Võ Đạo Tông Sư

Chương 39: Đại tuyết băng




Nháy mắt, Hồ Chính sinh ra ảo giác Lâu Thành trước mắt mình bỗng nhiên trở nên cao to như người khổng lồ. Tiếng nắm tay giòn tan, tiếng gió rít gào tựa như cái gì đó từ trên cao rơi xuống. Anh ta có cảm giác sự hung mãnh của khí thế ấy giống như sự sụp đổ của một ngọn núi, chôn vùi hết thảy mọi thứ.

Uy lực đó khiến Hồ Chính nghĩ ngay đến việc né tránh, không dám trực tiếp hướng thẳng về mũi nhọn. Có thể thế phòng thủ ở tay đã thay đổi nhưng cước bộ dưới chân lại không theo kịp, dẫn đến hiệu quả phòng thủ sẽ thấp hơn. Vì thế, anh ta chỉ có thể cắn răng, giữ vững niềm tin. Anh ta hơi thay đổi chiêu thức, hai tay giao nhau và đưa ra trước cơ thể.

Thế phòng thủ này sẽ không bị phá vỡ nhưng sẽ đánh mất cơ hội phản kích lại và biến hóa sau đó. Đây là một lựa chọn vững chắc và ngốc nghếch. Nhưng Hồ Chính không suy xét sâu xa đến thế! 

Bốp!

Tiếng quyền kích va vào nhau, một âm thanh nặng nề vang lên, truyền vào tai Hồ Chính. Cùng lúc đó, anh ta cảm nhận được một cỗ sức mạnh kinh người truyền vào cơ thể. Thế phòng thủ dù chưa bị phá vỡ nhưng lại rất khó mà áp chế được đòn tấn công này. Hai tay bị luồng sức mạnh ấy ép đến mức lùi lại, dính chặt vào trước ngực.

Sức mạnh này thật kinh khủng! Hồ Chính bị hai tay như hóa thành thiết chùy của mình đập vào ngực. Cơn đau từ xương sườn truyền lên đại não. Trọng tâm cơ thể thay đổi, hai chân không còn đứng vững nữa. Cơ thể có xu hướng ngã ra sau. 

Để giữ thăng bằng, Hồ Chính đành phải lảo đảo lùi ra sau, cố gắng khôi phục lại trọng tâm.

Đúng lúc này, Lâu Thành bước lại gần. Cơ thể hơi nghiêng qua. Vai trái hạ thấp xuống rồi nghiêng về phía trước và huých vào ngực Hồ Chính.

Khí thế tuyết lở này, trừ khi là tự nó ngừng lại, nếu không thì nó sẽ như cơn lũ cuồn cuộn chảy xiết, không bao giờ ngừng lại! 

Bị tấn công như thế, cơ thể Hồ Chính lảo đảo rồi hoàn toàn mất thăng bằng. Cơ thể anh ta văng ra ngoài rồi rơi xuống đất.

“Lâu Thành thắng!” Trọng tài cao giọng tuyên bố.

Mình thua rồi sao? 

Hồ Chính mờ mịt nhìn xung quanh. Anh ta phát hiện ra bản thân đã rơi khỏi vạch giới hạn của lôi đài.

Chỉ có một chiêu như thế mà mình đã thua sao? Thời gian mới có bao lâu đâu! Với sức mạnh này, cậu ta thật sự chỉ là một kẻ nghiệp dư yêu thích võ đạo thôi sao?

Trên khán đài gần đó, Lưu Ứng Long sững sờ rồi cứ thế ngẩn người ở trước mặt bạn bè đồng môn. Sắc mặt anh ta trắng bệch. Sau khi nhìn thấy một kích đầy uy lực kia của Lâu Thành, anh ta bi ai phát hiện ra loại sức mạnh này thật khủng khiếp. Nếu đặt bản thân vào trường hợp của Hồ Chính, anh ta chưa chắc đã đỡ được một kích ấy. 

Trận đấu hôm qua, sau khi nghe sư phụ phân tích, anh ta không thấy tức giận mà chỉ thấy không phục. Anh ta cảm thấy bản thân còn chưa phát huy được thực lực chân chính mà đã bị đánh bại. Anh ta như lọt vào chiếc bẫy tinh tế mà đối phương đã giăng ra, nếu không thì không có khả năng hai bên phân ra thắng bại nhanh như thế. Lâu Thành chỉ có ưu thế là khả năng nhập “tĩnh” trời ban, năng lực giữ thăng bằng lợi hại và khả năng luôn giữ vững được trọng tâm cơ thể. Nếu so về các mặt khác, cậu không thể nào bằng được anh ta. Trận hôm qua cậu thắng chỉ là dựa may mắn mà thôi.

Nhưng cảnh tượng vừa nhìn thấy đã hoàn toàn đánh tan sự kiêu ngạo còn sót lại trong anh ta. Anh ta như chân chính cảm nhận được thực tại đầy tàn nhẫn này.

Nếu bản thân không phát huy được thực lực chân chính thì Lâu Thành sao lại có thể dùng toàn lực để ứng phó? Nếu hôm qua, cậu dùng một kích kia tấn công, anh ta chắc chắn sẽ không đơn giản là bị nứt xương như bây giờ! 

Tự nhận thức được chuyện bản thân không hề mạnh như mình nghĩ không phải là một chuyện đơn giản và dễ dàng. Nhưng anh ta không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc này.

Sư phụ đứng bên cạnh không nói một lời. Các sư đệ, sư muội xung quanh cũng trầm mặc. Toàn bộ thế giới như chìm vào im lặng.

Ông chú mặc áo khoác da lấy điện thoại ra, chuẩn bị quay lại trận đấu để về nhà có thể thưởng thức lại lần nữa. Nhưng, ông chú còn chưa kịp mở chức năng quay phim thì trận đấu đã kết thúc. 

“Hả? Lại như trận đấu hôm qua sao?” Chỉ đơn thuần là một người yêu thích võ đạo, ông chú đương nhiên không hiểu một kích kia của Lâu Thành sâu xa thế nào như Lưu Ứng Long. Ông chú chỉ kinh ngạc. Cú đẩy nhẹ vào cao thủ cấp sáu nghiệp dư – Hồ Chính quyết định thắng bại hôm này khá giống với một chiêu thắng Quan Diễn của Diệp Du Đình hôm qua. Trận đấu ở lôi đài trung tâm ấy là sau khi lấy thông tin, ông chú mới đi xem.

Mặc dù Quan Diễn là cao thủ cấp hai nghiệp dư, lợi hại hơn Hồ Chính rất nhiều. Nhưng thế phòng thủ hôm qua của Quan Diễn còn có thể giúp cô ta phản kích sau đó, không hề giống với thế phòng thủ cực đoan của Hồ Chính. Cho nên, ông chú có thể tạm dựa vào đó mà so sánh được.

Sau khi suy nghĩ rõ, ông chú mặc áo khoác da đặt điện thoại xuống rồi vỗ tay thật to, mặc dù chưa chắc Lâu Thành ở bên dưới có thể nghe thấy. 

Lần tranh tài này thật bất ngờ!

“Chú à, chú vỗ tay cái gì vậy?” Cặp tình nhân bên cạnh tò mò nhìn lại. Bọn họ đang xem một trận đấu khác trên màn hình lớn.

Có trận đấu đặc sắc đến mức phải vỗ tay sao? 

Ông chú mặc áo khoác cười ha ha: “Vừa rồi có một cậu sinh viên không có cấp võ đạo chỉ dùng một kích đã đánh bại được tuyển thủ cấp sáu nghiệp dư. Cảnh tượng khá giống trận Diệp Du Đình đánh thắng Quan Diễn ở lôi đài trung tâm hôm qua.”

Trận của Diệp Du Đình và Quan Diễn hôm qua là một trận đấu được mọi người đặc biệt chú ý. Đoạn thi đấu đặc sắc cũng đang được chiếu lại trên một màn ảnh lớn.

Cô gái trong cặp đôi kia ngại ngùng nói: “Nghe thì không khác lắm nhưng thực tế chắc không giống đâu. Cấp võ đạo cách biệt lớn như vậy mà.” 

Ông chú mặc áo khoác da chỉ là một người yêu thích võ đạo đơn thuần, về cơ bản thì vẫn hiểu sơ. Ông chú khoa tay múa chân giải thích sự khác biệt trong thế phòng thủ của Hồ Chính và Quan Diễn. Sau đó, ông chú nói: “Mặc dù sẽ có khoảng cách nhưng sẽ không quá lớn. Cậu sinh viên không có cấp võ đạo kia thật không đơn giản.”

Đôi tình nhân kia nghe vậy thì thích thú nói: “Nghe khá thú vị đấy. Cậu ta tên là gì? Số bao nhiêu? Mai chúng cháu cũng đến xem cậu ta thi đấu.”

“Tên là Lâu Thành. Lâu Trong chữ “lầu”, Thành trong “thành công”.” Ông chú mặc áo khoác da rất có tinh thần chia sẻ đáp. 



“Lâu Thành thắng!”

Lời thông báo của trọng tài khiến Lâu Thành sững người. Không cần phải đấu thêm nữa, cậu cảm thấy cả thân thể như bị rút hết sức lực. Trong đan điền, một luồng khí ấm áp truyền đi khắp cơ thể, xua tan mệt mỏi. Kim đan tự vận hành điều chỉnh cơ thể cậu. 

Chiêu thức kết hợp giữa Đại Tuyết Băng và Điện Hỏa Trang kia đã rút sạch mọi sức lực của cơ thể cậu. Trận đấu này còn mệt hơn trận hôm qua. Nhưng chiêu này vượt xa Cuồng Phong Bạo Tuyết mà Lâm Khuyết từng dùng.

“Dạng bộc phát này đúng là tiêu hao quá nhiều thể lực nhưng khả năng chiến thắng mà nó mang lại rất cao. Thông qua trận đấu này, cậu xác định bản thân đúng là có một chút thực lực, chiến thắng hôm qua không chỉ là may mắn nhất thời.

Mình miễn cưỡng cũng được xem như cao thủ nghiệp dư! 

Sau khi cơn mệt mỏi tan đi, Lâu thành nhàn nhã bước xuống lôi đài với tâm trạng thư thái. Cậu đến chỗ giám sát viên lấy lại đồ của bản thân.

Nhìn thấy cảnh đó, chủ võ quán Bạch Viên, Vu Hải Triều vẫn luôn quan sát Lâu Thành khẽ ồ lên một tiếng rồi đứng dậy.

“Sư phụ, sao vậy ạ?” Lưu Ứng Long kinh ngạc hỏi. 

Vu Hải Triều nhìn vẻ sợ hãi trên mặt từng đệ tử của mình rồi thở dài nói: “Là Đại Tuyết Băng trong Băng Bộ Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích kết hợp với Lôi Bộ Điện Hỏa Trang, lại có thêm ba phút để tụ lực lại. Cái chiêu này tạo ra ưu thế ấy cũng không có gì lạ. Điều vi sư cảm thấy ngạc nhiên là sau khi tung ra một kích như vậy mà cậu ta lại không hề thấy mệt mỏi!”

“Ta không thể đoán được cậu ta có thể tung ra bao nhiêu kích tương tự như vậy. Cho dù các kích sau không có ba phút để tụ lực thì uy lực của nó vẫn bằng bảy, tám phần kích đầu tiên. Điều này khá đáng sợ.”

Lưu Ứng Long, Tần Chí Lâm và các đệ tử võ quán Bạch Viên khác ngạc nhiên nhìn nhau. Sư phụ đánh giá Lâu Thành khá cao! 

“Sư phụ, người cảm thấy cậu ta tầm cấp bao nhiêu?” Lưu Ứng Long buột miệng hỏi.

Vu Hải Triều nói: “Chỉ dựa vào một kích thì không thể đánh giá toàn bộ thực lực một cách chính xác được. Nhưng trình độ của cậu ta chắc chắn sẽ không dưới cấp ba nghiệp dư. Còn các cô các cậu nữa, nhìn người ta xem xem. Nếu vài người trong mấy cô cậu có thể nhập “tĩnh”, rồi học được Trang Công, thực lực đã được nâng cao hơn rất nhiều rồi! Bây giờ đã nhìn thấy người ta lợi hại rồi chứ, có chịu yên tĩnh hơn chưa?”

Ông thừa dịp dạy dỗ đám đệ tử. Một chút Tĩnh Trang trong giới võ đạo đúng là không có gì to tát nhưng nếu không nhập được “tĩnh”, thì hiệu quả luyện võ sẽ không cao. 

“Đệ tử đã hiểu.” Lưu Ứng Long, Tần Chí Lâm và các đệ tử khác đáp.

“Mấy cô cậu nên đi xem cậu ta thi đấu nhiều một chút, không biết chừng còn rút ra được điều bổ ích gì đó.” Vu Hải Triều dặn dò một câu rồi chắp tay ra sau lưng. Ông đi xuống khán đài và khỏi võ quán.

… 

Lấy lại điện thoại, Lâu Thành đi đến một chỗ khán đài vắng người. Cậu vừa xem trận đấu trên khán đài vừa đăng nhập QQ, báo tin vui cho Nghiêm Triết Kha.

Lúc câu lạc bộ võ đạo tham gia thi đấu khu vực, Nghiêm Triết Kha ở bên đội cổ động, còn cậu thì bên đội hậu cần, điện thoại chưa bao giờ rời tay. Nhưng hình thức nhắn tin đã quá tụt hậu, học sinh, sinh viên thời nay càng thích dùng QQ hơn.

“He he, thắng rồi! Thắng rất nhẹ nhàng luôn! Đều nhờ sự hướng dẫn của huấn luyện viên Nghiêm Triết Kha!” Lâu Thành dùng ba câu có dấu chấm than để biểu đạt sự vui sướng của mình. Và cậu cũng không quên tâng bốc Nghiêm Triết Kha. 

Có vẻ như Nghiêm Triết Kha luôn chờ đợi kết quả thi đấu của cậu nên cô nhanh chóng nhắn lại: “(Mỉm cười) Tốt, trẻ nhỏ dễ dạy. Thắng như thế nào?”

Cô luôn cảm thấy hứng thú với các chi tiết trong trận đấu.

“Tôi đánh bại được Lưu Ứng Long cho nên đối phương nhất định chú ý đến điểm này. Anh ta sẽ suy nghĩ xem có phải đấu pháp của tôi khắc chế được Thông Tý Quyền hay không. Anh ta sẽ thay đổi đấu pháp và khi mở màn trận đấu sẽ dùng ngay thế phòng ngự.” Lâu Thành giải thích kỹ càng cho cô, dùng sự niềm vui này cuốn hút cô: “Suy tính đến chuyện ấy, tôi liền chuẩn bị thế để tung ra một kích thật mạnh vào đối phương ngay đầu trận. Không cần biết có thể phá được thế phòng thủ của anh ta hay không, nhưng chắc chắn lúc đó tôi sẽ chiếm được thế thượng phong, tựa như trận đấu hôm qua của tôi vậy.” 

Nghiêm Triết Kha gửi icon chống cằm cười ngây ngô: “Cam à, tự dưng tôi thấy cậu cũng có tài năng thi đấu võ đạo đấy chứ.”

Lâu Thành gửi icon bút sáp tự vò đầu và nói: “Không đến mức như cậu nói đâu.”

Rồi cậu lại tiếp tục nhắn: “Trước đó không phải tôi đã bảo là huấn luyện viên Thi bảo tôi có tài năng trời ban trong việc nhập “tĩnh” sao? Lão cũng dạy tôi một vài chiêu thức và Trang Công. Cho nên, tranh thủ ba phút hai tuyển thủ giao lưu trước trận đấu, tôi tụ lực toàn cơ thể lại rồi đè ép đến cực hạn. Sau đó kết hợp với Đại Tuyết Băng Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích và Lôi Bộ Điện Hỏa Trang, tôi tung ra một kích đánh cho đối phương mất thăng bằng sau đó khẽ dùng vai huých đối phương một cái, khiến anh ta ngã khỏi lôi đài.” 

“Hay… Cam à, mỗi lần nghe cậu miêu tả, tôi đều nhịn không được mà tưởng tượng bản thân mình cũng nằm trong tình huống đó. Rồi tôi tưởng tượng tiếp bản thân sẽ ứng phó như thế nào, sẽ có kết quả ra sao. Dù không có mặt ở đấy nhưng tôi vẫn cảm thấy trận đấu của cậu chắc chắn rất hấp dẫn.” Nghiêm Triết Kha gửi icon hai mắt vụt sáng.

“Chắc chắc cậu sẽ xử lý tình huống tốt hơn tôi!” Lâu Thành lại nhân cơ hội tâng bốc Nghiêm Triết Kha. Cậu gửi icon cười đỏ mặt: “Có thể khiến cậu có cảm giác như vậy, tôi rất vui.”

Nghiêm Triết Kha gửi icon che miệng cười: “Tôi có tìm tin tức và quá trình thi đấu của cậu nhưng kết quả chỉ có một dòng tin ngắn ngủi. Cái gì mà vòng đấu loại thứ nhất của thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh tranh cúp Phượng Hoàng kết thúc, cái gì mà Diệp Du Đình thuận lợi tiến thẳng vào vòng thứ hai. Thật chán mà!” 

“Tôi chỉ là một con tép nhỏ trong biển lớn. Sau này chắc là sẽ có cơ hội được mọi người biết đến thôi.” Lâu thành gửi icon sờ đầu.

Trong lúc nói chuyện, trận thi đấu buổi sáng đã kết thúc. Nghiêm Triết Kha gửi icon phấn khởi và nói: “Tôi bị cậu kích thích rồi. Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ đi tìm ông bà ngoại rồi “học trộm” võ công gia truyền, sẽ tập luyện đến chiều luôn!”

“Ha ha, hai người đó sẽ đồng ý à?” Lâu Thành đáp. 

Nghiêm Triết Kha gửi icon cười trộm: “Yên tâm, giả ngây thơ ngốc nghếch một xíu là được thôi. Bà ngoại tôi rất thương tôi, lại dễ mềm lòng. Chỉ cần không nói ra ngoài, không làm mất mặt bà thì sẽ không có vấn đề gì.”

“Vậy cậu phải chú ý kết hợp luyện tập với nghỉ ngơi hợp lý đấy nhé.” Lâu Thành quan tâm nói. Cậu rời võ quán rồi ghé đại vào một quán bán thức ăn nhanh ăn ba phần ăn lớn.

Buổi chiều, Nghiêm Triết Kha tập võ. Lâu Thành vừa xem thi đấu vừa lướt diễn đàn cập nhập tin tức. 

Đột nhiên cậu nhìn thấy bài đăng của “Một quyền vô địch”:

“Đường gia ra sân, đối thủ là một tên cấp bốn nghiệp dư.”

“Đường đến lôi đài” đang thi đấu sao? Lâu Thành nhìn từng màn hình lớn. Rất nhanh cậu đã tìm thấy trận đấu của “Đường đến lôi đài”. Anh ta đang trong ba phút giao lưu với đối thủ.