Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 421: Thiên tài của tử lôi tông






Thân thể Lôi Nham rơi xuống mặt đất, không có chút sự sống nào, máu tươi nhuộm đỏ cả đài chiến đấu.



Một rìu, chỉ có một rìu, một rìu bình thường không có gì lạ lại khiến cho lòng người kinh hãi.



Một rìu này bổ xuống, không phải là chém một thân cây mà là chém mất tính mạng của một vị thanh niên là cường giả Tử Lôi tông.



Hiện tại lực lượng của Tần Vấn Thiên cực kỳ mạnh, đã trải qua cuộc rèn luyện ở núi Trọng Lực, cơ thể của hắn càng tiến gần đến mức hoàn mỹ, mỗi một rìu được chém ra đều có thể điều động lực lượng của toàn thân, hơn nữa Tinh Thần Nguyên Lực của hắn so với võ đạo ý chí của những người khác có ưu thế về mặt lực lượng hơn hẳn. Mặc dù thoạt nhìn chỉ là một phát chém nhưng trong đó tích chứa bao nhiêu lực lượng thì chắc chỉ có người giao chiến trực diện với hắn mới biết được.



Đám người Tử Lôi tông đều phải run sợ, nhìn thi thể trên đấu trường, sắc mặt của bọn họ đã không thể dùng từ xanh mét để hình dung, không còn một chút màu máu nào.



Trước đó không lâu Lôi Nham tuyên chiến trước mặt mọi người, cuồng vọng không kiềm chế được, lớn giọng nói rằng, muốn cho mọi người thấy Tần Vấn Thiên chỉ giỏi mồm mép, muốn cho mọi người thấy được lời đồn đệ tử của Trượng Kiếm tông có năng lực mạnh nhất chỉ là một trò cười. Từng câu từng chữ này như vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng một rìu này bổ xuống, hai chữ “mất mặt” sao có thể đủ để hình dung, nếu nói mất mặt, như vậy người Tử Lôi tông chỉ cảm giác mặt mình đều bị đánh cho sưng lên.



Các cường giả Trượng Kiếm tông cũng rất sửng sốt nhưng sau đó liền thấy thoải mái. Đây chính là nhân vật mà Lâm Soái sư huynh và trưởng lão tự mình tới nghênh đón, hiển nhiên là phải bất phàm rồi, liên tưởng đến tất cả những chuyện có quan hệ với Tần Vấn Thiên trước đó, bọn họ liền biết người sư đệ này không phải người bình thường. Dù vậy một rìu này vẫn khiến cho bọn hắn chấn động không nhỏ.



Mặc dù bọn họ tin tưởng rằng Tần Vấn Thiên sẽ thắng nhưng không ngờ rằng sẽ thắng được một cách đầy kiêu ngạo như vậy, thắng được không chút kiêng dè như vậy, một rìu chém xuống liền giế t chết Lôi Nham.



Người của Dược Hoàng cốc cũng không giấu được vẻ mặt tràn đầy hãi hùng, đôi mắt lộ ra tia sáng. Xem ra người nam tử mà thánh nữ yêu quả thật là bất phàm, chỉ tiếc là cảnh giới hơi thấp một chút, thánh nữ của các nàng lại là người luyện chế được đan dược cấp năm và còn rất được Dược Hoàng thương yêu.



Về phần người của nước Diệp ở bên trong đấu trường, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, từng nghe đồn binh sĩ Trượng Kiếm tông có năng lực chiến đấu mạnh nhất, cũng không phải là một câu nói ngoa, thật sự là rất dị thường.




Khó trách vẫn có tin đồn nói rằng tiến vào Trượng Kiếm tông gần như lập tức có cơ hội bước vào Hoàng Cực Thánh tông, rèn luyện ở Trượng Kiếm tông mấy năm là có thể vững vàng bước vào Hoàng Cực Thánh tông.



Nhưng đối với Tần Vấn Thiên, chém giết Lôi Nham chẳng qua chỉ là một chuyện rất tầm thường. Những năm gần đây hắn đã bị khinh thường biết bao nhiêu lần, người được xưng yêu nghiệt chết ở trong tay hắn lại có bao nhiêu, chính hắn cũng không nhớ rõ. Chỉ có một tên Lôi Nham, Tần Vấn Thiên cũng không để ở trong lòng, nếu không phải đối phương chỉ đích danh khiêu khích mình, hắn cũng sẽ chẳng ra tay. Nhưng dù sao hiện tại là đệ tử Trượng Kiếm tông, hắn cũng không thể để cho danh tiếng của Trượng Kiếm tông bị hao tổn ở trong tay mình.



Đảo mắt qua, Tần Vấn Thiên nhìn về phía đám người Tử Lôi tông, rất bình tĩnh lên tiếng:



- Người Tử Lôi tông đúng là có khả năng mồm mép vượt xa thực lực.



Một lời này không khác nào sát muối vào vết thương của Tử Lôi tông, ngẫm lại, trước lúc chiến đấu Lôi Nham nói năng rất hùng hồn, còn Tần Vấn Thiên thì lại không nói lời nào mà chỉ hờ hững nói một câu, người thua phải chết. Bây giờ hồi tưởng ngược lại về câu nói tùy tiện này của Tần Vấn Thiên là có thể thấy được hắn tự tin và kiêu ngạo đến mức nào.



- Tu vi của Tần mỗ mới chỉ là Thiên Cương cảnh tầng bốn, nếu người Tử Lôi tông đã thích khiêu chiến như thế, phàm là người có cảnh giới Thiên Cương từ tầng sáu trở xuống đều có thể tới lãnh giáo, bao gồm cả người có Thiên Cương cảnh tầng sáu.



Tần Vấn Thiên hững hờ lên tiếng, một câu nói này lại khơi dậy một trận sóng to gió lớn, làm vô số người đều phải run rẩy dữ dội.



- Tần sư đệ hắn điên rồi!



Sắc mặt Diệp Lăng Sương khẽ biến, tuy nói lực chiến đấu của Tần Vấn Thiên đúng là rất lợi hại, nàng cũng đã chứng kiến được uy lực của một rìu kia. Nhưng mà suy cho cùng Tử Lôi tông cũng là một trong chín đại môn phái, ngoài Diệp Không Phàm ra vẫn còn mấy người có thiên phú rất mạnh, tu vi đều là Thiên Cương cảnh tầng sáu.



Bọn họ vốn đã rất nổi bật trong số những người cùng cảnh giới, chiến lực vô cùng đáng sợ, Tần Vấn Thiên dám vượt qua hai cảnh để chiến đấu, dưới cái nhìn của Diệp Lăng Sương, quyết định này của Tần Vấn Thiên là quá lớn mật.



- Đúng là ngông cuồng!



Sắc mặt người Tử Lôi tông xanh mét, đối với sự khiêu khích của Tần Vấn Thiên, tất cả đều giận đến sôi máu.



Trong mắt Diệp Không Phàm phát ra một tia sáng lạnh lẽo, thế rồi hắn lạnh lùng lên tiếng:



- Ta thấy Tần huynh có chiến lực phi phàm, tất cả đều là người của chín đại môn phái, Lôi Nham sư đệ ta cùng với các chư huynh đệ Trượng Kiếm tông đều là khách, mặc dù ngươi thắng được hắn nhưng lại không chút lưu tình thẳng tay g iết chết sư đệ ta thì cũng quá ác độc rồi. Nếu Diệp Không Phàm ta không cho sư môn một lời giải thích, sợ là khó tránh khỏi trách phạt.



- Thật là buồn cười, người của Tử Lôi tông các ngươi nói năng lỗ m ãng, vênh váo hung hăng, sát khí ngập trời, Lôi Nham ngạo mạn thế nào đã rõ mồn một trước mắt, Diệp Không Phàm, ngươi đúng là âm hiểm.



Lưu Vân cũng không nể mặt Diệp Không Phàm, thẳng thắn vạch trần lời của đối phương:



- Đoạn sau để ta thay ngươi nói luôn vậy… Tuy nói đệ tử Tử Lôi tông ta có tu vi đã đến cảnh giới Thiên Cương tầng sáu ép ngươi cũng có phần không chịu nổi, nhưng vì báo thù cho sư đệ Lôi Nham, hành động không chịu nổi này Tử Lôi tông ta vẫn sẽ làm.



Sắc mặt Diệp Không Phàm khẽ biến, đây đúng là những điều mà hắn định nói tiếp, không ngờ tên Lưu Vân của Trượng Kiếm tông này lại nhanh mồm nói trước.



Vừa rồi Tần Vấn Thiên gi ết chết Lôi Nham chỉ bằng một rìu, Diệp Không Phàm cũng biết rằng nếu để người có tu vi Thiên Cương cảnh tầng năm đánh bại hoặc là đánh chết Tần Vấn Thiên sợ là khả năng thành công cũng không nhiều, ngay cả việc Tần Vấn Thiên rất mạnh bọn họ cũng không thấy rõ, không phải cường giả Thiên Cương cảnh tầng sáu thì không thể ra tay.



Nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt Diệp Không Phàm liền khôi phục như thường, hắn cười nhạt nói:



- Không sai, cho dù là ném đi một chút thể diện cũng không sao cả, trận chiến này, dù thế nào cũng phải đòi lại. Nếu như kế tiếp các ngươi còn muốn trả thù thì có thể tiếp tục khiêu chiến với cường giả Tử Lôi tông ta.




Diệp Không Phàm nói xong thì nhìn về phía một người ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói:



- Đàm sư đệ, e là cần ngươi ra mặt đánh một trận vì sư môn.



- Diệp Không Phàm, ngươi làm vậy không phải là rất hèn hạ sao?



Sắc mặt Diệp Lăng Sương thoáng thay đổi, nhìn Diệp Không Phàm nói:



- Đàm Phong của Tử Lôi tông, tu vi Thiên Cương cảnh tầng sáu, còn có Diễm Huyết và Lôi điện, sức hủy diệt kinh người. Hơn nữa hắn còn có Lôi điện võ đạo ý chí, Hỏa diễm võ đạo ý chí, Huyết võ đạo ý chí, Kim võ đạo ý chí, lực công kích Thiên Cương tầng bảy mà mọi người khó có thể thừa nhận được, ngươi để hắn đối phó với sự đệ ta, người mới nhập môn có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn, không cảm thấy đáng xấu hổ sao?



Tần Vấn Thiên hiểu được lời Diệp Lăng Sương nói hiển nhiên là mang theo sự tức giận, nhưng vẫn giống trước, cũng là đang nhắc nhở Tần Vấn Thiên, cho hắn biết được thực lực cùng với võ đạo ý chí của Đàm Phong. Nếu như Tần Vấn Thiên cảm thấy áp lực, dù cho hắn từ chối chiến đấu cũng sẽ không có ai nói gì, suy cho cùng thì cảnh giới của hai người không ở cùng đẳng cấp.



- Nếu không phải là chính bản thân hắn ăn nói ngông cuồng, ta cũng sẽ không làm như thế.



Diệp Không Phàm lạnh nhạt lên tiếng:



- Trượng Kiếm tông và Tử Lôi tông đều ở trong chín đại môn phái, sư đệ Lôi Nham của Tử Lôi tông ta chết trên trận đài, ta cũng không oán hận một câu nào. Thế nhưng người của Trượng Kiếm tông các ngươi lại nói ra những lời thế kia, còn nghĩ có thể dễ dàng rút lại ư, như vậy ta có thể thay thế Lôi Nham nhận lấy lời thách thức người thua phải chết, vì đó mà truy cứu tội danh giết sư đệ ta không?



- Dĩ nhiên hắn vẫn là khách, nếu như hắn chịu quỳ xuống tạ tội trước thi thể của Lôi Nham sư đệ, chuyện này Diệp Không Phàm ta bằng lòng gánh chịu.



Giọng của Diệp Không Phàm vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh như thế, những lời của hắn rõ ràng là già mồm át lẽ phải, lại chẳng thể cãi lại, suy cho cùng cũng là do bản thân Tần Vấn Thiên nói lời ngông cuồng trước.



Hôm nay e rằng hắn đã ở trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, có người trong lòng thầm suy nghĩ.



- Dối trá!



Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diệp Không Phàm, người này lợi dụng sư đệ của mình ra tay, Lôi Nham bỏ mình, hắn cũng không hề có chút cảm xúc bi thương nào, nếu không làm sao có thể bình tĩnh được như thế. Sợ rằng ở trong mắt Diệp Không Phàm, tên Lôi Nham này chỉ là một con cờ mà thôi, hiện tại con cờ của hắn lại đổi thành Đàm Phong, dùng để giết con cờ của mình.



Tần Vấn Thiên sao có thể không rõ ý định của Diệp Không Phàm đối với Mạc Khuynh Thành, lúc trước hai bên còn chưa vạch mặt, Diệp Không Phàm cũng luôn ngụy trang thật kỹ, lúc này, đã khẩn cấp muốn diệt trừ hắn, hắn biết, bản thân không thể nào quỳ xuống với Lôi Nham, nhất định phải đích thân tham gia trận chiến này. Nhưng nghe lời Diệp Lăng Sương nói, tên Đàm Phong này, có thực lực vô cùng lợi hại, còn có cả Diễm huyết, chắc là lực lượng huyết mạch.



- Muốn đánh thì nhanh chóng bò ra đây đi!



Trong cơ thể Tần Vấn Thiên huyết mạch cuồn cuộn, Tử Lôi tông chính là một trong chín đại môn phái, nhân vật thiên tài của Tử Lôi tông hiển nhiên là thực lực rất mạnh. Mặc dù hắn tự tin với chính mình nhưng cũng không dám mù quáng tự đại, vì vậy, hắn đã chuẩn bị vận dụng lực lượng huyết mạch. Nếu như Đàm Phong thật sự đủ mạnh, như vậy hắn liền bộc phát toàn bộ huyết mạch Cổ Yêu để gi ết chết đối phương.



- Lại dám ứng chiến!



Mọi người có phần thảng thốt, đây chính là cường giả Thiên Cương tầng sáu của Tử Lôi tông, hơn nữa còn là Đàm Phong, người của Trượng Kiếm tông cũng đã nghe nói về Đàm Phong.



Đàm Phong đứng bật dậy, ánh mắt của hắn cực kỳ lạnh lẽo, lúc nhìn vào ánh mắt của hắn có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.




Thân hình chợt lao vút đi, Đàm Phong giống như u linh tiến tới gần Tần Vấn Thiên, tốc độ cực kỳ nhanh. Hắn không nói một câu nào, trong cơ thể một luồng lực lượng huyết mạch nguy hiểm điên cuồng tràn ngập ra, không khí quanh thân hắn như cũng phát ra tiếng vang khúc khích, đôi đồng tử của hắn đen nhánh, ánh lên màu đỏ rực, tựa hồ như có ánh lửa xuất hiện giữa trời đêm, bốc cháy khiến những người bị ánh mắt đó nhìn vào đều có chút đau nhói.



- Đều là võ đạo ý chí hóa cảnh.



Tần Vấn Thiên liền cảm nhận được mức độ mạnh yếu của võ đạo ý chí từ trong con mắt của đối phương, tuyệt đối không kém hơn bản thân hắn.



Đàm Phong vẫn không phát ra tiếng động mà di chuyển về phía trước, giơ bàn tay lên, tất cả không gian xung quanh đều phát ra không khí đáng sợ nguy hiểm. Hắn vỗ bàn tay một cái, một chưởng lực lặng lẽ không vang chút tiếng động đánh về phía Tần Vấn Thiên, chưởng ấn nham thạch nóng chảy lóe lên ánh sáng đen nhánh.



Tần Vấn Thiên vẫn cứ chém một rìu ra, va chạm với chưởng ấn, trong phút chốc một tiếng nổ ầm ĩ vang lên, khí lưu hủy diệt cuồng loạn vũ động, thế rồi chưởng ấn kia bất chợt khuếch trương trở nên to lớn, tràn ngập màu đỏ như máu, lôi quang vờn quanh, đè ép xuống.



Tần Vấn Thiên lại giơ rìu lên, huyết mạch cuồn cuộn, tích chứa sức lực ở trên cánh tay, trong giây lát lại chém ra, một tiếng phốc vang lên, chưởng ấn bị hắn bổ đôi, nhưng mà uy lực hủy diệt vẫn không hề giảm, tiếp tục đánh về phía Tần Vấn Thiên.



- Vù vù!



Đấu chuyển tinh di, bóng dáng Tần Vấn Thiên liền biến mất không thấy gì nữa, thế rồi hắn chợt xuất hiện ở trên bầu trời, chưởng ấn kia tiến về phía trước, đuổi về phía xa.



Đối với khả năng dịch chuyển tức thời của Tần Vấn Thiên Đàm Phong cũng chỉ cảm thấy có phần bất ngờ, hắn lập tức xông lên vòm trời, bàn tay chộp một cái, trên vòm trời xuất hiện một màn sáng ngập trời, rõ ràng là ánh sáng màu đen, nhưng lại giống như huyết quang yên thiên, như muốn bao phủ cả vòm trời ở trong đó.



- Đại Phá Phôi chưởng ấn, Đàm Phong sư huynh càng ngày càng mạnh!



Ánh mắt cường giả Tử Lôi tông lộ ra tia sáng, thực lực của Đàm Phong ra sao bọn họ đều rất rõ ràng, người có tu vi Thiên Cương tầng bảy bình thường cũng phải chết ở trong tay hắn, huống chi là Tần Vấn Thiên tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn.



Tần Vấn Thiên lạnh lùng quát một tiếng, một tòa Võ Mệnh Thiên Cương hiện lên, chính là Tinh Hồn Thiên Chuy, trong phút chốc tỏa ra ánh sáng chói lọi đến đáng sợ, tay hắn cầm Thiên Chuy, bước chân về phía Đại Phá Phôi, chuyển động cự chùy Võ Mệnh Thiên Cương, hung mãnh đánh ra, giống như tất cả lực lượng đều được tích chứa trong đó.



- Vù vù!



Khí lưu hủy diệt tràn ngập cả bầu trời, Võ Mệnh Thiên Cương biến mất, Đại Phá Phôi chưởng ấn thì vẫn còn, có thể thấy được phương pháp này có sức mạnh vượt trội, mắt thấy khí lưu hủy diệt sắp bao phủ chính mình, Tần Vấn Thiên lại tiếp tục sử dụng Đấu chuyển tinh di, trong khoảnh khắc trước khi chưởng ấn tiến đến liền biến mất, thân thể Tần Vấn Thiên đứng ở chỗ cao hơn.



Quả nhiên, không thể khinh thường các nhân vật thiên tài của các đại phái, tất nhiên những pháp thuật thần thông trấn tông kia của Tử Lôi tông cũng lợi hại đến mức khủng khiếp, chưởng ấn này có sức hủy diệt vô cùng kinh khủng.



Tần Vấn Thiên thở dài thầm nói trong lòng, có lẽ Đàm Phong là một nhân vật khá là lợi hại ở trong Tử Lôi tông.



Trong mắt Diệp Không Phàm thì liên tục hiện lên ý cười lạnh lùng, thực lực của Đàm Phong thế nào hắn rất rõ ràng. Nếu như áp chế ở cùng cảnh giới, hắn cũng không mạnh hơn Đàm Phong được bao nhiêu, khả năng vận dụng võ đạo ý chí của Đàm Phong vô cùng đáng sợ, dung nhập vào trong thần thông là có thể phát huy ra uy lực siêu đỉnh cấp!