Vô Địch Chiến Thần

Chương 63: 63: Chọc Người Không Nên Chọc





Ầm!
Dùi cui vừa mới vung lên, còn chưa chạm được vào người của Cửu Vĩ.

Lúc này, tên vệ sĩ đã bị cậu ta trực tiếp đạp bay ra ngoài.
“A, đánh người rồi, đánh người rồi! Có ai không, mau báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!”
Nhìn thấy Cửu Vĩ một bàn chân liền đem vệ sĩ đạp bay ra ngoài, có không ít người cảm thấy vô cùng hoảng sợ, vội vàng lớn tiếng hô hoán.
Mà lúc này, đám vệ sĩ còn lại rốt cuộc cũng kịp phản ứng.

Bọn họ nhìn thấy Cửu Vĩ vậy mà dám đem đồng bọn của mình đánh bay.

Tức thì, sắc mặt của những tên vệ sĩ này đều mang theo vô tận tức giận, ầm ầm hướng về phía cậu ta lao nhanh tới.
“Chết tiệt, cùng nhau xông lên, đập chết nó!”
“Thằng nhãi con này, vậy mà đánh A Tam bị thương, không thể nào bỏ qua cho nó được!”
Thấy được một màn này, trên khuôn mặt của Cửu Vĩ không những không có một chút sợ hãi nào.

Ngược lại, khóe môi của cậu ta lúc này hơi khẽ nhếc lên, lộ ra một nụ cười khẩy.
“Chỉ dựa vào đám rác rưởi các người, cũng nghĩ đánh nhau với tôi? Hừ!”
Rất nhanh, thân hình của cậu ta liền lao vút tới, hướng về phía một tên vệ sĩ ở gần đó, vung chân đạp mạnh.
Rầm!
Gã vệ sĩ còn chưa nhìn thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, thân hình của hắn đã bị đá bay ra ngoài, đồng thời nện lên một chiếc xe ô tô ở gần đó, trực tiếp đem cửa kính của xe ô tô đập cho vỡ nát.
“Trời ạ! Xe của tôi!”
Chủ của chiếc xe có chút hoảng sợ, phát ra một tiếng kêu thảm.

Nhưng lúc này, Cửu Vĩ cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, thân hình của cậu ta cấp tốc xoay chuyển, cứ mỗi một lần tung ra một cước liền dễ dàng đem một tên vệ sĩ đạp bay ra ngoài.
Ầm!
Ầm!
Không đến một cái chớp mắt, lúc này một nhóm gần mười tên vệ sĩ cao to vạm vỡ, toàn bộ đều bị cậu ta đánh ngã lăn xuống mặt đất.


Mấy chiếc xe ô tô ở gần đó cũng gặp phải chuyện xui xẻo, phần lớn cửa kính đều bị nện cho nát bét.
Tất nhiên, Cửu Vĩ cũng rất biết phân tất, cậu ta ra tay cực kỳ vừa vặn, chỉ vừa đủ để cho đám vệ sĩ này đau đớn mất đi năng lực hành động, cũng không gây ra thương tổn quá nặng.

Thế nhưng, bằng vào thương tích này của bọn họ, sợ rằng không có mười ngày nửa tháng, thật sự là rất khó đi lại bình thường.
Nghe được động tĩnh ở bên ngoài, lúc này người ở bên trong cũng bắt đầu xôn xao.

Trong đó, một gã đàn ông trung niên, trên người mặc lấy một bộ đồ vest cực kỳ bảnh bao.

Chỉ là, trên khuôn mặt của người này có chút hầm hầm, mang theo mấy chục vệ sĩ, từ phía bên trong khách sạn chạy vội đến.
Vừa nhìn thấy đàn em của mình đều bị bị đánh ngã dưới đất, Lưu Vĩ Hào không khỏi tức giận, trừng mắt nhìn về phía Cửu Vĩ quát ầm lên.
“Thằng nhãi ranh, là mày đã đánh anh em của tao bị thương có phải không?”
Nghe được âm thanh này của Lưu Vĩ Hào, Cửu Vĩ không khỏi xoay người nhìn lại.

Nhưng mà, khi cảm nhận được trên người của đối phương, lông mày của Cửu Vĩ hơi khẽ chau lại một cái.

Thế nhưng, cậu ta cũng không hề sợ hãi một chút nào.

Ngược lên, trên khuôn mặt còn treo lấy một chút nụ cười mỉa mai.
“Phải thì thế nào? Mà không phải thì ra làm sao?”
“A, thằng này láo! Mày có biết đây là ai hay không hả? Đây là anh Vĩ Hào, người cầm đầu của bang Thanh Long, lão đại của khu Đông Thành này.

Mày dám hỗn với anh Hào như vậy, hôm nay mày chết chắc rồi con ạ!”
Lưu Vĩ Hào còn chưa có kịp lên tiếng nói chuyện, một gã vệ sĩ ở ngay bên cạnh đã nhảy ra phía bên ngoài, trực tiếp chỉ tay về phía Cửu Vĩ mắng to một trận.
Vừa nghe được danh tự này của đối phương, tất cả những người ở đây đều lộ ra dáng vẻ khiếp sợ không thôi.

Kỳ thật, cũng không có nhiều người nhận ra Lưu Vĩ Hào.


Nhưng thanh danh của hắn ở toàn bộ Đông Thành cũng không phải là nhỏ.

Chính vì thế, khi thấy được Lưu Vĩ Hào vậy mà cầm đầu một đám vệ sĩ vây ở xung quanh mấy người Trần Lâm, bọn họ lập tức liền cảm giác không ổn, có người vội vàng tránh đi, lại có người cách xa xa, một bộ không có liên quan gì đến mình, chỉ ở một bên quan sát, nhàn rỗi để xem việc vui.
Thấy một màn này, Trần Lâm cũng hơi có chút nhíu mày.

Mà Cửu Vĩ thì bắt đầu có chút cười lạnh, nhìn về phía Lưu Vĩ Hào, nói ra.
“Chậc chậc, thật sự không có nghĩ đến, đường đường là một vị lão đại của giới hắc bang Đông Thành, vậy mà lại chịu đồng ý đi làm chó săn cho người khác.

Hơn nữa, còn đem theo nhiều đàn em như vậy chạy đến chỗ này.

Tôi nói, đám người các người thật sự cũng quá mức rác rưởi rồi đi!”
Nghe được lời này của Cửu Vĩ, toàn bộ đám đàn em của Lưu Vĩ Hào đều nhao nhao tức giận.

Nhất là gã thanh niên đi ở bên cạnh của Lưu Vĩ Hào càng là nhịn không được, miệng bắt đầu phun ra những lời văng tục.
“Mày xong, lần này thì mày xong thật rồi! Một tên nhãi ranh, lại dám lớn lối như vậy.

Hôm nay, nếu như không đem tay chân của mày chặt đứt, bọn tao cũng không phải là đàn em của anh Hào!”
Bốp!
Tiếng nói của gã này còn chưa có kết thúc, Lưu Vĩ Hào lúc này đã nhịn không được, vung tay lên đập mạnh ở trên đầu hắn một cái.
“Mẹ kiếp, tao còn chưa có lên tiếng, mày đứng ở đây ồn ào cái gì?”
Nhìn thấy ánh mắt của Lưu Vĩ Hào trừng đến, gã đàn em có chút hoảng sợ, vội vàng rụt cổ trở về, đồng thời cũng không dám tiếp tục nói chuyện.
Mà lúc này, tầm mắt của Lưu Vĩ Hào cũng từ trên người của Cửu Vĩ, bắt đầu chuyển dời, nhìn về phía Trần Lâm và Võ Hoàng Yến.

Mới đầu, nhìn thấy hai người vô cùng bình tĩnh, Lưu Vĩ Hào còn thoáng giật mình một chút.


Nhưng khi cảm nhận được khí tức ở trên người của Trần Lâm hơi có chút suy yếu.

Hơn nữa, nhìn thấy bộ dáng của anh có phần giống với một con ma bệnh.

Lập tức, trong lòng của hắn liền trở nên vô cùng trấn định.
Đồng thời, âm thanh của Lưu Vĩ Hào lúc này cũng mang theo mấy phần hào khí.
“Thằng nhóc, anh đây cũng không thèm chấp với một đứa trẻ ranh như mày.

Nhưng mà, anh em của tao bị mày đánh, xe của các vị khách quý ở đây cũng bị mày làm cho hư hỏng nặng.

Như vậy đi, bây giờ chỉ cần mày hướng về phía anh em của tao xin lỗi, lại bỏ tiền ra đền bù cho những vị khách quý ở đây.

Thì chuyện lần này, tao sẽ bỏ qua cho mày, mày cảm thấy thế nào!”
Nghe Lưu Vĩ Hào đưa ra đề nghị như vậy, không những mấy người Trần Lâm đều cảm thấy hết sức kinh ngạc, ngay cả mấy tên đàn em đứng ở phía sau lưng hắn lúc này cũng hết sức giật mình.
Nhưng mà, Cửu Vĩ lại làm như không nghe thấy, còn ngoáy ngoáy hai bên lỗ tai, chậm rãi nói ra.
“Xin lỗi? Anh đang đùa tôi đấy à? Đám người kia rõ ràng là mắt chó không thấy được ngà voi.

Tôi chỉ đánh cho bọn chúng như vậy, đã là nể mặt các anh lắm rồi.

Như vậy đi, bây giờ anh đưa tôi hai mươi tỷ, tôi lập tức bỏ qua cho các anh.

Anh cảm thấy như thế nào?”
“Cái gì?!”
Lần này, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hết sức giật mình, bọn họ còn tưởng rằng mình vừa mới nghe nhầm.

Nhưng sau khi xác định lại, rõ ràng vừa rồi là tên thanh niên ở trước mặt, đang hướng về phía lão đại của Đông Thành để đòi tiền?
Nhất thời, bọn họ đều không khỏi âm thầm lắc đầu, cho rằng tên thanh niên này đã bị điên mất rồi, vậy mà cũng dám đòi tiên của người hắc bang.
“Lão đại, bây giờ anh đừng cản em, em muốn đi lên đập chết nó!”
Lúc này, toàn bộ đàn em của Lưu Vĩ Hào đều nhao nhao xông lên phía trước, bọn chúng rất muốn trực tiếp đem Cửu Vĩ đ è xuống đất, sau đó đập cho một trận.
Thế nhưng, Lưu Vĩ Hào đã đưa tay ra ngăn lại.

Đồng thời, trong ánh mắt của hắn mang theo một vệt sát khí.

“Thằng nhãi ranh, vừa rồi anh đã cho mày cơ hội, nhưng mày không có lĩnh tình.

Như vậy, hiện tại tao lại cho mày một lần cơ hội cuối cùng.

Bây giờ, một là mày quỳ xuống ở trước mặt tao, dập đầu xin lỗi đàn em của tao.

Hai là, tao cho tụi nó đập gãy tay chân của mày.

Sau đó, đem mày vứt ra ngoài đường.

Hơn nữa, mày cần phải để con đàn bà ở phía sau lưng của mày, ngủ với tụi đàn em của tao một đêm!”
Nghe được lời này của Lưu Vĩ Hào nói ra, cả đám đàn em của hắn đều không khỏi hai mắt sáng lên.

Đồng thời, tất cả đều nhịn không được cười to một tiếng, đối với Lưu Vĩ Hào cực kỳ sùng bái.
Nhưng mà, nụ cười ở trên mặt của Cửu Vĩ cũng bắt đầu tắt ngấm.

Ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm, nhìn về phía Lưu Vĩ Hào.
“Chậc chậc, tôi nên nói anh là người có can đảm, hay nên bảo anh là một tên ngu dốt đây? Người mà ngay cả Cửu Vĩ tôi cũng không dám chọc vào, anh vậy mà dám đụng đến.

Xem ra, tối nay bang Thanh Long của các anh có thể xóa sổ được rồi đó!”
Nghe Cửu Vĩ nói như vậy, thần sắc của Lưu Vĩ Hào hơi thoáng biến đổi một chút.

Nhưng ngay lập tức, hắn liền cười to lên một tiếng.
“Thằng nhãi ranh, mặc dù tuổi mày vẫn còn rất nhỏ, nhưng mày lại rất biết cách nói khoác.

Chỉ dựa vào một thằng nhãi ranh như vậy, cũng muốn đem bang Thanh Long của tao xóa sổ? Là ai cho mày lá gan đấy hả?”
Lúc nói ra lời này, toàn bộ khí thế ở trên người của Lưu Vĩ Hào cũng bắt đầu bộc phát ra bên ngoài.

Đồng thời, thân hình của hắn hơi lướt tới, hướng về phía Cửu Vĩ đánh ra một quyền.
Ầm!.