựa hồ đang hỏi vì sao.

Diệp Thiên Vân nhìn hắn một lúc, nói nhỏ rất thản nhiên vào tai hắn: Trong phòng là bạn gái của tao, mày hiểu chưa? Tên hải tặc đó sau khi nghe vậy phảng phất giống như tuyệt vọng, trên mặt lộ vẻ hối hận, sau đó lập tức tắt thở.

Diệp Thiên Vân xách hắn vào phòng, sau đó đóng cửa lại, ném thi thể vào góc tường, quay đầu nhìn một lúc mới phát hiện Hứa Tình đang nằm trên giường, tựa hồ đã ngất, trên mặt vẫn còn vẻ kinh sợ.

Diệp Thiên Vân vỗ nhẹ nàng, Hứa Tình bị kinh hãi như vậy, đột nhiên bắt đầu lấy tay đẩy mạnh hắn ra, hơn nữa chân cũng đạp không ngừng.

Diệp Thiên Vân dùng sức chụp hai vai nàng lắc một cái, ý thức của Hứa Tình mới khôi phục lại, sau khi thấy hắn đột nhiên sững sờ, sau đó lập tức ôm chặt hắn khóc rống lên.

Diệp Thiên Vân thủ thỉ bên tai Hứa Tình: Nhỏ tiếng một chút, bên ngoài còn có hải tặc, không nên dẫn bọn chúng tới!

Hứa Tình nghe xong, tiếng khóc cũng nhỏ hơn nhiều, nàng không nói gì chỉ khóc không ngừng, hai tay bấu chặt Diệp Thiên Vân, mấy ngón tay cũng vì dùng sức quá mạnh mà tái nhợt.

Qua một lúc lâu sau, Diệp Thiên Vân thấy nàng đã tốt lên nhiều mới hỏi: Vừa rồi sao cô không đi? Tôi chỉ thấy Vương Nghiên bạn cô nhưng không thấy cô, cho nên mới tới đây tìm cô.

Hứa Tình nghe xong mặt trở nên tái nhợt, lắc đầu nói: Lần trước, sau khi đi với anh về, tôi bị say tàu, ngày nào cũng đều không có chút khí lực. Lúc mới nghe radio tôi cũng muốn chạy đi, nhưng giống như không điều khiển được thân thể, ngay cả đi đường cũng khó khăn. Vương Nghiên cũng chẳng thèm quan tâm tôi mà nàng tự đi trước.

Diệp Thiên Vân nghe đến đây không hề giật mình, cũng không tức giận, rất nhiều người gặp tình huống này đều lựa cách mà bản thân cho là đúng đắn nhất. Có câu tai vạ lâm đầu đều tự bay, nàng chẳng qua là kể chuyện này phi thường hình tượng mà thôi.

Diệp Thiên Vân cười cười nói: Bây giờ không có việc gì rồi, thân tàu cũng không vỡ, chẳng qua là vì có cướp đến.

Mặt mũi Hứa Tình dàn dụa nước mắt, gật đầu nói: Tôi biết rồi, vừa nghe gã kia nói. Nói xong đột nhiên nàng nhìn thấy cỗ thi thể khiến người khác buồn nôn ở góc tường, lại nhắm tịt hai mắt ôm chặt Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân gỡ tay nàng ra nói: Hắn chết rồi, cô yên tâm đi, chỉ là một cỗ thi thể thôi mà.

Hứa Tình nghe xong mới chậm rãi nhìn một chút, lại khẩn trương quay đầu lại, sắc mặt ửng hồng nói: Là anh đã cứu tôi phải không? Thật cảm ơn anh, bằng không tôi sẽ... Nói đến đây đột nhiên không nói tiếp nữa.

Diệp Thiên Vân gật đầu nói: Bây giờ chúng ta phải đến một nơi tương đối an toàn, ở đây vô cùng nguy hiểm. Nói xong liền đứng dậy nhìn ra ngoài.

Hứa Tình đột nhiên thấy trên quần áo hắn toàn là máu, rất khẩn trương hỏi: Anh bị thương à? Chảy rất nhiều máu! Nói xong muốn tìm vải băng bó cho hắn, chỉ là từ trên giường bước xuống mới một bước đã đứng không vững. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Thiên Vân đỡ nàng, lắc đầu nói: Hay là thôi, không cần phiền toái như vậy, chúng ta càng sớm rời đi càng an toàn!

Đúng lúc này radio lại vang lên, đầu tiên là nghe một vài âm thanh lộn xộn, sau đó từ từ biến mất, bên trong truyền ra một giọng nói vô cùng âm lãnh và hơi điên cuồng: vừa rồi có ba kẻ chạy trốn, bây giờ các ngươi nên bắt đầu cầu nguyện đi! Cho dù là kẻ nào có gan khiêu khích người của tao thì kết cục cuối cùng chỉ có cái chết mà thôi.

Hứa Tình nghe những lời này xong liền có chút sợ hãi: Người hắn muốn tìm là anh sao?

Diệp Thiên Vân tìm một bộ quần áo màu trắng đưa cho nàng, nhíu mày nói: Chắc không phải! Nói xong liền bắt đầu tính toán làm sao có thể an toàn đến quyền đài ngầm đây.