Võ Đạo Tông Sư

Chương 1: Tuổi trẻ không có thất bại




Cái nắng cuối thu vẫn chói chang và oi ả, chiếu xuyên qua kẽ lá mà rong chơi khắp mặt đất. Ánh mặt trời lúc ba giờ chiều trắng xóa và rực rỡ phủ lên võ đường sơn màu đen to lớn một lớp áo màu vàng nhạt đẹp đẽ.

Phía trên cánh cửa chính của võ đường có khắc mấy chữ lớn màu đen, những chữ lớn đó chính là tên của nó: “Câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành.”

Từ xa nhìn mấy chữ này, lại nhìn những hàng người nam nữ trẻ tuổi đang hướng về võ đường, Lâu Thành có thể cảm nhận được tinh thần của họ đang mạnh mẽ và phấn khởi như thế nào. Thế nhưng người cũng được xem như là trai tráng trẻ tuổi như cậu lại sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng. Trong lòng cậu có một cảm giác như người con xa quê tìm được những vật quen thuộc và gần gũi của quê mình vậy. Tất nhiên, võ đạo không phải là quê hương và câu lạc bộ cũng chẳng phải là nhà.

Cậu quay đầu lại nhìn người bạn cùng phòng của mình là Thái Tông Minh như để tìm kiếm một chút an ủi.

Hai người chỉ mới quen biết nhau khi vào nhập học đại học, nhưng lại hợp tính nhau đến không ngờ. Sau lại vì cùng nhau trải qua nhiều chuyện trong khóa huấn luyện quân sự mà trở thành một đôi bạn thân.

Bọn họ thân thiết đến nỗi có thể nhắm mắt kể lại tất tần tật mọi thói xấu của đối phương mà không có một chút do dự hay ngập ngừng.

Thái Tông Minh cao hơn Lâu Thành nửa cái đầu, hình như cậu ta cao hơn một mét tám. Cậu không thể không thừa nhận rằng dáng người của anh bạn này không những cao ráo mà khuôn mặt cũng thuộc hàng điển trai, nếu như theo các cuốn tiểu thuyết thì cậu ta cũng được xem như “đẹp trai ngời ngời”, hơn nữa gia đình cũng thuộc diện khá giả, cậu ta lại rất biết cách ăn mặc, nhưng người này lại có một tật xấu chết người, đó là không khống chế được mồm miệng của mình.

“Cam à, cậu hồi hộp cái gì vậy hả?”

Thái Tông Minh đút hai tay vào túi quần, sau khi cảm nhận được sự căng thẳng của Lâu Thành thì nói:

“Không phải chỉ là lễ chào đón của câu lạc bộ võ đạo thôi sao, có nhiều người còn không thèm đến tham dự kia kìa, cậu nhìn tên họ Hậu kia xem, còn đến đăng kí sớm hơn cả chúng ta. Với lại đây cũng chả phải là buổi kiểm tra hay kỳ thi gì, cậu căng thẳng như thế để làm gì hả?”

Lâu Thành suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên xin một ít lời khuyên từ cậu ta, cậu lựa lời mà nói:

“Tình Thánh này, cậu còn nhớ cô gái mà chúng ta đã gặp hôm đăng ký không?”

Cái tên này tự nhận đã quen rất nhiều bạn gái, kinh nghiệm yêu đương phong phú, hơn nữa lại còn rất giỏi mấy vụ đoán mò và bịa chuyện, cho nên cậu ta được tất cả mọi người trong phòng ngủ gọi là “Tình Thánh”. Vì thế những chuyện liên quan tới vấn đề tình cảm này cứ đến hỏi cậu ta là được…

“Nhớ chứ! Sao mà không nhớ được cơ chứ? Vào học cũng hơn một tháng rồi, kiểu con gái đặc biệt như vậy tôi mới gặp được hai ba người thôi. Nếu không phải tôi có người yêu thì đã nhào tới bắt chuyện làm quen từ lâu rồi!”

Thái Tông Minh lườm Lâu Thành một cái, sau đó lại cười gian hỏi:

“Sao thế? Thích cô ấy hả? Muốn theo đuổi người ta sao? Cam à, thế mà lúc đầu tôi còn tưởng cậu là một người ít nói, thật thà nữa chứ! Thật đúng là không thể ngờ mà!”

Lâu Thành vội vàng giải thích:

“Thực ra tôi đã quen biết cô ấy từ lâu rồi, hồi học trung học phổ thông, lớp cô ấy ngay bên cạnh lớp tôi. Mỗi lần quảng bá cho đại hội võ thao, bọn tôi đều đứng cùng hàng, cô ấy đứng đầu hàng phía bên phải, tôi đứng đầu hàng phía bên trái, nên cũng xem như có quen biết. Ừm… cậu hiểu mà, đúng không?”

“Hiểu mà! Cậu quen cô ấy, thế cô ấy có quen cậu không?” - Thái Tông Minh buồn cười hỏi.

Khóe miệng Lâu Thành giật giật, cậu phát cáu nhìn Thái Tông Minh một lúc lâu rồi mới rầu rĩ nói:

“Không quen…”

“À, hiểu rồi, ra là yêu đơn phương con gái nhà người ta. Ai mà chưa từng yêu đơn phương chứ?”

Thái Tông Minh không cười nhạo cậu nữa, ngược lại còn nói:

“Hèn chi lúc ấy cậu lại lôi kéo tôi đi đăng ký vào câu lạc bộ võ đạo, hại tôi còn tưởng cậu nhìn thấu được sức mạnh vô địch mà tôi đang che giấu cơ chứ!”

“Xí, hạng tôm tép như cậu chỉ mới là nghiệp dư cấp 5, lấy đâu ra sức mạnh vô địch gì hả!” - Lâu Thành cười khẩy mỉa mai lại Thái Tông Minh.

Thế giới bây giờ đối với võ đạo bắt nguồn từ xa xưa đã không còn là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết nữa. Từ mấy ngàn năm trước võ đã xuất hiện, trải qua bao thăng trầm của dòng thời gian, nó tồn tại đến thời kỳ cận đại thì vấp phải sự phát triển của khoa học kỹ thuật.

Sau mấy chục năm đối đầu với khoa học, võ đạo đã bắt đầu thay đổi những quan điểm truyền thống lâu đời của mình, hoàn toàn hòa nhập vào các mặt của xã hội, các cấp võ đạo cũng mang hơi hướng của cuộc sống hiện đại.

Hiệp hội võ thuật chuyên môn sẽ định kỳ tổ chức một cuộc thi để xác định cấp bậc mỗi người. Cấp một là cấp cao nhất, cấp chín là cấp bậc dành cho những người mới học. Nhưng nếu học ở bên ngoài thì được xem như dân nghiệp dư, trong đó nghiệp dư cũng được chia là chín cấp, cho nên cũng có những cuộc thi đấu giữa chín cấp của nghiệp dư. Nhưng đừng có coi thường dân nghiệp dư nhé, dư sức đánh thắng người bình thường đó.

Thái Tông Minh tặc lưỡi nói:

“Còn hơn người nào đó, ngay cả nghiệp dư cấp chín cũng chưa đạt được. Cao thủ nhưng không cao tay, theo thuyết tương đối mà nói, chẳng phải như vậy cũng là tương đối hay sao? Lại đây, đánh một trận đi, tôi chấp cậu một tay đấy!”

“Cút!” Lâu Thành lời ít ý nhiều nói, sau đó cậu hít nhẹ một hơi, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nói:

“Lúc học trung học phổ thông, cô ấy khá nổi tiếng nên tôi biết cô ấy rất thích học võ. Mà ngạc nhiên hơn nữa là chúng tôi đều thi đậu Đại học Tùng Thành. Có khi nào đây là duyên phận giữa tôi với cô ấy không nhỉ? Trong lòng tôi cảm thấy vừa vui mừng lại vừa thấp thỏm nên mới kéo cậu đi đăng ký, định xem xem có cơ hội gặp mặt cô ấy hay không.”

“Cũng đúng, ai cũng sẽ suy nghĩ như vậy cả.”

Thái Tông Minh đi được vài bước đột nhiên cười nói:

“Này, Cam à, kia kìa, đó có phải là “người tình trong mộng” của cậu không?”

Tim Lâu Thành đập “thịch” một cái, theo hướng ánh mắt của Thái Minh Tông nhìn qua thì thấy trên bậc thang có chín bậc ở bên ngoài cửa chính của câu lạc bộ võ đạo, một cô gái đang mặc Hán phục (1) với hai màu đỏ và trắng đang đứng đấy, khuôn mặt cô chỉ to bằng lòng bàn tay, ngũ quan (2) xinh đẹp và cân đối, vừa mới nhìn đã khiến người khác có cảm giác rằng cô là một người dễ thương và đáng mến. Người có vẻ đẹp đằm thắm của vùng sông nước Giang Nam kia chính là người mà Lâu Thành vẫn luôn nhớ thương, Nghiêm Triết Kha.

Đúng vậy, mẹ của cô là người Giang Nam… Lâu Thành ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại mấy lần. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Nghiêm Triết Kha mặc Hán phục cho nên cậu khá kinh ngạc.

“Cô ấy sao lại tiếp đón tân sinh viên cho câu lạc bộ võ đạo rồi?” Ngạc nhiên qua đi, Lâu Thành lại cảm thấy thắc mắc.

Cô ấy cũng là tân sinh viên mới nhập học như mình, không ngờ lại đi tiếp đón các tân sinh viên khác.

Thái Tông Minh cười to nói: “Vậy mà cậu còn không hiểu sao? Nếu tôi mà là sư huynh của câu lạc bộ võ đạo, nhìn thấy một cô sư muội như thế này đến đăng ký, chắc chắn sẽ nhanh tay liên lạc trước, dù không thể thành bạn gái nhưng cũng có thể làm bạn bè, hoặc tận dụng cô ấy làm “biển hiệu di động” của câu lạc bộ cũng tốt.”

“Nói cứ như cậu là sư huynh trong câu lạc bộ ấy…” Lâu Thành đáp trả lại một câu.

“Ha, bộ tôi nói sai sao, tôi bây giờ đã là cao thủ nghiệp dư cấp năm rồi đó, là trụ cột tương lai của câu lạc bộ võ đạo…” Nói đến đây, đột nhiên Thái Tông Minh ngừng lại một lát.

“Đáng lẽ ra bọn họ phải liên lạc với tôi trước mới đúng chứ, chẳng lẽ một nghiệp dư cấp năm như tôi lại chả là cái đinh gì trong câu lạc bộ hay sao? Lẽ nào tân sinh viên năm nay ai cũng tài giỏi cả sao? Trừ cái tên Lâm Khuyết kia ra, còn có rất nhiều người đạt nghiệp dư cấp bốn hay cấp ba gì sao?”

Lâu Thành vừa nghe Thái Tông Minh lải nhải vừa nhìn Nghiêm Triết Kha, cô đang đứng sát mép bậc thang, thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người xung quanh, giống như một ngôi sao đang tỏa sáng dưới ánh đèn. Cô tỏa sáng như vậy, tài giỏi như vậy, đúng là làm cho người khác phải mặc cảm và tự ti mà.

“Thôi, không bàn đến chuyện đó nữa, nói chuyện chính đi. Cam à, cơ hội của cậu đến rồi kìa!” Thái Tông Minh ngừng lẩm bẩm nói.

Lâu Thành quay đầu lại nhìn về phía anh hỏi:

“Cơ hội gì cơ?”

“Cơ hội đến rồi đấy! Cơ hội làm quen ấy!” Thái Tông Minh dùng ánh mắt “thằng nhóc này hết thuốc chữa rồi” nhìn cậu.

“Làm quen?”

Lâu Thành nhìn Nghiêm Triết Kha đang ở phía xa, lắp bắp nói:

“Tôi?”

Từ trước đến giờ cậu chưa từng làm mấy chuyện như lân la lại gần làm quen này nên trong lòng có chút ngỡ ngàng. Bắt chuyện như vậy có tác dụng sao?

Thái Tông Minh lắc đầu mấy cái rồi tặc lưỡi nói:

“Tuy rằng muốn bắt chuyện thành công cần phải có khuôn mặt và tài ăn nói. Nhưng nếu ngay đến việc lại gần cô ấy mà cậu cũng không dám vậy thì cậu sẽ mãi mãi chẳng có cơ hội làm quen đâu.”

“Hơn nữa con gái ghét nhất là lũ con trai nhát gan và nhu nhược, nói gì đến việc thích loại người ấy! Ngay cả cam đảm để bắt chuyện cậu còn không có, thế mà cậu còn dám nói là mình thích cô ấy! Không sao, tôi tính cả rồi, khả năng thành công của cậu rất lớn, thậm chí cô ấy có khi còn không nghĩ rằng cậu cố tình đến bắt chuyện nữa cơ!”

“Vì sao?” Lâu Thành ngay lập tức cảm thấy hứng thú.

“Câu yêu thầm đến mụ mị cả đầu óc rồi hả? Cậu với cô ấy cùng quê lại là bạn học của nhau, điều này tuyệt vời biết bao nhiêu! Ở nơi đất khách quê người, lại không quen biết ai này, đối tượng tốt nhất để thoát ế chính là thể loại cùng quê hay bạn học gì đó đó!”

Thái Tông Minh nói vô cùng rõ ràng và lưu loát:

“Cậu nghĩ kỹ coi, một người con gái rời xa quê hương, đến một nơi thật xa để học tập, xung quanh đều là những con người xa lạ, trong lòng cô ấy nhất định sẽ cảm thấy cô đơn và không an toàn. Cho nên khi gặp gỡ một người cùng quê lại từng có một điểm chung nào đó, cô ấy sẽ có cảm giác muốn gần gũi làm quen.”

“Có câu: người cùng quê gặp gỡ nhau, nước mắt lưng tròng. Huống chi hai người các cậu còn từng học cùng một trường, chủ đề nói chuyện sẽ nhiều không kể xiết, cho nên sẽ có cảm giác muốn gần gũi nhau hơn.”

“Cậu cứ giả vờ như vô tình nhìn thấy và nhận ra cô ấy, chín mươi chín phần trăm cậu có thể xin được tài khoản QQ của cô ấy, rồi tới số điện thoại di động, ừm, lần đầu tiên vẫn không nên tìm hiểu quá sâu, cô ấy sẽ cảm thấy cậu có ý đồ gì đó với mình. Trước tiên vẫn nên xin tài khoản QQ đã.”

Lâu Thành nghe kỹ từng lời của cậu ta, trái tim cứ nhảy loạn xạ không ngừng, trong lòng cũng muốn thử làm quen. Cái tên Tình Thánh này nói cũng rất có lý.

Cậu suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy hơi do dự:

“Nhưng mà, nhưng mà chiều cao của tôi bình thường, gương mặt bình thường, mọi thứ đều bình thường. Sao mà xứng với cô ấy được?”

Đây đúng là tự ti và mặc cảm mà!

Thái Tông Minh nghe được thì trợn mắt há mồm nhìn cậu, một lúc lâu sau cậu ta mới nói:

“Cam à, có phải cậu suy nghĩ quá nhiều rồi không? Còn chưa biết có làm quen được hay không mà cậu đã suy nghĩ đến chuyện tương lai rồi sao? Suy nghĩ của cậu đã bay quá cao, quá xa rồi…”

Nói xong, không đợi cho Lâu Thành kịp suy nghĩ thêm điều gì, cậu ta tiếp tục nói:

“Cam à, nói cho cậu biết, kiểu như cậu, nói dễ nghe là cậu tự biết lượng sức mình, mà nói khó nghe thì cậu chính là một kẻ nhu nhược, nhát gan, không có một chút tự tin?”

“Chúng ta mới là sinh viên năm nhất thôi, trường này cũng là trường đứng đầu cả nước, chuyên ngành cũng thuộc dạng tốt, chỉ cần cần cù, chăm chỉ học tập và nghiên cứu trong bốn năm đại học, sau khi ra trường chẳng lẽ còn sợ không tìm được một công việc tốt?

Ngay cả một chút tự tin về điều này mà cậu cũng không có sao? Hay là vốn dĩ cậu chưa từng cố gắng? Nếu như cậu thật sự thích cô ấy thì cậu sẽ vì cô ấy mà đề cao bản thân, vì cô ấy mà thúc ép bản thân, vì cô ấy mà cố gắng để bản thân mình ngày càng tài giỏi, như vậy mới gọi là có trách nhiệm! Nếu không phải như thế thì cậu chỉ đơn giản là thích cô ấy mà không phải yêu cô ấy!”

Lâu Thành ngạc nhiên nhìn Thái Tông Minh, không ngờ cái tên này vậy mà lại có thể nói mấy lời có lý lẽ như vậy.

Sau đó Thái Tông Minh nắm tay lại, quơ quơ quả đấm nói:

“Hơn nữa còn chưa coi bói xem hai người có hợp hay không mà, cậu cưa được con gái nhà người ta hay không còn chưa biết nữa. Nhưng mà, xem chừng xác suất thành công không cao…

Thôi… Cậu mau đi đi, Cam à, đừng để sau này phải nuối tiếc, ít nhất cũng phải thử qua chứ, tuổi trẻ không có thất bại, ý chí của tuổi trẻ là không bao giờ bỏ cuộc!”

Bị Thái Tông Minh nói như vậy, nhiệt huyết tuổi trẻ trong Lâu Thành bùng cháy, mọi do dự và băn khoăn trong lòng biến mất, cậu nghiêm túc gật đầu nói:

“Tôi sẽ thử xem.”

“Ừm, tuổi trẻ không có thất bại.”

Nói xong, cậu nhìn Nghiêm Triết Kha đang đứng ở phía xa xa kia, nhìn đến bóng dáng xinh đẹp trước mắt, cậu dồn hết lòng can đảm mà bước đến.

Đúng lúc này, Thái Tông Minh đột nhiên giữ cậu lại.

“Sao thế?” Lúc này Lâu Thành chỉ cảm thấy máu trong người đang sục sôi không ngừng.

Thái Tông Minh nhe răng nói:

“Cam à, cậu thiếu kiên nhẫn quá rồi, cậu sờ mặt cậu thử xem, đỏ bừng như đít khỉ kia kìa, cô ấy mà nhìn thấy cậu như vậy, không khéo còn tưởng cậu đến để gây chuyện. Mau đi mua một bình nước đá rửa mặt đi.”

“Ghê nha, Tình Thánh, cậu thật có kinh nghiệm đó.” - Lâu Thành lấy tay sờ mặt mình. Đúng là nóng thật!

Mấy chuyện như vậy thật là khiến người ta cảm thấy kích thích!

Nghĩ tới đây, mắt cậu chợt lóe lên một tia sáng, sau đó cậu xoay người chạy ngược hướng đến câu lạc bộ võ đạo. Sau khi chạy được mấy trăm mét thì quay đầu chạy lại. Lúc chạy qua Thái Minh Tông, cậu còn thở hồng hộc.

“Cài này…”

Thái Minh Tông sững sờ nhìn theo, một lúc sau cậu ta giơ ngón cái lên nói:

“Hay!”

Lấy việc mặt đỏ vì chạy bộ mà che giấu sự xấu hổ?

Tim Lâu Thành đập tình thịch vì chạy nhanh, chân có hơi chùn bước, trong lòng có chút lo sợ, nhưng cậu cố làm lơ nó đi, lúc chạy ngang qua Thái Tông Minh, cậu âm thầm cổ vũ bản thân:

“Ừm, ít nhất bản thân mình cũng từng có cố gắng!”

Cậu vừa cổ vũ bản thân vừa chạy về phía câu lạc bộ, chạy về phía có bóng dáng xinh đẹp của ai kia.

Nhìn theo bóng lưng của cậu, Thái Tông Minh cuống quít nói:

“Không cần trò chuyện nhiều làm gì, các cậu vẫn chưa biết nhau, trò chuyện nhiều chỉ tổ làm nhau thêm ngại ngùng thôi, trước hết cứ lưu lại ấn tượng tốt để làm nền móng sau này!”

Lâu Thành phất tay, ra hiệu bản thân đã nghe rõ, bước chân vẫn không hề chậm lại, giống như đang tự cổ vũ bản thân mình vậy.

“Đúng là tuổi trẻ mà…”

Dưới hàng cây ven đường, có một cụ ông khoảng bảy tám chục tuổi râu tóc trắng xóa tặc lưỡi nhìn theo Lâu Thành, một lúc sau ông lại cảm thán:

“Nhớ năm xưa, ta cũng như vậy…”

Ai mà chưa từng có tuổi trẻ chứ?

(1) Hán phục: đồ truyền thống của dân tộc Hán.

(2) Ngũ quan: năm cơ quan trên khuôn mặt gồm: mắt, lông mày, tai, mũi, miệng.