Hạ Toa nằm thoi thóp ở trên giường trong bệnh viện, sắc mặt tái nhợt, Tiêu Thần lo lắng túc trực ở một bên.
Tần Lạc trải qua những ngày cũng không lấy gì làm dễ chịu lắm ,giờ phút này hắn đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách nhà mình , nhìn ông nội đang ngồi ở đối diện . Tâm loạn như ma, hắn không sợ cha của mình, nhưng là đối với ông nội của mình nếu mà có thể trốn hắn sẽ trốn xa hơn, tránh khỏi tất cả những cơ hội mà hai người có thể tiếp xúc. Thế nhưng lần đầu tiên , hắn không nghĩ tới ông cụ thế mà lại hỏi tới.
"Lát nữa người nhà họ Trầm tới, hãy thể hiện cho thật tốt ." Ông Tần nhìn thằng cháu trai duy nhất ngồi đối diện mình mà thở dài, trong lòng xúc động thật lâu. Nó vốn không được mình chấp nhận , dựa vào bản lãnh của mình nên để cho hắn coi trọng. Tất cả đều tốt , hắn cũng rất yên tâm, chuẩn bị an hưởng tuổi già, ai ngờ thế nhưng lại xảy ra chuyện này , làm náo loạn dư luận , từ sau khi tin tức bùng nổ , cổ phiếu của Tần thị liên tiếp rớt giá.
" Con biết rồi, ông nội ." Tần Lạc ngồi ở trên ghế sa lon có chút thận trọng, cung kính nói qua. Chuyện này từ lúc đám phóng viên xuất hiện bắt quả tang hắn và Kha Nham trên giường thì đã hoàn toàn không còn có thể khống chế ở trong lòng bàn tay của hắn nữa . Đây tuyệt đối là âm mưu, hắn làm sao có thể làm ra chuyện như vậy ? Nhưng màu đỏ tươi trên tấm drap giường trắng làm đau nhói ánh mắt của hắn, hắn thế nào cũng không ngờ tới Kha Nham vẫn là xử nữ.
"Ông Tần , ông khỏe chứ." Thẩm Như Biển theo quản gia đi vào đại sảnh, thấy ông cháu họ Tần đang hàn huyên.
"Ông Tần ." Thẩm Thu Linh thân mật kéo cánh tay ông Tần , hướng ghế sa lon đi tới.
"Ôi, cháu gái ta , con gái lớn không dùng được." Nhìn dáng vẻ khéo léo của Thẩm Thu Linh , Thẩm Như Biển liếc mắt nhìn Tần Trường Thiên lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cười cười.
" Ông Thẩm , chào ông ." Thấy mấy người đi tới, Tần Lạc vội đứng lên chào hỏi.
" Anh Tần ." Thẩm Thu Linh nhìn Tần Lạc đứng cách đó không xa , có chút thẹn thùng hô một tiếng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lạc cô liền hoàn toàn cảm phục, trước kia cô là không muốn cùng nhà họ Tần kết thân . Cô không thích đại thiếu gia của Tần gia cả ngày lẫn đêm coi trời bằng vung. Sau khi biết được cái chết của hắn, cô vui mừng chừng mấy ngày, vốn cho là tất cả cứ như vậy mà kết thúc, nhưng cha cô nói cho cô biết, hôn sự với nhà họ Tần cũng sẽ không thay đổi, nhà họ Tần sẽ đưa một đứa bé khác trở lại. Mặc dù là con riêng, nhưng là dù sao cũng là đàn ông duy nhất còn lại của họ Tần . Tâm lý của cô lúc đó là hận chết Tần Lạc , thế nhưng khi cô nhìn thấy Tần Lạc thì hắn nho nhã, học thức của hắn, hoàn toàn để cho cô mê muội, một khắc kia cô thật sự yêu Tần Lạc.
Chuyện lần này cô dĩ nhiên cũng là biết đến, chỉ là cô không tức giận, Tần Lạc của cô ưu tú như vậy, phụ nữ tự đưa tới cửa đó là chuyện rất bình thường, cô thậm chí còn muốn cảm tạ cô gái này. Nếu không có chuyện này xảy ra thì hôn sự của cô và Tần Lạc tối thiểu còn chờ thêm hai năm.
"Thu Linh." Tần Lạc hướng Thẩm Thu Linh khẽ mỉm cười.
"Tần Lạc, cháu và Linh Linh ra ngoài đi dạo đi , ta và ông Thẩm có chuyện cần phải bàn." Thấy ánh mắt Thẩm Thu Linh nhìn Tần Lạc , ông Tần thông minh như thế sao lại không hiểu đây? Tùy ý viện cớ, đuổi hai người đi.
"Ông nội, cháu và anh Tần đi chơi một lúc ." Thẩm Thu Linh sắc mặt đỏ lên, hướng về phía Thẩm Như Biển làm nũng nói.
"Đi đi, đi đi." Thẩm Như Biển cưng chìu sờ sờ tay cháu gái , gật gật đầu nói.
Hai mươi năm trước nhà họ Thẩm quả thật so ra kém nhà họ Tần , thế nhưng hai mươi năm qua, trải qua không ngừng cố gắng, họ Thẩm đã cùng họ Tần đứng ở trên cùng một tầm rồi , cho nên coi như họ Thẩm nói từ hôn, thì nhà họ Tần cũng không thể làm gì , nhưng nhìn đến cháu gái bảo bối thích Tần Lạc như vậy , hắn làm ông nội tự nhiên cũng vui vẻ mà tác thành, dĩ nhiên Tần Lạc cũng cần khiêm tốn một chút, nếu không, hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
" Ông Thẩm ,minh nhân bất thuyết ám thoại( người thông minh không nói tiếng lóng ) , ông cũng biết lần này tôi gọi ông tới là làm cái gì." Nhìn hai người đã đi xa, Tần Trường Thiên thu hồi ánh mắt, hướng về phía Thẩm Như Biển nói.
"Dĩ nhiên, mọi người đều là bạn bè , Đình Đình rất thích Tần Lạc nhà ông , tôi cũng không muốn nó không vui, nhưng là chuyện này về sau không thể xảy ra nữa , bằng không đừng trách tôi không niệm cựu tình." Thẩm Như Biển nhìn Tần Trường Thiên không vui lên tiếng .
"Tự nhiên, tự nhiên." Vốn là đã tính toán đến chuyện xấu nhất nghe được Thẩm Như Biển vừa nói như thế, trong lòng treo tảng đá cũng rơi xuống, vội đồng ý.
"Chuyện lần này tôi tin tưởng anh Tần có thể xử lý tốt." Xác định quan hệ, Thẩm Như Biển khách sáo nói.
"Đây là tự nhiên, đây là tự nhiên. Anh xem bọn chúng cũng không còn nhỏ nữa nếu không trước đính hôn thôi." Tần Trường Thiên cố gắng rèn sắt khi còn nóng nói