Qua chừng mười phút đồng hồ, lúc này từ phía bên ngoài cổng lớn biệt thự của nhà họ Tôn, một đội cảnh sát mang theo đầy đủ vũ trang, tức tốc chạy đến nơi xảy ra án mạng.
Nhìn thấy Tôn Hải Bằng cùng với Cửu Vĩ đứng chung một chỗ, ánh mắt của một vị cảnh sát, trên cầu vai mang theo quân hàm đại úy, hơi có chút nheo lại.
Người này đi tới trước mặt của Tôn Hải Bằng, hơi khẽ gật đầu một cái.
Sau đó, hắn liếc qua, nhìn về phía Cửu Vĩ, giọng nói có phần bất thiện, nói ra.
“Anh cũng là cảnh sát, không biết anh là người của đơn vị nào? Vì sao từ trước tới giờ tôi đều chưa nghe ai nhắc qua tên anh?!”
Thấy đối phương nhìn tới, lại nghe giọng điệu có phần cổ quái của vị cảnh sát này, tất nhiên Cửu Vĩ cũng đoán ra được nguyên nhân ở trong đó.
Nhưng Cửu Vĩ lại không cảm thấy bối rối.
Ngược lại, bộ dáng của cậu ta còn có phần rất thản nhiên, vô cùng bình tĩnh gật đầu đáp lại.
“Đúng vậy, tôi cũng là cảnh sát.
Nhưng đơn vị của tôi có chút đặc thù, anh cũng không có quyền hạn để kiểm tra.
Nếu muốn, tôi có thể đưa thẻ ngành của tôi cho anh xem qua!”
Nói xong, Cửu Vĩ cũng không có giấu giếm, từ trong ngực áo lấy ra một tấm thẻ màu xanh, đưa tới trước mặt của đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Tân Hải, Hoàng Quân.
Nhìn thấy được tấm thẻ xanh ở trên tay của Cửu Vĩ, sắc mặt của Hoàng Quân hơi có chút ít thay đổi.
Nhưng mà, biểu hiện này của anh ta rất nhanh liền bị che giấu đi.
Sau đó, Hoàng Quân cũng không có tiếp tục tra hỏi thân phận của Cửu Vĩ, ánh mắt bắt đầu chuyển hướng, nhìn về phía thi thể của Tôn Nguyệt Kiều.
“Đội trưởng, nạn nhân tử vong có chút kỳ lạ.
Trên người phần lớn không có vết thương, dưới cổ có một dấu kim châm rất nhỏ.
Nhưng khi chúng tôi thử đem nó lấy ra, toàn bộ kim châm đều biến mất không thấy gì nữa.”
Hoàng Quân vừa đi tới bên cạnh thi thể của Tôn Nguyệt Kiều, cảnh sát điều tra hiện trường đã lập tức đem kết quả xét nghiệm nói ra.
Nghe thế, Hoàng Quân có chút nhíu mày.
Mà đám người xung quanh cũng bắt đầu thì thầm nghị luận về chuyện đã xảy ra.
Sau đó, ánh mắt của Hoàng Quân liền chuyển sang ảo thuật gia Nguyễn Phương, đôi mắt có phần nghiền ngẫm, nhìn về phía đối phương.
“Theo như kết quả mà chúng tôi thu thập được, thì anh chính là người đã biểu diễn màn ảo thuật phóng dao vào tối ngày hôm nay.
Hơn nữa, nạn nhân cũng là người được anh mời lên để biểu diễn chung?”
“Oan uổng, thật sự là quá oan uổng! Tôi hoàn toàn không biết gì cả, là tôi bị người khác ám toán, là có người muốn mưu hại tôi.
Tôi thật sự không có tham gia vào tiết mục biểu diễn buổi tối hôm nay, càng không biết người bị giết là ai!”
Vừa mới nghe được cảnh sát hỏi thăm, Nguyễn Phương đã nhịn không được, một lần nữa hô to oan uổng.
Thấy thế, Hoàng Quân cũng không có tiếp tục truy hỏi, ngược lại anh ta bắt đầu hướng ánh mắt, nhìn về bốn phía xung quanh.
“Cho tôi hỏi, ai là người nhà của nạn nhân!”
“Là tôi!”
Lần này, Tôn Hạo rất nhanh liền bước ra đáp lại.
Chỉ là, thần sắc của Tôn Hạo lúc này đã vô cùng kém.
Mặc dù Tôn Nguyệt Kiều chỉ là em họ của Tôn Hạo, nhưng nói như thế nào đối phương cũng là do Tôn Hạo mời đến.
Hiện tại, Tôn Nguyệt Kiều chết rồi, Tôn Hạo cũng không biết phải trở về bàn giao như thế nào với người nhà của cô ta.
“Anh là người nhà của nạn nhân, vậy cho tôi hỏi.
Trước khi nạn nhân bị gi3t chết, nạn nhân có từng xảy ra xung đột với ai ở trong buổi tiệc hôm nay hay không?”
Nghe Hoàng Quân hỏi đến vấn đề này, Tôn Hạo có chút nhịn không được, không khỏi liếc mắt, nhìn về phía cả nhà ba người Trần Lâm.
Thấy được ánh mắt này của đối phương, Trần Lâm hơi khẽ chau mày, nhưng mà anh cũng không có lên tiếng nói chuyện.
“Trước khi đến đây, quả thật là em họ của tôi có chút xung đột với gia đình bọn họ.
Nhưng chúng tôi cũng chỉ là tranh cãi một chút mà thôi, kỳ thật cũng không có xung đột gì lớn.
Đồng chí cảnh sát, em họ tôi bị người ta gi3t chết, tôi cũng không cần biết hung thủ là ai, hay anh ta có thân phận như thế nào.
Nhưng chuyện này các anh nhất định phải điều tra ra rõ ràng, tôi muốn đòi lại công bằng cho em họ tôi.
Tôi cũng không muốn cô ấy chết mà không nhắm mắt!”
Nghe được những lời này của Tôn Hạo nói ra, phần lớn mọi người đều không khỏi tập trung ánh mắt nhìn về phía cả nhà ba người Trần Lâm.
Lúc này, bị nhiều người như vậy nhìn đến, cô bé Khánh Ngọc có chút sợ hãi, vội vàng trốn ở phía sau lưng của Châu Ngọc Ánh.
Mà trong lòng của Châu Ngọc Ánh cũng xuất hiện một tia lo lắng, chỉ có Trần Lâm vẫn một mặt bình tĩnh, đứng ở nơi đó.
“Ha ha ha, giờ thì lộ mặt chuột ra rồi nhé? Vừa rồi, tôi còn không hiểu tại sao anh ta cứ khăng khăng khẳng định gã ảo thuật gia kia không phải là hung thủ, còn nói chúng tôi mới chính là chủ mưu, gây ra cái chết cho tiểu thư nhà họ Tôn.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, bởi vì hai người bọn họ mới chính là một bọn.
Anh ta vì muốn che giấu cho hung thủ thật sự, thế nên mới nghĩ cách đổ oan cho chúng tôi!”
Ngay vào lúc mọi người vẫn còn đang chăm chú nhìn về phía cả nhà ba người Trần Lâm, lúc này một giọng nói có phần âm dương quái khí đột nhiên vang lên.
Sau đó, tất cả ánh mắt của mọi người đều chuyển di, nhìn về phía đối phương.
Lúc này, gã đàn ông trẻ tuổi vẫn còn đang đứng bên cạnh người đàn ông trung niên, với vẻ mặt vô cùng đắc ý, trừng trừng ánh mắt nhìn về phía Trần Lâm.
“Ồ!”
Lúc này, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Tân Hải cũng có chút kinh ngạc, khẽ ồ lên một tiếng.
Sau đó, bước chân của anh ta chuyển hướng, nhìn về phía gia đình Trần Lâm, nói ra.
“Như vậy, anh có thể tường thuật lại toàn bộ sự việc, liên quan đến xung đột giữa gia đình anh cùng với nạn nhận được hay không?!”
Nhìn thấy Hoàng Quân bước về phía Trần Lâm, Tôn Hải Băng có chút khó chịu, dự định đứng ra để nói thay cho Trần Lâm.
Nhưng mà, Cửu Vĩ lại đột nhiên đưa tay ra ngăn lại, sau đó liên tục ra hiệu lắc đầu.
Lúc này, Trần Lâm cũng không có gì để giấu giếm, anh rất nhanh liền đem toàn bộ sự việc nói ra.
Mặc dù những lời này của anh có thể trực tiếp ảnh hướng đến suy đoán của cảnh sát điều tra án.
Nhưng Trần Lâm cũng chẳng có gì phải lo sợ, anh tin tưởng hung thủ sẽ không thể nào chạy thoát khỏi đây.
“Nói như vậy, cả nhà anh đều thuộc vào diện tình nghi, rất có thể liên quan đến cái chết của nạn nhân?!”
Nghe xong Trần Lâm tường thuật, Hoàng Quân hơi có chút trầm mặc.
Thấy được biểu hiện này của đối phương, trong lòng của Trần Lâm không khỏi âm thầm lắc đầu.
Xem chừng, Hoàng Quân cũng đối với anh nảy sinh nghi ngờ.
Mặc dù chuyện này không phải là Trần Lâm cố ý, nhưng cái chết của Tôn Nguyệt Kiều thật sự quá mức ly kỳ.
Ở ngay trước mặt rất nhiều người, cô ta cứ như vậy bị chết đi, ai cũng không biết rõ nguyên nhân tại sao.
Thế nên, việc anh bị nghi ngờ cũng không phải là không có nguyên nhân.
Chỉ là, Trần Lâm có chút không hiểu, đối phương tại sao lại muốn ra tay gi3t chết Tôn Nguyệt Kiều.
Theo lý mà nói, Tôn Nguyệt Kiều chẳng qua chỉ là một trong số những khách mời vô cùng bình thường mà thôi, cô ta hoàn toàn không có giá trị để bọn họ ra tay diệt trừ mới đúng.
Hơn nữa, lúc đó Trần Lâm cũng đã phát hiện ra thủ đoạn của đối phương.
Quả thật, thủ pháp của người này cực kỳ cao minh.
Cho dù là Trần Lâm đã có chuẩn bị từ trước, nhưng anh vẫn không có cách nào ngăn cản được đối phương ra tay.
Điều này có thể thấy được, đối phương là một người có năng lực ám sát cực mạnh, là một tay sát thủ có thứ hạng nằm trong top đầu của thế giới.
Một kẻ như vậy, chỉ đến buổi tiệc này, để giết một thiếu nữ vô danh, không hề có bất kỳ tên tuổi gì?
Chẳng lẽ, mục đích của đối phương cũng không phải là ở nơi này, mà là vì một mục tiêu hoàn toàn khác?
Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt của Trần Lâm không khỏi liếc nhìn về phía gã đàn ông trung niên.
Chỉ là, cái liếc mắt này của anh không chỉ không có làm cho đối phương khiếp sợ.
Ngược lại, anh còn nhìn thấy khóe môi của người đàn ông trung niên bên phía đối diện bỗng dưng nhếch lên, cười khẩy một tiếng.
Thấy động tác này của đối phương, trong lòng âm thầm hô lên một tiếng không ổn.
Ngay sau đó, từ phía bên trong sảnh lớn của biệt thự, đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn.
Ầm!
Nghe được tiếng nổ này, toàn bộ buổi tiệc đều trở nên hỗn loạn.
Cho dù là Trần Lâm, lúc này anh cũng không có nhịn được, hô lên một tiếng.
“Nhanh, triệu tập tất cả mọi người, nơi này xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tiếng hô này của anh, tất nhiên là hướng về phía Cửu Vĩ hô lên.
Mà Cửu Vĩ cũng phản ứng cực kỳ nhanh, vội vàng dùng thiết bị liên lạc với những thành viên còn lại ở lân cận, bằng tốc độ nhanh nhất, lập tức chạy đến hiện trường..