Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 425: Nghĩa tử của nhân hoàng






Ngày này, rốt cuộc Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành cũng ra khỏi tẩm cung, tinh thần hai người đều rất tốt, cảm nhận được ánh nắng rơi vào trên người mình, Mạc Khuynh Thành khép hờ đôi mắt, hít sâu một hơi, dang rộng hai tay, như muốn ôm cả ánh nắng vào lòng.



- Có chàng thật tốt.



Trên khuôn mặt của Mạc Khuynh Thành lóe ra hào quang hạnh phúc, mấy ngày nay dính thành một cục với Tần Vấn Thiên, thỉnh thoảng lại luyện đan, cảm giác mọi chuyện đều rất không chân thật, nếu như cuộc đời này có thể trôi qua như thế, nàng cũng không mong ước gì thêm.



Tần Vấn Thiên quay đầu, nhìn ánh nắng chiếu rọi lên dung nhan tuyệt mỹ của nàng, nụ cười trên mặt hắn cũng trở nên rực rõ, một người thê tử như vậy, có lẽ là niềm ước ao của biết bao nhiêu người.



- Khuynh Thành, nàng là Thánh nữ Dược Hoàng cốc, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ta sẽ cho nàng một buổi hôn lễ long trọng nhất Hoàng Cực Thánh Vực này, khiến cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết rằng, nàng là thê tử của ta.



Tần Vấn Thiên thầm thề trong lòng, Mạc Khuynh Thành bất chấp danh dự ở chung một chỗ với hắn, hoàn toàn giao chính mình cho hắn, Tần Vấn Thiên hắn thân là một nam nhi tốt, há có thể phụ lòng Khuynh Thành, lại há có thể không cho Mạc Khuynh Thành danh phận.



Mặc dù hắn biết Mạc Khuynh Thành không cần, nhưng mà hắn quan tâm, hắn muốn Mạc Khuynh Thành nở mày nở mặt mà gả cho hắn, để cho mọi người trong thiên hạ đều biết, Thánh nữ Dược Hoàng cốc, sẽ có một kết cục tốt đẹp nhất.



- Đi thôi.



Tần Vấn Thiên kéo tay Mạc Khuynh Thành, Mạc Khuynh Thành nhìn hắn, ngọt ngào cười một tiếng, gật đầu, sau đó cùng đi.



Người của Dược Hoàng cốc canh giữ ở khắp các vị trí quanh khu tẩm cung này, nhìn thấy hai người đi ra ngoài, trong lòng đều thầm than, Thánh nữ và Tần Vấn Thiên bốn ngày không ra khỏi cửa, bởi vậy liền có thể biết Thánh nữ yêu người thanh niên trước mắt biết bao nhiêu, nàng không quan tâm đ ến ánh mắt của người ngoài, cũng chẳng để ý đến danh dự của mình.



Người của Dược Hoàng cốc hiểu được, có lẽ dù là Dược Hoàng cũng không thể ngăn cách hai người ở bên nhau, dĩ nhiên, lấy sự yêu thương chiều chuộng của Dược Hoàng đối với Thánh nữ, ngài làm sao có thể ngăn cản được chứ.



Năm đó có người bất kính với vị Thánh nữ Mạc Khuynh Thành này, tuyên bố muốn thay thế vị trí của Mạc Khuynh Thành, hơn nữa nàng ta cũng có địa vị rất cao ở Dược Hoàng cốc, thiên phú xuất chúng, nhưng Dược Hoàng đã đích thân hỏi tới chuyện này, nói đối phương phạm thượng, thế rồi phế bỏ một thân tu vi của nàng, trục xuất khỏi Dược Hoàng cốc, sau chuyện lầ ấy, trên dưới cả Dược Hoàng cốc không còn bất kỳ ai dám nữa khiêu khích Mạc Khuynh Thành nữa, dù cho cảm thấy bất mãn, cũng sẽ không phát sinh xung đột bên ngoài với Mạc Khuynh Thành.



- Thánh nữ.




Đám người của Dược Hoàng cốc nhìn thấy Mạc Khuynh Thành thì đều khẽ khom lưng, chỉ nghe Mạc Khuynh Thành thản nhiên nói:



- Ta đi xem thử thương thế của Nhân Hoàng như thế nào, các ngươi cũng đi theo ta đi.



- Dạ.



Vài vị nữ tử gật đầu, đi theo Mạc Khuynh Thành tới thăm Nhân Hoàng.



Ở ngoài tẩm cung của Nhân Hoàng, vẫn luôn có rất nhiều cường giả, còn có quân sĩ áo giáp đứng gác, canh phòng nghiêm ngặt, hoàng hậu, hoàng tử cùng với Diệp Lăng Sương nghe được Mạc Khuynh Thành muốn đến thăm, liền tự mình đón chào, trong tẩm cung của Nhân Hoàng, đều là những người thân nhất của Nhân Hoàng, nhưng phía ngoài lại xó đủ các loại người.



- Ta luyện chế ra vài viên đan dược, hy vọng có thể giảm bớt thương thế của Nhân Hoàng, đồng thời cần có người khơi thông đan dược, tốn một chút thời gian, chư vị ở bên ngoài thất chờ một lúc đi, không cần quấy rầy ta.



Mạc Khuynh Thành vô cùng bình tĩnh mà nói, trừ hai người nàng và Tần Vấn Thiên, không có ai biết nàng muốn làm gì.



- Được.



Hoàng hậu mỉm cười gật đầu:



- Như thế, liền làm phiền Thánh nữ rồi.



Mạc Khuynh Thành vẫn cứ lạnh nhạt như cũ, tùy ý gật đầu, không hề lộ ra một chút khác thường nào, thậm chí còn không có dặn dò mọi người đóng cửa tẩm cung, giống như là sẽ cho uống một loại đan dược rất tầm thường.



- Nhân Hoàng tiền bối, kế tiếp có thể chúng ta sẽ có phần bất kính, hơn nữa còn sẽ làm ra một số hành động thất lẽ, mong rằng Nhân Hoàng tiền bối tha lỗi, mặt khác, không thể để lộ ra ngoài.



Tần Vấn Thiên truyền âm cho Nhân Hoàng, chỉ có một người Nhân Hoàng mới có thể nghe được.



Nhân Hoàng nằm ở đó ánh mắt chợt lóe, tựa như có một tia sáng lấp lánh mãnh liệt lướt qua, ngay sau đó liền mở trừng hai mắt, tỏ vẻ rằng mình nghe được.



Thân là Nhân Hoàng đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, hiển nhiên là ông sẽ không ngạc nhiên, chẳng qua là Tần Vấn Thiên trịnh trọng như thế, có lẽ…



- Mời Nhân Hoàng tiền bối uống đan dược.



Mạc Khuynh Thành đặt một viên đan dược vào trong miệng Nhân Hoàng, Nhân Hoàng hé miệng nuốt xuống, giờ phút này đám người hoàng hậu đã rời đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thật sự cũng không cảm thấy có gì không yên lòng, Thánh nữ Dược Hoàng cốc còn không đến mức cấu kết với người của Tề vương để ám hại Nhân Hoàng.



Đi tới bên ngoài tẩm cung, mọi người đều im lặng đợi chờ, hoàng hậu nhìn về phía Diệp Lăng Sương, cười nói:



- Lăng Sương, ngươi sư đệ này của con, không phải nhân vật tầm thường.



- Dạ, quả đúng là rất bất phàm.



Diệp Lăng Sương gật đầu, cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện của Tần Vấn Thiên một lượt, khiến nàng càng cảm nhận thấy Tần Vấn Thiên không hề tầm thường một chút nào, được trưởng lão Trượng Kiếm tông cùng với Lâm Suất sư huynh tự mình đón từ thành Huyễn Vương vào tông môn, đồng thời còn hiểu được những mười bốn kiếm, cũng đủ để khiến cho người ta cảm giác được một chút khác thường rồi.



- Hơn nữa, có thể làm cho một nữ tử như Thánh nữ khăng khăng một mực như thế, người này ắt hẳn cũng rất giỏi tán tỉnh.



Hoàng hậu cười nói.



Diệp Lăng Sương ghé miệng vào bên tai hoàng hậu, thầm thì gì đó, khiến cho ánh mắt hoàng hậu sáng lên:



- Người này đúng là có bản lĩnh, lại còn kim ốc tàng kiều ở Trượng Kiếm tông, hơn nữa cũng là tuyệt sắc nhân gian, mạnh hơn Hoàng Đô cha con nhiều đấy.



Hai người cùng tán gẫu, thời cứ thế trôi qua, bên trong vẫn không có động tĩnh.




- Thánh nữ làm gì mà lâu thế nhỉ?



Một vị hoàng tử lên tiếng hỏi.



- Thánh nữ tự có chừng mực, cứ im lặng chờ đợi là được.



Hoàng hậu bất mãn nhìn thoáng qua hoàng tử, không có kiên nhẫn như thế, làm sao có thể tạo thành nghiệp lớn, khó trách Nhân Hoàng nhất mạch bị chư vương ức hiếp, mấy người nhi tử nối dòng của Nhân Hoàng, quả thật là không có khí thế không thẻ tạo thành tiếng nói có trọng lượng, còn chẳng bằng Diệp Lăng Sương thân là nữ nhi.



Thời gian chậm rãi trôi đi, cho dù là bản thân hoàng hậu cũng đợi đến mức có phần lo lắng, nhưng nghĩ đến lời Thánh nữ nói, nàng liền tiếp tục nhịn xuống, hình như đám người của Dược Hoàng cốc cũng đã nhận ra bất thường, nếu như chỉ là khơi thông đan dược, tại sao lại phải cần đến thời gian lâu như vậy.



- Được rồi, có thể tiến vào.



Đúng lúc này, giọng của Mạc Khuynh Thành nhàn nhạt truyền ra, mọi người lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ chính mình nghĩ nhiều, Thánh nữ chữa thương cho Nhân Hoàng, thì có thể xảy ra chuyện gì, đám người bọn họ đều nghĩ như vậy, người trông chừng phía ngoài càng sẽ không nghi ngờ.



Chỉ thấy Nhân Hoàng vẫn im lặng nằm ở đó, cũng giống như lúc vừa rồi, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành nhìn nhau cười một tiếng, sau đó mở miệng nói:



- Hoàng hậu, chúng ta cáo từ trước.



- Thánh nữ có muốn ở lại cùng dùng bữa không?



Hoàng hậu hỏi.



- Không cần.



Mạc Khuynh Thành lắc đầu, đi theo Tần Vấn Thiên cùng rời khỏi đây.



- Tần sư đệ, chư vị sư huynh đệ Trượng Kiếm tông đi dạo ngắm cảnh Nước Diệp, nếu ngươi có thời gian, cũng có thể đưa Thánh nữ đi giải sầu.



Diệp Lăng Sương mỉm cười nói với Tần Vấn Thiên.



- Được.



Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, hai người chậm rãi rời đi, không có ai biết được vừa rồi trong tẩm cung của Nhân Hoàng xảy ra một chuyện lớn đến bực nào, Nhân Hoàng nằm ở kia dù im lặng mỉm cười nhưng trong lòng thì lại dang vô cùng chấn động, cho dù là giờ phút này, cũng vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.



Hai người này, thật đúng là có can đảm có quyết đoán.



Nghĩ đến chỗ này, trên mặt Nhân Hoàng lại lộ ra nụ cười, nếu như ông có thể có một đôi nhi tử nhi nữ như thế thì tốt quá, đáng tiếc, nữ nhi của ông tuy cũng không tệ lắm, nhưng mấy người nhi tử đều không phải là người có thể làm việc lớn, nếu không có ông, căn bản là không chấn giữ được cái quốc gia cổ xưa rộng lớn này.



Mấy ngày kế tiếp, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đều cùng ra cùng vào, như hình với bóng, mỗi ngày bọn họ đều sẽ đến chỗ Nhân Hoàng xem thử, ở đó hơn nửa canh giờ liền rời đi, đoàn người cùng không ngừng kéo gần quan hệ.



Nhất là Nhân Hoàng giữa với Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, quan hệ của bọn họ khiến cho mấy vị hoàng tử đều phải thấy ghen tỵ.



Ngày này, vẫn là ở trong tẩm cung của Nhân Hoàng, Nhân Hoàng vẫn nằm ở trên giường, nhìn Tần Vấn Thiên cùng với Mạc Khuynh Thành ở bên cạnh, mỉm cười nói:



- Vấn Thiên, ta có một thỉnh cầu, muốn nhận ngươi làm nghĩa tử, ngươi có bằng lòng không?



Vẻ mặt Tần Vấn Thiên hơi đọng lại, hiển nhiên là rất bất ngờ, không nghĩ tới Nhân Hoàng sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy.



Chẳng qua lấy địa vị và thân phận của Nhân Hoàng, đích xác là giúp nâng đỡ Tần Vấn Thiên, tuy nói Tần Vấn Thiên cũng biết chuyện Nhân Hoàng rất coi trọng chính mình, nhưng chuyện nhận chính mình làm nghĩa tử, thuần túy là vì tính cách hợp nhau.



- Nếu ngươi không muốn thì cứ từ chối thẳng, ta sẽ không để trong lòng.




Nhân Hoàng cười nói, Mạc Khuynh Thành là Thánh nữ Dược Hoàng cốc, thân phận khác biệt, Nhân Hoàng không tiện nhận nàng làm nghĩa nữ, nhưng nếu Tần Vấn Thiên đáp ứng làm nghĩa tử, như vậy Mạc Khuynh Thành liền cũng giống như là nữ nhi của ông.



- Được Nhân Hoàng ưu ái, Vấn Thiên sao dám không nghe theo.



Tần Vấn Thiên nghĩ đến chính mình từ nhỏ đã là cô nhi, được Hắc bá và nghĩa phụ Tần Xuyên nuôi lớn, những năm gần đây xông xáo bên ngoài, làm sao trong lòng sẽ không thấy mỏi mệt được, có đôi khi hắn rất muốn trở về thành Thiên Ung Sở quốc thăm mọi người, nhưng hắn cũng biết mình không thể chậm trể dù chỉ một phút giây.



- Chẳng qua là, Vấn Thiên vốn đã có nghĩa phụ tên là Tần Xuyên, sau này thấy nghĩa phụ ta, ta vẫn phải báo cáo chuyện này với nghĩa phụ Tần Xuyên, vâng theo sự đồng ý của nghĩa phụ ta.



Tần Vấn Thiên mở miệng nói.



- Đúng là nên làm như vậy.



Nhân Hoàng gật đầu cười nói, ánh mắt nhìn hai người trước mắt càng lộ ra vẻ hiền hòa, hoàng hậu đứng ở bên cạnh cũng nở nụ cười, nhìn hai hài tử này, trong mắt lộ ra tia sáng từ mẫu, lại cười nói:



- Hài tử, không được đổi ý đâu đấy.



- Vấn Thiên gặp qua nghĩa phụ, nghĩa mẫu.



Tần Vấn Thiên khom lưng với Nhân Hoàng cùng với hoàng hậu, lập tức mọi người trong tẩm cung đều nở nụ cười, hiện ra cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, cực kỳ ấm áp đến khó tin.



- Sư đệ, sau này ta liền gọi ngươi là đệ đệ.



Diệp Lăng Sương cười khanh khách mà nói, nghĩ đến trước đó không lâu lúc còn ở Trượng Kiếm tông nàng còn gọi Tần Vấn Thiên là đồ háo s@c, lại cảm thấy buồn cười không thôi, thế gian gặp gỡ kỳ diệu như thế, không nghĩ tới nàng sẽ trở thành tỷ đệ với Tần Vấn Thiên.



- Lăng Sương tỷ.



Tần Vấn Thiên lúng túng gọi một tiếng, Diệp Lăng Sương nhìn Tần Vấn Thiên, lại nhìn thoáng qua Nhân Hoàng, hốc mắt lại bắt đầu ươn ướt, đại khái là nghĩ tới thương thế của Nhân Hoàng, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.



Mặc dù giờ phút này, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành vẫn không hề tiết lộ nửa một chút thông tin gì cho mọi người, không phải là không yên tâm về bọn họ, chẳng qua là nếu như chuyện này bị truyền ra, dù cho các nàng không nói cho người khác biết, nhưng vẫn khó tránh khỏi tình trạng không may để lộ tin tức qua hành động, khiến người ngoài hoài nghi, suy cho cùng Nhân Hoàng muốn khỏi hẳn, cũng cần thời gian không ngắn.



Tần Vấn Thiên cũng nhớ về Tần Xuyên và Tần Dao tỷ, thầm nghĩ đợi đến khi bước vào Thiên Tượng cảnh, hắn sẽ trở về Đại Hạ càn quét, giải quyết xong chuyện ở Đại Hạ, sau đó lại trở về Sở quốc thăm nghĩa phụ và Tần Dao tỷ của mình.



Nghĩa phụ Tần Xuyên có ân trọng như núi đối với hắn, một lần từ biệt, liền xa cách bao nhiêu năm trời, cũng không biết hôm nay Tần Xuyên thế nào, Tần Dao tỷ tỷ đã lập gia đình hay chưa.



- Vấn Thiên, ta muốn cho con làm thái tử nước Diệp, con tính thế nào?



Giờ phút này, trong tai Tần Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện giọng nói của Nhân Hoàng, khiến cho biểu cảm của hắn chợt biến đổi, nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Nhân Hoàng, không khỏi thầm than trong lòng, nói vậy Nhân Hoàng cũng nhận thấy rõ mấy người nhi tử của mình khó có thể gánh vác được sự nghiệp lớn, dù cho tương lai ông giao ra nước Diệp, bọn họ cũng không cách nào trở thành một Nhân Hoàng, không có thực lực mạnh mẽ, là không thể khiến cho đám chư vương kiêng nể.



- Nghĩa phụ, không thể được, Vấn Thiên không có chí hướng này.



Tần Vấn Thiên biết Nhân Hoàng có ý muốn giao nước Diệp cho mình, nói vậy Nhân Hoàng cho rằng với thiên phú của hắn, tương lai có thể chống lại chư vương, cai quản quốc gia này, nhưng mà đây lậi không phải là chí hướng của Tần Vấn Thiên hắn.



Nhân Hoàng khẽ gật đầu, không nói gì thêm, thậm chí cũng không để lộ một chút khác thường nào, nói vậy, cũng chỉ có hai người bọn họ biết về chuyện này!