Vô Địch Chiến Thần

Chương 13: Chương 13





“Bố ơi, con muốn ăn kem!”
Trên đường trở về, Trần Lâm lái xe chở hai mẹ con Châu Ngọc Ánh dừng lại ở trước một chỗ cửa hàng vô cùng sang trọng.

Nhưng mà, ánh mắt của con gái anh lại đột nhiên sáng lên, khi phát hiện ra phía trước nhà hàng có một tủ kem nhìn khá bắt mắt.

Hơn nữa, phía trên con trang trí rất nhiều nhân vật cực kỳ đáng yêu.

Thế nên, cô bé đã nhịn không được, vội níu lấy ống tay áo của Trần Lâm, rồi hô lên.
Thấy được vẻ mặt tràn đầy mong đợi của con gái nhìn về phía mình, Trần Lâm vô cùng cưng chiều, đưa tay xoa lên cái đầu nhỏ nhắn của con gái, rồi gật đầu nói.
“Được, hôm nay bố sẽ để cho con gái được ăn kem thỏa thích!”
Nghe thế, cô bé liền nhịn không được, hưng phấn nhảy cẫng lên, sau đó còn không ngừng vô tay hoan hô.
“Hoan hô bố! Bố là người tuyệt vời nhất!”
Nhìn thấy bộ dáng của con gái lúc này, Trần Lâm không khỏi vui mừng đến cười tít hết cả mắt.

Chỉ có Châu Ngọc Ánh là vẻ mặt hơi có khó chịu một chút.

Cô hơi hơi đụng vào khuỷu tay của anh, thấp giọng nói nhỏ.
“Anh cưng chiều con bé như vậy.

Lỡ như…”
Lời nói của cô vừa mới nói tới cửa miệng, Trần Lâm đã vội đưa tay lên ngăn lại.
“Không có việc gì.

Con bé đáng yêu như vậy, cho dù tôi không phải là cha ruột của nó, tôi cũng nhất định sẽ vô cùng yêu thích.

Huống hồ, con bé còn là con tôi!”
Tất nhiên, câu nói cuối cùng Trần Lâm chỉ nhủ thầm ở trong bụng.

Mà Châu Ngọc Ánh nghe anh nói ra những lời như vậy, tâm lý tỏ ra vô cùng phức tạp.
Chỉ có điều, lúc này cô bé Khánh Ngọc đã lững thững chạy tới, trên tay còn cầm lấy ba que kem, nói ra.
“Bố, mẹ! Cả nhà mình cùng nhau ăn kem, mỗi người một cây!”
Vừa nói, cô bé vừa tự đem mấy que kem ở trên tay phân phát cho Trần Lâm lẫn Châu Ngọc Ánh.
Cầm lấy que kem từ con gái đưa tới, trong lòng Trần Lâm lúc này cảm thấy vô cùng ấm áp.


Thật sự, đã lâu lắm rồi anh mới có được cảm giác thế này.

Ngày xưa, mặc dù cả nhà ông Lãm đối với anh cực tốt.

Nhưng tình cảm của bọn họ cũng không có khăng khít đến mức như vậy.
Thế nên, lúc cầm lấy que kem ở trên tay, anh không tự chủ được lại lần nữa đưa tay vuốt nhẹ lên đầu của con gái.
“Khánh Ngọc hôm nay rất ngoan!”
“Ừm!”
Vì vẫn đang còn mải mê ngậm lấy que kém ở trên miệng, nên khi được lời nói khen ngợi của Trần Lâm, cô bé chỉ có thể liên tục gật đầu, rồi ầm ờ đáp lại.
Trong khi đó, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh lúc này hơi chút khó coi.

Bởi vì, cô thật sự không muốn đang ở trước mặt của Trần Lâm ăn kem giống như con nít.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của cô gái lúc này.

Châu Ngọc Ánh lại có cảm giác, giống như so với mình, con bé còn thân cận với Trần Lâm muốn nhiều hơn.
Loại cảm giác này, mặc dù không quá chân thực, nhưng là trực giác của phụ nữ để cho Châu Ngọc Ánh có loại cảm giác vô cùng nguy cơ.
“Không lẽ, anh ta còn có khả năng dụ dỗ con nít?”
Trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt hạnh phúc của con gái, cô lại nhịn không được, âm thầm thở dài một hơi.
“Mẹ, mẹ! Sao mẹ không ăn?!”
Sau khi đã xử lý xong que kem ở trên tay, cô bé Khánh Ngọc mới chú ý tới trên tay của Châu Ngọc Ánh vẫn còn que kem y nguyên.

Thế nên, cô bé hơi có chút nghiêng đầu, trên khuôn mặt mang theo mấy phần khó hiểu.
Nghe tiếng của con gái, Châu Ngọc Ánh lúc này mới phát hiện ra, ánh mắt của Trần Lâm cũng đang nhìn đến.

Hơn nữa, que kem ở trên tay của anh ta không biết từ lúc nào đã xử lý hết.

Nhất thời, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh không khỏi rơi vào lúng túng.

Đồng thời, trong lòng vô cùng xấu hổ, không biết phải xử lý việc này như thế nào.
“Mẹ, mẹ! Nếu mẹ không thích ăn kem, mẹ có thể để cho bố ăn.

Vừa rồi, bố còn nói với con, kem hôm nay con chọn rất ngon!”

Giống như nhìn thấy được bộ dáng của mẹ mình không quá tình nguyện.

Thế nên, cô bé Khánh Ngọc đã lần nữa lên tiếng để đề nghị.

Chỉ là, lời đề nghị này của cô bé, càng khiến cho Châu Ngọc Ánh thêm phần xấu hổ.

Bởi vì, que kem trên tay của cô đã bị mở ra.

Hơn nữa, vừa rồi cô cũng tự nếm qua một lần.

Nếu như lúc này lại đưa nó cho Trần Lâm ăn.

Như vậy, chẳng phải là cô đã xem anh ta như là vợ chồng thật thụ rồi sao? Dù sao, người quen thông thường cũng sẽ không có hành động thân mật giống như vậy.
Càng nghĩ, trong lòng của Châu Ngọc Ánh càng thêm phức tạp.

Cô cũng chẳng biết phải trả lời con gái của mình thế nào.

Nhưng mà, đúng lúc này Trần Lâm lại lên tiếng giải vây giúp cô.
“Con gái, hay là chúng ta đi vào trong nhà hàng trước đi.

Để mẹ con ở đây ăn hết que kem, sau đó cả nhà chúng ta sẽ dùng cơm sau.

Như vậy, con thấy có được không?”
Lúc này, cô bé cũng không có suy nghĩ quá nhiều, liền gật đầu đồng ý với đề nghị của Trần Lâm.

Mà nhìn thấy được bóng lưng của hai cha con bọn họ rời đi, lúc này Châu Ngọc Ánh không khỏi vỗ vỗ lồ ng ngực của mình, âm thầm thở nhẹ ra một hơi.
Cứ như vậy, cả nhà ba người bọn họ trải qua một ngày vô cùng vui vẻ với nhau.

Đến khi trời tối, sau khi để cho con gái tự mình đi vào bên trong phòng ngủ, lúc này Châu Ngọc Ánh mới dùng ánh mắt có phần phức tạp nhìn về phía Trần Lâm.
“Cảm ơn anh!”
Mặc dù biết rõ là Châu Ngọc Ánh cảm ơn mình vì điều gì.


Nhưng Trần Lâm vẫn giả vờ như không nghe thấy, anh còn nhún nhún vai nói ra.
“Kỳ thật, nếu như có thể, tôi hy vọng mình ngày nào cũng gặp được con bé!"
Lúc nói ra lời này, ánh mắt của Trần Lâm có chút nghiêm túc nhìn về phía Châu Ngọc Ánh.

Chỉ là, còn không đợi cho Châu Ngọc Ánh đáp lại, âm thanh của cô bé Khánh Ngọc đã lần nữa vang lên.
“Bố, mẹ! Hai người vẫn còn chưa ngủ hay sao?”
Nghe tiếng của con bé, cả Trần Lâm và Châu Ngọc Ánh đều không khỏi xoay đầu nhìn lại.

Lúc này, cô bé vẫn còn một bộ ngái ngủ, đôi mắt có chút lèm nhèm, đưa tay dụi dụi lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Thấy cảnh này, Châu Ngọc Ánh không khỏi bước tới, nhìn về phía con gái của mình.
“Con gái, con làm sao thế?”
Nghe hỏi, cô bé lúc này mới bậm môi nói ra.
“Mẹ, con ngủ không được.

Hay là, bố với mẹ đi ngủ cùng con đi.

Con nghe mấy bạn con kể lại, bố mẹ của các bạn ấy vẫn thường hay ngủ chung với nhau.

Hơn nữa, bọn họ còn hôi môi nhau.”
Nghe con bé nói ra yêu cầu như vậy, lần này ngay cả Trần Lâm cũng có chút sững sờ.

Mà sắc mặt của Châu Ngọc Ánh hiện tại đã đỏ bừng lên.
“Khánh Ngọc, con đang nói bậy bạ gì đó? Ai nói, cha mẹ thì phải nhất định phải ngủ cùng nhau.

Hơn nữa… hơn nữa còn hôn nhau…”
“Mẹ, là bạn của con nói.

Mấy bạn ấy đều nói giống như vậy!”
Giống như bị thái độ của mẹ lúc này để cho cô bé có chút sợ hãi, vẻ mặt lộ ra một chút ủy khuất, vội vàng nói ra.
Mà lúc này, Trần Lâm cũng nhanh chóng đi tới.

Anh hơi cúi thấp người xuống, ôm lấy con gái của mình.
“Khánh Ngọc, hôm nay bố còn có việc cần phải ra ngoài.

Thế nên, con hãy chịu khó ngủ với mẹ.

Lần khác, lần khác bố sẽ ở lại ngủ với con, có được không?”
Nhìn thấy con gái của mình đáng thương như vậy, thật ra trong lòng của Trần Lâm có chút không nỡ.


Thế nhưng, anh với Châu Ngọc Ánh chẳng qua mới gặp lại nhau một lần.

Hơn nữa, chuyện của trước đây chính anh cũng không hay biết gì cả.

Thế nên, việc ở lại nhà của Châu Ngọc Ánh là không thể nào.
Mà nghe được lời giải thích này của Trần Lâm, cô bé Khánh Ngọc cũng hơi hơi có chút thất vọng.

Sau đó, con bé mới đưa ngón tay của mình giơ ra, rồi nói.
“Bố, vậy bố phải móc ngoéo với con.

Sau này, bố nhất định phải ngủ chung với mẹ và Khánh Ngọc, được không?”
“Tất nhiên là được!”
Những lời này, kỳ thật trong lòng của Trần Lâm rất muốn thốt lên.

Chỉ là, ở trước mặt của Châu Ngọc Ánh và con gái, anh chỉ có thể miễn cưỡng cười nói.
“Bố hứa!”
Sau đó, cả hai cha con bọn họ cứ như vậy mà móc ngoéo với nhau.

Lần nữa đem con gái đưa về phòng, sau khi nhìn thấy bóng lưng của Trần Lâm dần dần rời khỏi dãy nhà chung cư.

Không biết vì sao, tâm tình của Châu Ngọc Ánh lại hơi có chút thất vọng.

Chỉ có điều, rất nhanh những suy nghĩ này bị cô lắc bay khỏi đầu.

Ngay sau đó, cô cũng trở vào phòng ngủ, ngủ cùng với con gái của mình.
Trong khi đó, Trần Lâm sau khi rời khỏi nhà của Châu Ngọc Ánh, anh cũng không biết phải đi về đâu.

Mặc dù ông Lãm vẫn còn xem anh như là con cái ở trong gia đình, nhưng với tình huống hiện tại, thật sự anh cũng không muốn trở về nơi đó.
May mắn, lúc này anh lại nhớ đến, Võ Hoàng Yến có giúp mình mua một căn nhà ở trong thành phố.

Thế nên, lúc này anh mới lấy ra điện thoại, bắt đầu liên lạc với cô.

Ngay sau đó, anh nhận được tiếng đáp lại của đối phương.
“Anh đợi tôi một chút, tôi sẽ đến đó đón anh ngay lập tức!”
Tiếng nói vừa dứt, phía bên kia điện thoại cũng ngắt đi kết nối.

Nhất thời, Trần Lâm không khỏi nhìn vào màn hình điện thoại, bắt đầu hiện lên những ý nghĩ linh tinh..