Một màn kinh hiểm này, khiến cho hai người đang ngồi bên cửa sổ nói đùa , tâm thót lên tới cổ họng, vội vã chạy xuống lầu , nhìn hai người cũng là bình yên vô sự, lúc này tâm tình mới để xuống.
"Linh Lan, không có sao chứ, làm anh sợ muốn chết." Hàn Dạ bước nhanh đi lên trước , lôi kéo Linh Lan nhìn trái nhìn phải, gương mặt lo lắng.
"Không có việc gì, em đói ." Nhìn dáng vẻ quan tâm của Hàn Dạ, Linh Lan trong lòng ấm áp, nhưng ngoài miệng có chút trách cứ nói qua.
“ Ừ, được rồi , chúng ta đi ăn." Nhìn Linh Lan quệt miệng, Hàn Dạ vội dắt tay của cô, hướng đi lên lầu.
"Hạ Toa, em không sao chớ?" Nhìn Hàn Dạ và Linh Lan bước nhanh đi lên lầu, Tiêu Thần cũng lo lắng hỏi thăm Hạ Toa, chuyện mới vừa rồi rất rõ ràng không phải ngoài ý muốn. Từ trước tới giờ cửa bệnh viện luôn hạn chế xe ô tô , chỉ sợ lần này cái miệng quạ đen của Hàn Dạ nói đúng, Mạnh Dao lại ra tay rồi.
"Em không sao, đừng lo lắng." Hạ Toa hướng về phía Tiêu Thần cười nhạt, kéo tay của hắn, hướng đi lên lầu, cô cũng thật là có chút đói bụng.
"Hai người ." Khi hai người đi vào phòng ăn, còn chưa đi đến bên bàn, liền nhìn đến Hàn Dạ và Linh Lan đã ăn, Tiêu Thần có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhìn hai người, hai người này là Trư Bát Giới sao? Chờ bọn hắn có mấy phút thôi cũng chờ không được.
"Hắc hắc, mình đói bụng." Linh Lan trong miệng nhét đầy thức ăc ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Toa, có chút không rõ ràng nói. Vừa mới xảy ra chuyện cô cũng cho là việc ngoài ý muốn, nhưng là bây giờ nghĩ đến, làm sao có thể khéo như vậy? Càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, cho nên mượn chuyện ăn uống hóa giải tâm tình . Cô không hy vọng bởi vì chính mình, mà phá hư không khí ấm áp.
"Ăn chậm một chút, không có người giành với cậu." Nhìn dáng vẻ như hổ đói của Linh Lan, Hạ Toa không nhịn được khuyên giải .
"Chúng ta đi lấy đồ ăn." Hàn Dạ nhìn Tiêu Thần một chút , mở miệng nói. Hắn và Linh Lan biết rất nhiều năm, ở chung với nhau cũng hơn một năm, làm sao lại không nhìn ra, cô căn bản không phải bởi vì đói nhưng mà hắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào vì vậy liền đem Tiêu Thần lôi ra ngoài , hi vọng Hạ Toa có thể động viên mấy câu
"Linh Lan, cậu thật sự đói thế à hay còn là ..?" Nhìn hai người đi xa, Hạ Toa nhìn chằm chằm vào Linh Lan hỏi thăm. Cô biết Linh Lan cũng không phải là ngày một ngày hay hai . Cũng chưa từng thấy cô ăn như hôm nay vậy ?
"Cậu biết ?" Linh Lan thả cái muỗng trong tay ra , ngẩng đầu nhìn Hạ Toa, hỏi thăm.
“Mở to mắt đều nhìn ra có được hay không ." Nhìn gương mặt lo sợ của Linh Lan , trong lòng Hạ Toa cũng có chút lo lắng. Nếu không phải là Linh Lan không yên lòng cô một người đi gặp Thẩm thu linh, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
"Không phải ngoài ý muốn đúng không? Bảo Bảo của mình bị mất cũng không phải là ngoài ý muốn đúng không?" Linh Lan cũng không đần, chẳng qua cô không quá nguyện ý suy nghĩ thôi nhưng là chuyện ngày hôm nay để cho cô không thể không suy nghĩ thật kỹ .Lúc cô băng qua đường cũng có người nhưng cố tình đến lúc cô đi qua thì chiếc xe kia mới chạy nhanh đến. Nếu không phải là Hạ Toa phản ứng mau kéo cô lại, chỉ sợ cô bây giờ đã là vong hồn nằm dưới bánh xe rồi .
"Đừng lo lắng, phải tin tưởng Hàn Dạ, hắn sẽ xử lý tốt." Mặc dù trong lòng cô cũng hoang mang, nhưng là bây giờ cô không thể nói ra , xảy ra chuyện ngày hôm nay chắc hẳn Hàn Dạ cũng sẽ có phòng bị thôi.
"Ừ, mình hiểu rồi, ai bảo mình là kẻ thứ ba đây?" Linh Lan bất đắc dĩ thở dài, nói ra một câu như vậy xong , quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không nói thêm gì.