Vô Địch Ác Ma

Chương 8: C8: Chung số phận




Đã rất lâu từ khi Diệp Bạch ngất đi, nhưng Diệp Bạch vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, bỗng từ xa, một bóng người dần tiến tới chỗ Diệp Bạch.

Người tiến đến là một nam nhân, cơ thể đầy đặn, trên người, mặc một chiếc áo da làm lộ ra cơ bắp săn chắc của hắn, người này đi đến chỗ Diệp Bạch rồi khẽ rung người Diệp Bạch để đánh thức cậu dậy.

Diệp Bạch cũng dần mở mắt ra.

"Ngươi là ai?"

Đáp lại câu hỏi của Diệp Bạch tên này chỉ đứng dậy.

"Trước hết ngươi theo ta, nơi này không tiện cho lắm a."

"Được."

Diệp Bạch đi theo tên này, vừa đây hắn cũng giới thiệu về bản thân.


"Ta là Ngô Vĩnh Sinh, cảnh giới hóa thần tầng hai, do ta cướp đoạt đi pháp bảo thiên địa mà bị đưa xuống nơi này, còn ngươi?"

"Ta là Diệp Bạch trúc cơ tầng hai, do nghịch thiên làm trái thiên đạo phép tắc mà bị đưa tới nơi đây."

Đi mãi cuối cùng Vĩnh Sinh cũng dừng lại, rồi bắt đầu vận linh lực, Diệp Bạch thấy thế liền vội ngăn lại.

"Nơi này không được phép dùng linh lực, Ngô huynh cẩn thận."

Nhưng đã quá muộn Vĩnh Sinh vận linh lực rồi phóng thích ra, ngay lập tức linh lực bị những hòn đá xung quanh hấp thu nhưng kì lạ thay, lại không xuất hiện những con yêu thú như lần trước, Vĩnh Sinh bao bọc hai tay bằng linh lực rồi nâng hai tay lên, cùng lúc những tảng đá cũng theo đó mà phát ra thứ ánh sáng vàng.

Vĩnh Sinh sau đó chấp hai tay lại với nhau, những tảng đá sau đó cũng phát nổ mà tỏa ra một luồng linh khí nồng đậm.

"Diệp đệ mau hấp thu đi."

Diệp Bạch cũng không chần chừ liền ngồi xuống bắt đầu tu luyện, sau một lúc, Diệp Bạch cũng đã đột phá trúc cơ tầng ba, có lẽ do lượng linh khí nồng đậm này mà quá trình tu luyện cũng theo đó mà nhanh theo, Diệp Bạch nhìn lên Vĩnh Sinh đang đứng mà không khỏi thắc mắc.

"Tại sao huynh lại có thể dùng linh lực được vậy? Còn ta thì không."

Đáp lại câu hỏi của Diệp Bạch, Vĩnh Sinh chỉ cười mấy cái rồi nói.

"Ta bị kẹt ở đây chí ít cũng được hai năm rồi, qua nhiều lần thử ta mới biết được những tảng đá này không hề giống nhau, tùy theo hoa văn mà năng lực của nó cũng khác nhau."

"Ra là vậy, nhưng Ngô huynh có biết cách để ra khỏi nơi này không?"

Tới đây Vĩnh Sinh bắt đầu trầm mặt lại.


"Thoát ra thì ta vẫn chưa tìm được, nhưng nếu nó đã là một trận pháp thì ta không tin nó lại không có lối ra."

Cuộc nói chuyện vẫn kéo dài cho đến khi bụng Diệp Bạch kêu lên mấy tiếng, Diệp Bạch gãi đầu cười gượng.

"Ha! Xin lỗi Ngô huynh từ lúc đến đây ta vẫn chưa ăn gì cả."

Vĩnh Sinh thở dài rồi ném qua phía Diệp Bạch một viên đan dược.

"Ăn thứ này ngươi sẽ no, vừa may ta cũng chỉ còn một viên này, sau này nếu đói thì ta với ngươi phải đi săn thôi a."

Diệp Bạch đưa tay bắt lấy viên đan dược rồi nhanh chóng đưa vào miệng.

"Vết thương của ngươi cũng không nhẹ, vừa hay ta lại biết đối chút về y thuật, ngươi tin ta không."

Diệp Bạch lúc này cũng nhìn lại những vết thương trong cơ thể mình.

Quái lạ từ này tới giờ ta không đau sau Ngô huynh vừa nhắc tới ta lại đột nhiên thấy đau rồi.


Diệp Bạch xua tay đáp.

"Chỉ là vết thương nhỏ từ từ rồi cũng sẽ lành không phiền đến Ngô huynh a."

"Vậy thì nếu có gì thì cứ nói ta."

Bỗng tảng đá phía dưới chân Diệp Bạch đột nhiên phát sáng, rồi dần dần mười mấy tảng đá xung quanh cũng theo đó mà phát sáng, Diệp Bạch và Vĩnh Sinh biết có chuyện chẳng lành liền vội nhảy ra xa, sau đó những cánh cửa không gian được mở ra, theo đó một làn sương mù dày đặc xuất hiện.

Từ trong làn sương mù đó, một con yêu đế cấp hai linh hải tiến ra, nó mang hình dạng của một con cá voi, nhưng lại có thể bay lơ lửng trên không trung, trên đầu nó còn có hai cái sừng, xung quanh cơ thể còn có hai ám khí bay theo, chưa hết phía sau nó còn có đến tận mười con yêu tôn, trong đó có hai con yêu tôn cấp bốn.

Một con là hỏa long, nó mang hình dạng của một con rồng, với lớp vẩy màu đỏ thẩm, xung quanh người nó phát ra một sức nóng kinh người, con còn lại là nhện vương tinh, nó mang hình dạng của một con nhện bình thường nhưng kích thước của nó gần một trượng.

Tám con còn lại là yêu tôn cấp ba, cả tám đều là yêu thú của tộc yêu lang, bọn chúng mang hình hài của những con sói, với hai con mắt đỏ.

Linh hải từ từ tiến đến phía Diệp Bạch và Vĩnh Sinh, theo đó những con yêu tôn cũng lao đến, thoáng chốc họ đã bị đàn yêu lang bao vây, Vĩnh Sinh dùng sức của mình chặn lại hai con yêu lang đang lao tới, nhưng phía sau lại có một con yêu lang khác lao đến tấn công nhưng may mắn Diệp Bạch đã kịp chặn lại được, nhưng ở đây đâu chỉ có ba hay bốn mà là mười một, những con yêu tôn lao đến hai người mà tấn công, bên ngoài con linh hải vẫn đang tụ lực chuẩn bị tung ra chiêu.