Nửa đêm, Hạ Toa mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn vách tường màu trắng , lại nhìn cái chăn trên người mình , nhìn Tiêu Thần chờ đợi ở bên , tâm rốt cuộc bình tĩnh lại.
Lúc bị đẩy ngã kia, cô cho là mình lần này thật xong rồi, vạn vạn không nghĩ tới mình còn có thể sống để nằm trong bệnh viện, xem ra vận khí của cô tựa hồ không phải quá kém.
Trong cổ họng giống như bị lửa thiêu rất khó chịu, Hạ Toa nhẹ nhàng để tay Tiêu Thần ra , muốn đứng dậy đi uống nước , nhưng đúng là vẫn đánh thức Tiêu Thần .
Thấy Hạ Toa đối diện mình mỉm cười, Tiêu Thần vuốt vuốt hai mắt của mình, có chút không tin chắc, đưa tay đi sờ vào mặt Hạ Toa , cảm thấy độ ấm trên mặt cô , vui mừng kêu lên.
" Hạ Toa, em tỉnh lại, em rốt cuộc tỉnh rồi!"
"Trước rót cho em ly nước ." Nhìn Tiêu Thần cười như đứa bé, Hạ Toa không đành lòng trách móc hắn, nhìn hắn, nhẹ nhàng nói qua.
"A, ừ." Nghe được Hạ Toa muốn uống nước, Tiêu Thần vội đi tới một bên rót một ly nước ấm, đưa tới, cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Hàn Dạ. Mặc dù hắn không chào đón Tần Lạc, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, hắn nhất định cũng không ngủ ngon đi, huống chi cũng là bọn hắn cứu Hạ Toa, về tình về lý hắn cũng nên nói cho bọn hắn biết .
" Anh gửi tin cho ai vậy ?" Thấy Tiêu Thần đang cầm điện thoại di động, Hạ Toa tò mò hỏi thăm.
"Không có, anh chỉ xem giờ mà thôi." Tiêu Thần nói xong đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi.
Thật ra thì mới vừa rồi cô cũng đã thấy được, động tác kia rõ ràng là nhắn tin , nhưng mà nếu hắn phủ nhận, cô cũng không có cần thiết nói trắng ra, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì to tát.
" Hạ Toa, em biết không? Hôm nay chút nữa bị em hù chết." Tiêu Thần đi tới bên giường ngồi xuống, nắm tay Hạ Toa , lòng vẫn còn sợ hãi nói .
"Thật xin lỗi." Nhìn dáng vẻ Tiêu Thần lo lắng , Hạ Toa có chút ngượng ngùng, chuyện ngày hôm nay quả thật cũng tại chính cô, cũng may không có xảy ra chuyện lớn gì, nếu là thật có gì ngoài ý muốn, chắc hẳn mấy người bọn hắn trong lòng cũng sẽ đau lòng .
"Về sau có anh ở đây anh sẽ không để cho em đi đâu một mình , kể cả em có đi gặp Tần Lạc, anh cũng sẽ đi cùng với em ." Tiêu Thần nhìn Hạ Toa, mặt thận trọng nói xong, hắn thật không chịu nổi thêm một lần nào nữa .
"Sau chuyện lần này chẳng lẽ em còn không học ngoan sao? Yên tâm, lần sau em sẽ mang theo bên mình bình xịt cay, súng phóng điện, nếu có người đàn ông nào tới em trực tiếp phóng điện giật chết hắn, em không có bị…." Hạ Toa sờ sờ mặt Tiêu Thần , bối rối hỏi thăm.
"Không có." Tiêu Thần dĩ nhiên biết Hạ Toa chỉ là cái gì, sờ sờ tóc của cô, mỉm cười, không chút do dự nói qua.
"Ông trời phù hộ." Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe chuyện xấu nhất xảy ra , nghe Tiêu Thần vừa nói như thế, vui mừng trực tiếp chủ động ôm lấy Tiêu Thần.
Thấy Hạ Toa vui mừng, Tiêu Thần khẽ vuốt ve lưng của cô, mặc cho cô ôm mình, hắn thật rất sợ Hạ Toa tỉnh lại sau còn có thể bị chuyện kia làm ảnh hưởng đến, cũng may, cô là người đơn giản trừ quan tâm mình là không phải thất thân còn lại tất cả đều rất bình thường.
" Em đói bụng, anh mua chút gì cho em ăn đi , đồ ăn trong bệnh viện chán lắm ." Trong lòng lo lắng đã không còn, hai tay Hạ Toa ôm lấy cổ Tiêu Thần , có chút nũng nịu nói qua.
" Ừ, anh đi lấy thực đơn, em xem một chút muốn ăn cái gì, anh gọi bọn họ đi chuẩn bị." Tiêu Thần gật đầu một cái, bỏ tay Hạ Toa ra, lấy tờ thực đơn trên bàn cầm tới .
"Cái này, cái này, cái này, còn có cái này." Nhìn thực đơn, Hạ Toa không ngừng chỉ vào, Tiêu Thần cầm giấy ở một bên không ngừng nhớ, không chút nào để ý hai người gọi nhiều như vậy rốt cuộc có ăn hết hay không .
Tần Lạc ngơ ngác ngồi ở bên trong phòng làm việc , nhìn hình Hạ Toa trong máy vi tính , đưa tay vuốt ve màn ảnh, nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, hắn cho đến bây giờ có chút sợ.
Điện thoại di động để ở trên bàn , rung lên một cái, Tần Lạc mở ra vừa nhìn, là Hàn Dạ nhắn tin cho hắn , nội dung rất đơn giản, đã tỉnh, mạnh khỏe. Thấy tin nhắn này , Tần Lạc nặng nề thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ, " Hạ Toa , em nhất định phải chờ anh, một ngày nào đó, anh sẽ xử lý tốt tất cả, mang theo em ở bên bờ biển mua một căn nhà, mặt hướng biển , xuân về hoa nở."
Nhìn đồng hồ, Tần Lạc khép lại máy vi tính, từ trên ghế đứng lên, đem áo sơ mi cởi , hướng phòng tắm đi tới, Hạ Toa tỉnh, hắn cũng rốt cuộc có thể an tâm tắm một cái rồi ngủ một hồi rồi.