Võ Đế Vô Cực/Võ Đạo Chi Lộ

Chương 63: C63: Thành trì khổng lồ trồi lên khám phá được sự thật mới




Dương Tử và dàn hậu cung của hắn cũng đã gặp lại nhau sau một khoảng thời gian xa cách. Linh Nhi là người chạy tới đầu tiên, nàng chạy tới nhảy sồ vào người hắn mà ôm hắn vừa khóc vừa nói:

- Huhu cuối cùng cũng gặp lại được huynh rồi!

Dạ Hy cũng đi cùng Bắc Phi tới gần chỗ hắn, hai nàng rất muốn ôm hắn nhưng bị Linh Nhi dành trước rồi nên đành đợi cô nàng làm xong chuyện đã. Sau đó hai người cũng nhảy vào người hắn cũng khóc lớn mà vừa ôm hắn vừa trách hắn. Bấy giờ đoàn tụ đã xong ba người kia cũng mới để ý đến một sự góp mặt của một khuôn mặt mới đối với họ. Yên Nhi vẫn chỉ đứng sau người Dương Tử mà chẳng giám lên tiếng gì. Dương Tử cũng vui vẻ giới thiệu cô vợ mới cho ba người nghe:

- Đây là Yên Nhi! Cũng là người ta đã kể với mọi người vài lần rồi đấy.

Ba người xúm lại mà ôm ấp Yên Nhi rồi cũng đồng thanh nói với Yên Nhi:

- Hắn mà có bắt nạt muội cứ méc bọn ta nhé!

Dương Tử cũng đi tới kéo ba người ra mà từ từ giải thích về độ tuổi thật của Yên Nhi:

- Bắc Phi và Dạ Hy gọi thế thì được còn Linh Nhi thì không được đâu. Yên Nhi vẫn lớn hơn Linh Nhi 2 tuổi lận!

Nghe hắn nói vậy Linh Nhi lại sụt xịt chạy ra chỗ khác ngồi mà gào lớn:


- Sao ta cứ phải là người bé tuổi nhất vậy!

Yên Nhi thấy vậy cũng chạy tới bế Linh Nhi lên cũng cùng lúc kéo thêm hai người Bắc Phi và Dạ Hy đi ra khu rừng gần đó chơi. Hắn đang nhìn họ chạy đi thì từ đây có một Đòn tấn công bất ngờ lao đến chỗ hắn đứng. Chí Dũng vác khẩu súng đi theo mặt đằng đằng sát khí mà nói:

- Ngươi là kẻ làm con gái yêu quý của ta khóc đấy à?

Dương Tử thấy kẻ lạ mặt cũng rút Tru Đế Kiếm ra sát khí cũng tản phát ra xung quanh, hắn cũng mạnh miệng nói:

- Ngươi là kẻ nào mà dám phá hỏng sự yên bình của ta?

Không nói quá nhiều Dương Tử và Chí Dũng cũng lập tức lao vào nhau mà tấn công đối phương không dứt. Dương Tử cũng chém vài luồng kiếm khí về phía Chí Dũng, hắn cũng đỡ những đòn đánh đó mà đáp trả lại. Chí Dũng dù gì vẫn có tu vi Thiên Đạo Kì đỉnh phong nên dễ dàng tiếp cận Dương Tử. Hắn chĩa súng vào đầu Dương Tử mà nói:

- Xem ra tiểu tử ngươi có thực lực cũng không tồi nhỉ!

Vì đã nghe thấy động tĩnh nên Linh Nhi đã nhanh chóng chạy về tới nơi. Khi thấy Chí Dũng đánh Dương Tử rồi còn đang chĩa súng vào đầu hắn, nàng tức giận quát lớn:

- Cha! Người sao lại đánh huynh ấy?

Nhẫn Dạ cũng hiện ra khỏi cái vòng cổ tay cầm chén trà mỉa mai nói thêm:

- Lớn già đầu rồi mà vẫn bắt nạt trẻ con!

Chí Dũng nghe thấy âm thanh quên thuộc liền quay sang nhìn. Hắn thấy là thằng đần mà mình từng quen cũng nói móc lại:

- Haha Nhẫn Dạ Đại Đế đâu sao chỉ còn mảnh tàn hồn thế này!

Hai người rất mừng vì lâu ngày mới gặp nhưng cũng vẫn đấu đá nhau không ngừng. Một hồi họ cũng ngồi xuống nói chuyện với nhau như mấy ông già vậy. Lúc này Bắc Phi mới truyền ầm về cho Dương Tử mà nói:


- Huynh qua chỗ bọn ta xem này, chỗ bọn ta có một cái cột đá rất cứng. Dạ Hy dùng toàn lực cũng không đánh vỡ được nó, mà muội ấy còn bị hút bớt đi linh khí và thể khí nữa!

Dương Tử cũng ngờ ngợ nhận ra thứ đó là gì, hắn cùng Linh Nhi tức tốc chạy tới. Hắn truyền âm lại cho Bắc Phi:

- Đừng cố đập nó nữa ta đang tới đấy rồi.

Sau một hồi chạy bộ họ cũng tới nơi, Dương Tử cũng đã nhận ra phán đoán của mình là đúng. Đây là 1 trong 5 cái trụ để mở ra nới chôn cất của lũ Thánh Tộc khốn kiếp. Hắn cũng bật cái cột lên rồi truyền âm cho tất cả mọi người:

- Mọi người lập tức chia ra thành nhóm đi tìm những cái cốt không thể bị phát hủy được. Sau đó trực tiếp ấn nút hiện ở mặt trên của nó rồi nhanh chóng quay trở lại trung tâm.

Mọi người thì đang hì hục tìm kiếm mấy cái cột, ở trung tâm tiểu thế giới này cũng đã có vài cái lỗ. Nhưng hai ông gia vạn tuổi này vẫn đang uống trả kể truyện mà mình đã dấu đối phương. Chí Dũng cũng nói trước:

- Lão già ta cũng nói dối ông rằng ta cần nơi yên tĩnh để đột phá. Nhưng không phải, Thần Chi Kì đỉnh phong cũng là giới hạn của cơ thể ta lúc đấy. Ta đuổi ngươi đi cũng để ngươi không sinh ra tâm ma, rồi ta cố cầm cự thêm được mấy chục năm để xây dựng nơi chuyển thừa của mình. Rất may mắn ta gặp được Linh Nhi, cũng được con bé và Dạ Hy nặn lại thân thể. Rồi ta cũng nhận con bé là con nuôi luôn, có lẽ ta vẫn chưa kể ngươi nhỉ. Ơ nơi đó ta cũng là một đứa mồ côi nên ta thấy Linh Nhi rất giống ta nên làm vậy ta cũng thấy đúng.

Nhẫn Dạ thì vẫn ăn bánh rồi uống trà chỉ đáp vỏn vẹn một từ:

- Ừ!

Chí Dũng nổi cáu tấn công thần hồn về phía Nhẫn Dạ mà nói:

- Lão phu đang kể với ngươi vậy mà ngươi chỉ ừ một câu thôi à!


Nhẫn Dạ cũng đỡ chiêu mà nói:

- Ta kể ta chết thế nào là được chứ gì!

Chí Dũng rót trà mà đáp lời Nhẫn Dạ:

- Ta đang định hỏi ngươi đấy!

Nhẫn Dạ tức giận kể lại mọi chuyện từ lúc hắn tỉnh lại không thấy Chí Dũng đâu. Mà suy sụp mấy năm sau đó có một kẻ kéo hắn ra từ bóng tối mà đi cùng hắn. Đến một ngày kẻ đó đâm sau lưng hắn chỉ vì một bộ công pháp. Chí Dũng cũng tức giận đập bàn mà nói:

- Vậy mà hắn lại đâm sau lưng ngươi!

Ngay lúc ấy thì một con rung chấn xảy ra, ngay chỗ hai ông già ngồi có một toà thành dần dần trồi lên. Chí Dũng cùng Nhẫn Dạ đồng thanh nói:

- Thánh Tộc Chi Thành!