Vô Địch Chiến Thần

Chương 57: 57: Nghiệm Chứng





“Đội trưởng, người này tên là Võ Hoàng Yên, trước đây từng không ít lần tham gia làm tranh giả, còn buôn bán cổ vật trái phép.

Mặc dù đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, nhưng theo tôi điều tra ra được, hơn nửa tháng trước anh ta đã làm giả một bản chép tay do vua Lê Thánh Tông lưu lại, đem qua nước ngoài để đấu giá.

Bản chép tay này nghe nói là có giá trị hơn sáu chục ngàn đô, hiện tại đã được đấu giá thành công.”
Ngồi ở một bên, Võ Hoàng Yến chậm rãi đem những chuyện có liên quan đến Võ Hoàng Yên nói cho Trần Lâm nghe.
Nghe xong những lời này, lông mày của Trần Lâm hơi khẽ cau lại một cái.

Mà Võ Hoàng Yên thì sắc mặt đã trở nên tái nhợt, từ trên chỗ ngồi của mình vội vàng đứng bật dậy, lớn tiếng kêu lên.
“Anh Lâm, anh đừng có nghe cô ta nói bậy.

Tôi thật sự đã rửa tay gác kiếm.

Hơn nữa, từ trước đến nay tôi cũng không có tham gia làm qua tranh giả!”
Thấy phản ứng này của Võ Hoàng Yên, Võ Hoàng Yến cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Ngược lại, trên khuôn mặt của cô còn treo lấy một nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó, từ trong túi quần lấy ra điện thoại, đưa tay lật trên màn hình một lúc.

Cuối cùng, Võ Hoàng Yến mới đem màn hình điện thoại đặt ở trước mắt của Võ Hoàng Yên.

Sau đó, cô mới chậm rãi nói ra.
“Vậy anh hãy nhìn xem, người trong tấm ảnh này, có phải là anh hay không?”
Nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại của Võ Hoàng Yến, sắc mặt của Võ Hoàng Yên tức thì bị dọa cho trắng bệch.

Sau đó, hắn hơi có chút lúng túng, vội vàng đưa tay gãi gãi đầu để giải thích.
“Ha ha, hiểu lầm, tất cả đều chỉ là hiểu lầm.


Kỳ thật, đây không phải là tôi, người ở trong bức hình này, rất có thể là một trong số mấy người anh em của tôi.

Chỉ là, người này có ngoại hình rất giống tôi mà thôi!”
Nghe đến chỗ này, cuối cùng Võ Hoàng Yến cũng không nhịn được nữa.

Cô trực tiếp vung chân lên, đạp mạnh trên khuỷu chân của đối phương một cái.
Răng rắc…
“Á!”
Cảm giác được khuỷu chân của mình bị đạp gãy, Võ Hoàng Yên nhất thời nhịn không được, hét thảm lên một tiếng.
Nhưng mà, Võ Hoàng Yến cũng không có ý định dừng lại.

Cổ tay khẽ lật, trên tay của cô lúc này cầm lấy một con dao găm.

Không hề do dự một chút nào, đem một bên bàn tay của đối phương đè chặt xuống mặt bàn.

Sau đó, cô cầm lấy dao gắm, hướng về phía ngón tay của Võ Hoàng Yên đâm mạnh xuống.
“Á!!!”
Lần này, tiếng hét của Võ Hoàng Yên càng thêm thảm thiết.

Cho dù đang đứng ở bên ngoài, lúc này Tôn Hải Bằng cùng với Cửu Vĩ đều không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều mang theo một chút sợ hãi.
“Cửu Vĩ, chẳng phải chúng ta đến đây là để tìm giúp đỡ hay sao? Hoàng Yến làm như vậy, có thể khiến cho đối phương tức giận, không giúp chúng ta nữa hay không?”
Trong lòng của Tôn Hải Bằng mang theo mấy phần lo lắng, nhìn về phía Cữu Vĩ để hỏi thăm.

Nghe thế, cậu ta liền nhịn không được lắc đầu, mỉm cười nói ra.
“Chuyện này anh cũng không cần phải quan tâm, cứ nhìn chị Yến với đội trưởng xử lý đi.

Tôi đám cam đoan với anh, chỉ một lúc nữa thôi hắn ta sẽ vô cùng phối hợp.”
Nghe theo lời nói của Cữu Vĩ, cho dù trong lòng vẫn còn một chút bất an.


Thế nhưng, Tôn Hải Bằng cũng biết rõ mình lúc này không thể tiếp tục hỏi thăm.
Thế nên, ánh mắt của hai người bọn họ đều bắt đầu nghiêm túc, chăm chú nhìn về phía bên trong khách phòng.
“Anh đã hét đủ hay chưa? Tôi còn chưa có đem ngón tay của anh chặt đứt kia mà?!”
Nhìn thấy Võ Hoàng Yên cứ hét lên không ngừng, Võ Hoàng Yến rốt cuộc cũng nhịn không được, quát lên một tiếng.
Mà nghe tiếng quát này của cô, Võ Hoàng Yên cuối cùng cũng thôi kêu.

Chỉ có điều, ánh mắt của hắn hơi có chút hoảng sợ, nhìn về phía bàn tay của mình.

Sau khi thấy được ngón tay quả thật không có bị chặt đứt.

Hơn nữa đầu mũi dao chỉ đâm trúng vị trí cách ngón tay có vài cetimet.

Nhất thời, Võ Hoàng Yên không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bất quá, hắn ta đối với thủ đoạn vừa rồi của Võ Hoàng Yến vẫn có chút khiếp sợ không thôi.
“Hiện tại, chúng ta có thể đi vào việc chính rồi đúng không?!”
Lần này, Võ Hoàng Yến cũng không muốn dài dòng, cô trực tiếp lấy ra bức thư nặc danh mà lần trước Tôn Hải Bằng đã nhận được từ một người lạ, đưa tới trước mặt của Võ Hoàng Yên.

Sau đó, cô mới chậm rãi nói ra.
“Tôi muốn anh kiểm tra xem, có thể điều tra ra được, chữ viết ở phía trên là do ai lưu lại hay không?”
Cẩn thận cầm lấy bức thư lên kiểm tra qua một hồi.

Võ Hoàng Yên suy nghĩ một lúc, liền lắc đầu nói ra.
“Không biết, loại chữ viết này không có gì đặc thù.

Hơn nữa, người viết cũng đã cố tình chỉnh sửa qua.


Thế nên, chỉ dựa vào một bức thư này, nếu như muốn tra ra được người viết là ai, thật sự là không thể nào làm được!”
Thấy Võ Hoàng Yên lắc đầu, trong lòng của Võ Hoàng Yến không khỏi trầm xuống.

Nhưng mà, lúc này Trần Lâm lại đột nhiên lến tiếng.
“Nếu như, chúng tôi có thể cung cấp cho anh một số chữ viết, liệu anh có thể từ trong đó xác định ra, ai là người viết bức thư này hay không?”
Nghe hỏi, Võ Hoàng Yên cũng không có trực tiếp trả lời, mà hơi suy tư một chút, sau đó hắn mới đáp lại.
“Việc này tôi cũng không dám khẳng định trăm phần trăm.

Nhưng nếu như có người cùng với nét chữ ở trên bức thư này có phần tương tự, tôi tất nhiên là có thể nhìn ra được.”
Lần này, nghe được câu trả lời của đối phương, Trần Lâm không khỏi gật đầu, mỉm cười.
“Tốt, vậy thì chờ đợi tin tức của tôi.

Hôm khác, chúng tôi sẽ đến tìm anh.

Hy vọng, đến lúc đó vẫn có thể nhìn thấy ở đây!”
Lúc nói ra lời này, ánh mắt của Trần Lâm lộ ra mấy phần thâm ý, nhìn về phía Võ Hoàng Yên mỉm cười.
Mà nhìn thấy được nụ cười này của anh, trong lòng của Võ Hoàng Yên không khỏi lạnh run, lập tức gật đầu đáp lại.
“Xin anh cứ yên tâm, cho dù là anh có đem tôi đuổi đi, tôi cũng sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này!”
“Rất tốt, tôi hy vọng là anh nói được thì làm được!”
Nói xong lời này, Trần Lâm trực tiếp xoay người, bước đi ra ngoài.

Chỉ có điều, vừa bước được mấy bước, đột nhiên động tác của anh bỗng dưng dừng lại.

Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía Võ Hoàng Yên, thản nhiên nói ra.
“Phải rồi, nếu như tôi muốn để anh giúp tôi làm giả một bức tranh, anh có thể làm được hay không?”
Lúc nghe được Trần Lâm nói ra lời này, Võ Hoàng Yên còn tưởng rằng là mình đã nghe nhầm.

Nhưng ngay sau đó, hắn mới kịp phản ứng lại, vội vàng lắc đầu liên tục, nói ra.
“Không không, tôi thật sự không biết làm tranh giả, càng không thể nào giúp anh làm được chuyện này!”
“Thật sao? Tôi chỉ đùa với anh mà thôi, anh cũng không cần phải gấp như vậy! Ha ha ha!”
Nghe được tiếng cười này của Trần Lâm, Võ Hoàng Yên chỉ cảm giác sống lưng của mình hơi có chút lành lạnh.
Mà lúc này, hai người Tôn Hải Bằng cùng với Cửu Vĩ cũng đã nhìn thấy Trần Lâm và Võ Hoàng Yến từ trong sân đình bước đi ra ngoài.
“Anh Lâm, có tra ra được là ai đã gửi bức thư nặc danh hay không?”
Vừa nhìn thấy Trần Lâm bước ra ngoài, Tôn Hải Bằng đã nhịn không được, vội vàng chạy tới trước mặt của anh, lên tiếng hỏi thăm.

Nhưng mà, đáp lại Tôn Hải Bằng chỉ là một cái lắc đầu của Trần Lâm.

Đồng thời, anh còn đưa tay lên vỗ lấy bả vai của đối phương, chậm rãi nói ra.
“Chuyện này không thể nào gấp được.

Hiện tại, việc ở trước mắt của cậu chính là bảo vệ tốt cho em gái của mình.

Còn chuyện tìm ra hung thủ thật sự ở phía sau lưng, chúng tôi sẽ giúp gia đình cậu điều tra ra kẻ đó là ai.

Hơn nữa, đối phương đã dám ra tay với gia đình cậu, tất nhiên thế lực cũng không thể kém.

Chính vì thế, cậu cứ trở về nhà trước đi.

Chúng tôi nếu như có thể điều tra ra được manh mối gì, thì sẽ lập tức gọi điện thoại đến để báo cho cậu biết trước!”
Nghe thế, cho dù trong lòng có một chút thất vọng, nhưng Tôn Hải Bằng vẫn đối với Trần Lâm gật đầu, đáp lại.
“Anh cứ yên tâm đi, mặc dù nhà họ Tôn chúng tôi không phải là thế lực đứng đầu Tân Hải.

Nhưng cho dù đối phương là ai, nếu như đã dám động đến em gái của tôi, thì dù có liều cái mạng này, tôi cũng nhất quyết không buông tha cho bọn chúng!”
Nhìn thấy bộ dáng của Tôn Hải Bằng như vậy, Trần Lâm chỉ có thể âm thầm lắc đầu.

Sau đó, anh cũng không có tiếp tục cùng với đối phương nói chuyện, mà hơi chuyển hướng, nhìn về phía Cửu Vĩ, chậm rãi nói ra.
“Tối nay, cậu giúp tôi coi chừng người này.

Tốt nhất là đừng để hắn chạy khỏi Tân Hải.

Sau khi xong việc, tôi sẽ để cho cậu nghỉ phép hai ngày!”
“Vâng, thưa sếp!”
Nghe được nhiệm vụ phải làm, Cửu Vĩ vô cùng hưng phấn gật đầu đáp ứng.

Sau đó, mấy người Trần Lâm trở lại biệt thự của nhà họ Tôn.

Còn Cửu Vĩ thì ẩn nấp ở bên ngoài, bí mật quan sát nhất cử nhất động của Võ Hoàng Yên..