Võ Đạo Đan Tôn

Chương 843: Thần bí triệu hoán




Nhưng sau thoáng khựng lại, Thiên Ma Phệ Hồn Diễm lại điên cuồng tấn công.

- Buông tha chống cự đi, để cho ta chiếm cứ nhục thể của ngươi, ta sẽ cho ngươi có được lực lượng tung hoành cửu thiên thập địa!

Bổn nguyên Thiên Ma Phệ Hồn Diễm hiện hình thành khuôn mặt nhân loại không ngừng truyền tới linh hồn dao động, tà ác dữ tợn, không ngừng va đập như nước thủy triều, trùng điệp oanh kích lên linh hồn hải của Lâm Tiêu.

Hô hô hô…

Đồng thời từng ngọn lửa màu đen lóe sáng quang mang, trùng điệp thiêu đốt trong đầu Lâm Tiêu, nổ nát tinh thần hải của hắn, nghiền áp tới.

Chân nguyên cùng tinh thần lực trong cơ thể Lâm Tiêu dần giảm bớt, một khi tâm hỏa biến mất hắn sẽ bị Thiên Ma Phệ Hồn Diễm hoàn toàn đoạt xá.

Dần dần ý chí cùng tinh thần của Lâm Tiêu ngày càng lui về phía sau, mà bổn nguyên Thiên Ma Phệ Hồn Diễm càng thêm xâm nhập, cháy tới tận sâu trong linh hồn Lâm Tiêu, thiêu đốt tới trên Bát Quái Lô.

Bát Quái Lô đột nhiên quang mang đại thịnh, các loại đồ án huyền diệu lưu chuyển, hình thành một lốc xoáy tối đen bên dưới đáy lô, một cỗ lực hấp xả đáng sợ sản sinh nháy mắt bao phủ bổn nguyên Thiên Ma Phệ Hồn Diễm.

Một loại khí tức như từ thời hồng hoang lưu chuyển, giờ khắc này năng lượng tâm hỏa trong người Lâm Tiêu như lưu tinh dũng mãnh tràn vào trong Bát Quái Lô, Bát Quái Lô lập tức sinh ra lực cắn nuốt càng thêm điên cuồng.

Thậm chí Lâm Tiêu cảm thấy được hiện tại Bát Quái Lô có thể cắn nuốt cả thiên địa!

Ý thức của Thiên Ma Phệ Hồn Diễm lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh hoảng, lập tức muốn bỏ qua hành động đoạt xá muốn rời khỏi linh hồn hải của Lâm Tiêu.

Lực cắn nuốt của Bát Quái Lô ngày càng mạnh mẽ, chậm rãi lôi kéo hấp xả Thiên Ma Phệ Hồn Diễm.

Thiên Ma Phệ Hồn Diễm bắt đầu sợ hãi, khuôn mặt hình người lộ ra tia hoảng sợ, dốc hết sức lực muốn rời khỏi thân thể Lâm Tiêu.

Nhưng nó chẳng những không thể rời đi, ngược lại dần dần bị hấp xả vào bên trong lô đỉnh.

- Không!

Linh hồn dao động hoảng sợ truyền tới, Thiên Ma Phệ Hồn Diễm thật sự sợ hãi, Lâm Tiêu có thể cảm nhận được cảm giác của nó, nó đang giãy dụa nhưng chỉ vô ích, rốt cục ý thức của nó dần dần bị Bát Quái Lô cắn nuốt toàn bộ, trong kinh hoàng hóa thành ngọn lửa nhỏ màu đen bị thu nhập vào bên trong lô đỉnh.

Biển lửa màu đen bao quanh Lâm Tiêu nháy mắt tắt lịm, lộ ra mặt đất hoang tàn.

Ngọn lửa biến mất, Lâm Tiêu ngã nhào xuống, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thân thể đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo, nhưng hắn không dám tiếp tục ở lâu trên tầng thứ tư Chiến trường Ma Uyên, vận khởi tia sức lực cuối cùng dùng cả tay chân nhảy vào trong thông đạo lốc xoáy cách đó không xa, nháy mắt biến mất không còn nhìn thấy.

Cảnh tượng trước mắt biến ảo, áp lực trên thân Lâm Tiêu chợt nhẹ đi.

- Nơi này chính là tầng thứ ba Chiến trường Ma Uyên sao?

Lâm Tiêu đưa mắt nhìn phía trước, xuất hiện trước mặt hắn là một tầng thiên địa không kém hơn tầng thứ tư bao nhiêu, nhưng không đến nỗi cô quanh hoang vu, có thêm một tia sinh khí, khác biệt lớn nhất chính là ma sát khí, ma sát khí tầng thứ tư cực kỳ đáng sợ, địa phương nồng nặc nhất thậm chí vươn tay không thấy năm ngón, bất kỳ võ giả nào đi vào cũng phải bị ăn mòn, nhưng ma sát khí tầng ba lại loãng vô cùng, không tạo thành bao nhiêu thương tổn cho võ giả Quy nguyên cảnh.

- Cuối cùng đã ra rồi!

Lâm Tiêu bình tĩnh nói:

- Ta ở trong tầng thứ tư lâu như vậy, không biết cha mẹ thế nào, ta phải nhanh chóng trở về Quận Hiên Dật, nhưng trước tiên cần chữa khỏi thương thế trên người.

Bởi vì tranh đấu cùng Thiên Ma Phệ Hồn Diễm, hồn hải cùng thân thể Lâm Tiêu bị thương nghiêm trọng, đặc biệt linh hồn, nếu chậm trễ chữa trị sau này sẽ ảnh hưởng không nhỏ, cũng may hắn tu luyện Cửu Ngự Phân Thần thuật nên chỉ cần có thời gian là có thể chữa trị trở về.

Ngay lập tức Lâm Tiêu tìm kiếm một huyệt động gần bên bắt đầu bế quan.

Vừa bế quan lại qua ba tháng thời gian.

Ba tháng sau.

Một cỗ chân nguyên khí tức đáng sợ từ chỗ Lâm Tiêu bế quan tràn ra, chân nguyên cường đại lan ra bốn phía, đem phạm vi hơn mười dặm trong tầng ba Chiến trường Ma Uyên cứng rắn lật ngược một tầng nham thạch dày mấy chục thước.

Một thân ảnh từ trong huyệt động dưới lòng đất dâng lên, thân hình tản mát ra khí tức cực kỳ đáng sợ.

- Ba tháng thời gian, chẳng những hoàn toàn khôi phục linh hồn lực thậm chí làm cho tu vi đột phá Quy nguyên cảnh trung kỳ.

Khóe môi Lâm Tiêu lộ vẻ tươi cười:

- Nhắc tới còn phải cảm tạ Thiên Ma lão nhân, nếu không phải hắn truyền tống ta tới Chiến trường Ma Uyên, ta không khả năng hấp thu được nhiều ma sát tinh như vậy, cũng không thể nhanh chóng đột phá tới Quy nguyên cảnh trung kỳ, gặp lại hắn phải cảm tạ hắn.

Cảm thụ được chân nguyên cường đại trong thân thể, trong mắt Lâm Tiêu lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Tận sâu trong đầu óc của hắn, linh hồn đã hoàn toàn khôi phục lại, hình thành hồn hải càng lớn hơn nữa, cuồn cuộn dao động, mãnh liệt mênh mông.

Ý thức thẩm thấu vào Bát Quái Lô, Lâm Tiêu có thể rõ ràng cảm ứng được Thiên Ma Phệ Hồn Diễm bị trấn áp tận đáy lô đỉnh.

- Hiện tại tâm hỏa còn chưa đủ cường đại, mặc dù Phần Viêm quyết có thể làm cho tâm hỏa cắn nuốt hết thảy những ngọn lửa trên thế gian, nhưng phải xây dựng từ cơ sở thực lực bản thân, Thiên Ma Phệ Hồn Diễm là thiên hỏa trong truyền thuyết, nếu muốn cắn nuốt nó ít nhất phải đem thực lực tăng lên tới Quy nguyên cảnh hậu kỳ mới có khả năng.

Lâm Tiêu cũng không gấp:

- Trong đoạn thời gian này ta một mực hấp thu ma sát tinh, thực lực tăng lên nhưng võ học không tiến bộ, vừa lúc khổ tu một phen, nhanh chóng gia tăng thêm thực lực của chính mình.

Ngay lập tức hắn lại lâm vào khổ tu.

Hiện tại hắn đã có thể tu luyện thức thứ ba trong Man Vương bá quyền.

Thời gian trôi qua, nháy mắt lại thêm ba tháng.

- Ân? Kỳ quái, vì sao ta có cảm giác tận sâu trong tầng thứ ba Chiến trường Ma Uyên có vật gì đó hấp dẫn ta.

Trong huyệt động dưới lòng đất, Lâm Tiêu đột nhiên mở mắt, khẽ cau mày.

Mấy ngày nay mỗi khi Lâm Tiêu tu luyện, tận sâu trong tầng thứ ba tựa hồ có vật gì đó hấp dẫn lấy hắn, cỗ cảm giác này cực kỳ mỏng manh, nếu không cẩn thận điều tra thật khó cảm nhận được, nhưng thật sự tồn tại.

Lúc ban đầu hắn còn tưởng rằng là ảo giác, bởi vì cỗ cảm giác kia cũng không thường xuyên tồn tại, mà khi có khi không, nhưng liên tục vài ngày đều xuất hiện, làm cho Lâm Tiêu dần dần xem trọng hơn.

- Chẳng lẽ ở tầng thứ ba này có bảo vật gì sản sinh cộng hưởng với ta?

Đôi mắt Lâm Tiêu sáng lên, như có suy nghĩ gì.

Trong Đại lục Thương Khung đích thật có loại bảo vật như vậy tồn tại, tỷ như một gã kiếm khách đi vào bên trong kiếm trủng, có đôi khi sẽ cảm giác được có một thanh bảo kiếm rất hữu duyên với mình, giữa đôi bên sẽ nảy sinh cảm giác hấp dẫn lẫn nhau, giống như thanh bảo kiếm kia nên thuộc về mình, đây là sản sinh cộng hưởng cùng bảo kiếm.