Võ Đạo Đan Tôn

Chương 817: Âm thầm đuổi giết (1)




(1)

Dứt lời, Tả Nhất Phàm tiến lên một bước, đao ý đáng sợ từ trong người hắn phóng lên cao, chiến ý như thực chất xông thẳng lên trời.

Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, hắn có thể cảm nhận được khí thế đáng sợ của Tả Nhất Phàm, tuyệt đối là đao khách cực mạnh mà hắn mới gặp qua, nói:

- Không biết Tả minh chủ muốn Lâm Tiêu lấy ra công đạo như thế nào, Lâm Tiêu phụng bồi!

- Được, sảng khoái!

Tả Nhất Phàm hét lớn một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Tiêu:

- Nghe nói ngươi là đệ nhất thiên tài của Đế quốc Võ Linh chúng ta, như vậy ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, chỉ cần ngươi có thể tiếp một đao toàn lực của ta, chuyện ngươi đánh chết nguyên lão cùng trưởng lão Liên minh Bách Đảo sẽ xóa bỏ, nhưng nếu ngươi bị ta giết, chuyện này không quan hệ gì tới huynh đệ của ta, Quận vương Đông Phương Hiên Viên nếu muốn tìm thì tìm một mình ta, ta một mình gánh chịu!

- Tả minh chủ!

Nhóm người Tiêu Kinh ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ minh chủ xử lý như vậy, trong lòng xúc động.

- Ha ha, một đao mà thôi, ta tiếp nhận, Tả minh chủ, tới đi!

Lâm Tiêu ngạo nghễ đứng thẳng trên quảng trường, lớn tiếng quát.

- Mọi người thối lui!

Trong tiếng quát vang, Tả Nhất Phàm bước ra một bước, đương một tiếng, tay trái rút chiến đao bên hông.

Đó là một thanh chiến đao tối đen, mơ hồ ẩn chứa huyết quang đỏ sậm, vừa kéo ra, một cỗ sát khí nồng đậm phóng lên cao, đem Tả Nhất Phàm phụ trợ như pho tượng chiến thần.

Oanh…

Chân nguyên thiêu đốt, Tả Nhất Phong vung cao chiến đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lâm Tiêu, cũng không có chút động tác hoa mỹ, cứ như vậy trực tiếp chém ra.

- Chích Thủ Xanh Thiên!

Trong tiếng quát chói tai, một cỗ đao mang khủng bố không cách nào hình dung từ trên trời giáng xuống, quét ngang hết thảy, nhắm ngay Lâm Tiêu ầm ầm chém xuống.

- Tới tốt lắm!

Lâm Tiêu hét lớn, đôi mắt lóe tinh quang, hai tay vung cao Vô Cực đao không hề tránh né, một đao nghênh đón.

- Ngũ Ngục Pháp Vương đao - Nhân Ngục đao!

Lâm Tiêu không chút nương tay, vừa ra tay liền dùng chiêu thức mạnh nhất của mình, không chút do dự đem tinh thần chân nguyên vận chuyển tới cực hạn, lại đem đao ý thất phẩm mới lĩnh ngộ thi triển tới mức tận cùng.

Oanh long!

Hai đạo đao mang đáng sợ va chạm giữa không trung, như bom nguyên tử nổ mạnh, đột nhiên khuếch tán ra uy lực vô cùng.

Oanh long long…

Một kích của song phương tạo thành lực phá hoại vô cùng khủng bố, cả quảng trường trong nháy mắt bị san thành bình địa, mà những cao thủ Quy nguyên cảnh sơ kỳ không kịp né tránh đều hộc máu chợt lui, thần sắc kinh hãi.

- Lâm Tiêu đã chết chưa?

- Chích Thủ Xanh Thiên là tuyệt chiêu của Tả minh chủ, dưới một đao thiên địa bị phá nát, dù là võ giả Quy nguyên cảnh trung kỳ cũng khó thoát khỏi cái chết, Lâm Tiêu hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Tả minh chủ quả nhiên không lưu tình, đáng giận, chẳng lẽ hắn không biết giết Lâm Tiêu sẽ chọc giận Quận vương quận Hiên Dật sao.

- Không được, Tả minh chủ là người đứng đầu Liên minh Bách Đảo, quyết không thể có việc, đến lúc đó Hiên Viên quận vương trút giận, chúng ta cùng nhau gánh vác.

- Không đúng, tiểu tử đó chưa chết!

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, mọi người nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời quần áo Lâm Tiêu rách nát, sắc mặt tái nhợt, khóe môi rỉ máu nhưng vẻ mặt vẫn ngạo nghễ, đôi mắt sáng ngời.

- Khái khái…

Lâm Tiêu ho ra hai ngụm máu tươi, nhìn Tả Nhất Phàm vui sướng nói:

- Tả minh chủ quả nhiên thực lực phi phàm, tại hạ bội phục, bội phục.

Một đao của Tả Nhất Phàm quá kinh khủng, nếu không phải Tinh Thần chân nguyên của Lâm Tiêu cực kỳ cường đại, hơn nữa còn có Phần Viêm quyết giúp hắn, hơn nữa có Ngũ Ngục Pháp Vương đao gia thành, chỉ sợ tiếp một đao vừa rồi cũng phải mất nửa mạng, nhưng dù là như vậy bản thân hắn cũng bị trọng thương, kinh mạch cùng ngũ tạng lục phủ đều tổn hại.

- Xem ra thực lực của ta bây giờ đủ đối kháng cao thủ Quy nguyên cảnh trung kỳ bình thường, nhưng gặp Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong cũng có chút nguy hiểm.

Thông qua một chiêu vừa rồi, Lâm Tiêu đã hiểu biết rõ ràng về thực lực của mình hiện tại.

Lâm Tiêu bị giật mình, nhưng trong lòng Tả Nhất Phàm lại nhấc lên sóng to gió lớn, hắn là Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh, Lâm Tiêu chỉ mới đạt tới Quy nguyên cảnh sơ kỳ, một đao chém xuống cho dù là Quy nguyên cảnh trung kỳ cũng bị giết chết, hắn đã chuẩn bị đón nhận lửa giận của Quận vương quận Hiên Dật, nhưng không nghĩ tới kết cục nằm ngoài dự liệu của hắn.

- Thành tựu tương lai của tiểu tử này tuyệt đối kinh thiên động địa.

Tả Nhất Phàm rung động, cười to cao giọng nói:

- Đệ nhất thiên tài đế quốc quả nhiên danh bất hư truyền, làm tại hạ mở rộng tầm mắt, ta nói được thì làm được, chuyện của Đảo Đao Vương bỏ qua, nếu Lâm huynh không chê, mong rằng có thể tiếp đón.

- Ý tốt của Tả minh chủ tại hại tâm lĩnh, nhưng tại hạ còn có việc, hôm nay sẽ không làm phiền, nếu chuyện đã giải quyết, cáo từ chư vị.

Lâm Tiêu chắp tay, cũng không nhiều lời, thân hình phá không, nháy mắt biến mất cuối chân trời.

Nhìn thân ảnh Lâm Tiêu đi xa, trong đôi mắt Trần Hữu Lượng hiện lên tia lệ mang.

- Tả minh chủ, ngươi không sao chứ.

Tả Nhất Phàm rơi xuống mặt đất, mọi người liền tiến lên thân thiết hỏi.

- Ta không sao.

Tả Nhất Phàm lắc đầu, nhìn thân ảnh Lâm Tiêu đi xa, thở dài:

- Ta dám đoán chắc ngày sau Lâm Tiêu sẽ trở thành một trong những cường giả của đế quốc, đạt tới đẳng cấp mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi, quả nhiên không hổ là đệ nhất thiên tài đế quốc, danh bất hư truyền ah.

- Minh chủ, vậy chuyện của Đảo Đao Vương…

Tả Nhất Phàm nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên làm theo thương lượng với Lâm Tiêu, chúng ta nhận bốn thành ích lợi, đồng thời cũng tiếp tục bảo hộ Đảo Đao Vương an toàn, nhưng liên quan tới công việc cụ thể của Sông Đao Lãng, chúng ta không cần nhúng tay, nghe rõ ràng chưa?

- Hiểu rồi.

Mọi người gật đầu.

- Tốt lắm, chuyện này dừng ở đây, tối nay ta mở tiệc rượu trên Liên Minh đảo, tiếp tục trao đổi chuyện khác, chư vị nên tham gia.

Tả Nhất Phàm chắp tay, dẫn đầu rời đi.

Một đám người tản mất.

Trên Sông Đao Lãng, một đạo lưu quang lướt qua chân trời, thế như lôi đình, chính là Lâm Tiêu.

- Phía trước có một hòn đảo, nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút.

Trên mặt sông cách trăm dặm phía trước, một hoang đảo lặng lẽ đứng yên, Lâm Tiêu rơi xuống đảo, phun ra ngụm máu, khoanh chân ngồi, nuốt đan dược sau đó điều dưỡng thương thế trên người.

Khi nãy một kích của Tả Nhất Phàm cực kỳ đáng sợ, uy lực kinh người, tuy Lâm Tiêu dốc hết sức tiếp được nhưng cũng bị thương, nếu quay về thẳng Đảo Đao Vương chỉ sợ tiêu hao chân nguyên sẽ làm gia tăng thương thế, bởi vậy bay được vài ngàn dặm hắn mới tìm một hoang đảo nghỉ ngơi điều dưỡng.

Trước khi an dưỡng, hắn lại thả ra phân thân Toản Địa Giáp tiềm phục ở trong nước sông gần hoang đảo, cẩn thận canh gác.

Thời gian trôi qua, Lâm Tiêu dần dần khôi phục lại thương thế.

Khoảng cách vị trí của Lâm Tiêu hơn ngàn dặm, giờ phút này mấy đạo lưu quang nhanh như lưu tinh xuyên qua không trung, truy kích theo phương hướng của Lâm Tiêu.