Cũng không biết là Mạnh Dao lá gan quá lớn còn là mình cảm giác quá tốt. Lúc Hàn Dạ đang tìm cô thì cô lại tự động tới tận cửa, mặt khinh thường nhìn quét một vòng cửa hàng bán đồ chơi mô hình , ở trên ghế sofa ngồi xuống.
"Xế chiều hôm nay nghỉ , em đợi hết mấy khách này xong thì đi về đi ." Từ lúc Mạnh Dao đẩy cửa ra tiến vào , Hàn Dạ liền hận không được xung phong liều chết đi qua đánh cho cô một trận, ngại vì trong tiệm còn có khách, chỉ có thể bất đắc dĩ ẩn nhẫn xuống, dặn dò trong nhân viên trong tiệm .
"Vâng , em hiểu rồi." Nhân viên đứng ở một bên đang bận thu tiền liếc mắt nhìn Mạnh Dao ngồi ở trên ghế sa lon , gật đầu một cái.
"Anh buôn bán cũng không tệ lắm ." Nhìn trong tiệm chỉ còn sót lại cô và Hàn Dạ , Mạnh Dao đứng lên đi tới một bên hộc tủ cầm lên một cái mô hình ở trong tay vuốt vuốt.
"Có được hay không , giống như cũng không liên quan tới cô , người sáng mắt không nói tiếng lóng, cô đã tới, như vậy tôi muốn hỏi cô, ngày đó Linh Lan ở bệnh viện thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ là do cô giở trò quỷ phải không ?" Hàn Dạ một tay gõ gõ trên quầy, một tay vuốt vuốt cái bật lửa, nhàn nhạt hỏi thăm.
"Đúng vậy, đây là cái giá phải trả vì anh dám đánh tôi một cái tát , chỉ là đáng tiếc không thể đụng chết cô ta ." Nhớ tới một cái tát kia, trong lòng cô cũng rất không thoải mái từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ chính là cô đánh người khác, còn không có người khác đánh cô , thật vất vả gặp phải người đàn ông mình thích thế nhưng lại cho cô một cái tát, thế này bảo cô nhịn xuống như thế nào.
"Cô tưởng rằng tôi đồng ý đính hôn với cô thì cô chính là vị hôn thê của tôi rồi sao ? Tôi sẽ cùng cô buộc chặt ở cùng một chỗ? Cô chính là ngây thơ cho rằng cô về sau nghĩ biện pháp làm cho tôi yêu cô , sau đó vượt qua những ngày hạnh phúc ." Nhìn dáng vẻ thở phì phò của Mạnh Dao , Hàn Dạ hừ lạnh một tiếng, đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.
"Con bé y tá đó đáng giá anh yêu như vậy sao? Bàn về diện mạo vóc người, cô ta có gì hơn em , bàn về gia thế càng không thể so sánh , em thật sự không biết ánh mắt anh là thế nào , hay là nói anh ở chung một chỗ với Tần Lạc thời gian dài, mắt đều có tật xấu rồi, có tiền có thế không cần, tình nguyện thích một người phụ nữ cái gì cũng không có " Nhớ tới Linh Lan nhớ tới Thẩm Thu Linh hiện tại, Mạnh Dao rất là bất mãn quở trách .
"Cô không cảm thấy cô quá ngạo mạn sao? Cô ngoại trừ họ Hoa, tiêu tiền của nhà , cô còn có thể làm gì? Cô xem không dậy nổi cô ấy, tôi cũng xem thường cô , cô cũng chỉ là dựa vào trong nhà mà thôi, cô thật coi cô là ai. Cô thử không có tiền nhìn xem còn có mấy người đàn ông sẽ ở lại bên cạnh cô. Ngày nào đó cô không có tiền, tôi xem việc duy nhất có thể làm chính là đi ra ngoài bán thân ." Nhìn Mạnh Dao thay mình cùng Tần Lạc tức giận bất bình , Hàn Dạ nhịn không được cười lên, bây giờ càng ngày càng nhiều người không biết xấu hổ .
"Tôi tiêu tiền của nhà thì sao, có bản lĩnh cũng sinh ra ở nhà người có tiền đi ?" Bị Hàn Dạ nói như vậy , Mạnh Dao trong lòng mặc dù không vui , lời nói cũng bắt đầu thay đổi không nắm chắc .
"Tôi không muốn gặp lại cô , giữa tôi và cô cũng sẽ không có cái gì đính hôn, kết hôn , tôi không muốn có một chút quan hệ nào với người phụ nữ ác độc như cô. Cô cũng không cần quan tâm chuyện của tôi, tôi thích ở chung với ai thì ở không liên quan gì đến cô. Về chuyện Linh Lan xảy thai và tai nạn xe cộ , tạm thời tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm." Hàn Dạ thở dài, không muốn nói thêm cái gì với cô , trực tiếp đem suy nghĩ của mình nói cho cô.
"Từ hôn không dễ dàng như vậy, nếu tôi không có được , người khác cũng đừng mơ tưởng ." Nghe Hàn Dạ vừa nói như thế, Mạnh Dao từ trên ghế salon cầm lên túi xách của mình, đi tới cửa, quay đầu hướng Hàn Dạ cắn răng nghiến lợi nói qua.