Võ Đạo Đan Tôn

Chương 815: Vào đảo một mình




Lâm Tiêu trả lời:

- Liên minh Bách Đảo của các ngươi không biết quản giáo thuộc hạ, cho nên bọn hắn mới chết.

- Quá kiêu ngạo!

Đám cao thủ Liên minh Bách Đảo trợn mắt.

Trần Hữu Lượng giận quá thành cười, mắt hàm sát khí nói:

- Lâm Tiêu, ngươi thật to gan, ở Đảo Đao Vương giết chết người của Liên minh Bách Đảo, hiện tại còn dám tiến tới nơi đây, xem Liên Minh đảo như chốn không người, chẳng lẽ cho rằng chúng ta không có ai sao, ta thật muốn nhìn xem rốt cục ngươi có năng lực gì dám hung hăng càn quấy như thế!

Dứt lời, không đợi người khác phản ứng, Trần Hữu Lượng rút mạnh trường kiếm, trong mắt lóe lên sát ý, thân hình vừa động, trường kiếm đâm ra nhanh như chớp, như mộng như ảo, nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Tiêu.

Nhanh!

Nhanh kinh người!

Chỉ nháy mắt trường kiếm đã tới trước mặt, khiến người không kịp di chuyển ánh mắt.

Phốc!

Hắn nhanh, Lâm Tiêu nhanh hơn, Trần Hữu Lượng đâm ra một kiếm, nháy mắt xuyên thủng thân thể Lâm Tiêu, nhưng ngay sau đó thân thể Lâm Tiêu chợt mơ hồ, lưu lại chỉ là một tàn ảnh.

- Thật nhanh, lại có thể tránh được một chiêu Tùy Tâm Nhất Thương của ta.

Trần Hữu Lượng chấn động, hắn tu luyện chính là phong chi ý cảnh, từng cử động nhanh tới kinh người, một kiếm vừa rồi nhìn như bình thường nhưng đại đa số võ giả Quy nguyên cảnh sơ kỳ cũng khó thể tránh né, không nghĩ tới Lâm Tiêu dễ dàng tránh được.

- Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Liên Minh đảo các ngươi sao, khó trách cả đám đều hung hăng càn quấy như thế, cuồng vọng cực điểm.

Thanh âm Lâm Tiêu lạnh lùng truyền tới, thân hình hiện ra trước mặt mọi người.

Trong lòng các cao thủ Liên Minh đảo đều rùng mình, trước kia họ nghe sự tích về Lâm Tiêu, nhưng không hiểu nhiều về thực lực của hắn, thậm chí cũng không thể tin một người mới đột phá Quy nguyên cảnh lại có thể đánh chết được Lạc nguyên lão, nhưng hôm nay nhìn thấy trong lòng họ liền trầm xuống, không nói đâu xa, chỉ bằng phương pháp tránh né của Lâm Tiêu, đã biết không tầm thường.

- Ngươi mà là khách nhân gì, thân pháp không tệ, tiếp tục đón ta một kiếm.

Trần Hữu Lượng dày đặc sát khí, xoay người tiếp tục ra tay.

- Trần Hữu Lượng, đủ rồi, ngươi tạm lui sang một bên.

Tả Nhất Phàm cuối cùng mở miệng.

Bá!

Trần Hữu Lượng giống như không hề nghe được, trong mắt hiện lên sát khí, trường kiếm chợt bạo lên, kiếm khí màu xanh tung hoành bừa bãi, bạo lướt về hướng Lâm Tiêu, sát khí bốc lên.

- Ta nói đủ rồi, ngươi không có nghe được sao?

Tả Nhất Phàm trừng mắt, đột nhiên quát.

Oanh long…

Như một ngọn núi lửa phun trào, từ trong cơ thể Tả Nhất Phàm tuôn ra cỗ khí thế lăng liệt, như hung đao xuất thế, chân khí khủng bố ập lên người Trần Hữu Lượng, nhất thời đao khí bộc phát đem kiếm khí của hắn vặn thành nát vụn, không lưu lại chút nào.

- Tả minh chủ, ngươi đây là ý gì?

Trần Hữu Lượng rút lui hai bước, không tiếp tục ra tay, lãnh đạm nói:

- Lâm Tiêu đánh chết thành viên Liên minh Bách Đảo chúng ta, hiện giờ lại hung hăng càn quấy tiến đến, không xem Liên Minh đảo ra gì, ngươi chẳng những không báo thù rửa hận cho liên minh, ngược lại còn giúp hắn nói chuyện, là vì sao? Hừ, hôm nay nếu không đánh chết Lâm Tiêu tại đây, việc này truyền đi ra, sau này mặt mũi Liên minh Bách Đảo đặt ở đâu? Tôn nghiêm của Liên Minh đảo ở nơi nào, có phải bất cứ ai muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?

Ánh mắt Trần Hữu Lượng lạnh lùng nghiêm nghị, bộ dáng như rất lo lắng cho Liên Minh đảo.

Tiêu Kinh cười lạnh nói:

- Trần Hữu Lượng, Tả minh chủ làm việc chẳng lẽ còn cần giải thích với ngươi sao, nhưng còn ngươi thì sao, chưa được Tả minh chủ phân phó đã tự ý động thủ, như thế nào, ngươi cho rằng Liên Minh đảo chỉ có ngươi thôi hay sao?

- Làm gì có.

Trần Hữu Lượng cúi đầu đáp, ánh mắt lóe ra lệ mang.

- Được rồi, các ngươi đừng nói thêm nữa.

Tả Nhất Phàm hừ lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, nói:

- Ngươi chính là Lâm Tiêu, quả nhiên có gan, dám một mình xông vào Liên Minh đảo, khó trách có thể đạt được quán quân Phong Vân Bảng, được xưng đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của đế quốc, hiện tại nhìn ngươi quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng ngươi có biết hậu quả khi đắc tội Liên minh Bách Đảo là gì không, không sợ cường giả Liên Minh đảo sẽ vĩnh viễn lưu ngươi ở lại đây sao.

Tả Nhất Phàm sát khí dày đặc nói.

- Ha ha…

Lâm Tiêu không khỏi cười to:

- Các hạ chính là Độc Tí Đao Tả minh chủ đi, tại hạ nghe qua sự tích của ngươi, kính trọng cách làm người của ngươi, nhưng nếu ngươi muốn dựa vào những người này hù dọa ta, không khỏi quá xem thường ta rồi, mặc dù ta nhỏ tuổi nhưng những chuyện nguy hiểm trải qua không ít, bằng bao nhiêu người như vậy muốn lưu lại ta, chỉ sợ còn chưa đủ.

- Cuồng vọng!

- Càn rỡ!

- Quá kiêu ngạo!

Các cao thủ Liên minh Bách Đảo há hốc mồm, giận tím mặt, ở đây có không ít cường giả, tiểu tử này lại dám càn rỡ như thế!

- Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng, ở tại Liên Minh đảo còn hung hăng càn quấy như thế, thật sự cho rằng chúng ta không có biện pháp làm gì ngươi sao!

Một cao thủ Quy nguyên cảnh phẫn nộ quát.

Vẻ mặt Lâm Tiêu lãnh đạm, nhìn quanh bốn phía nói:

- Ta chính là quán quân Phong Vân Bảng của Đế quốc Võ Linh, nhập Thiên Tinh cung, gặp hoàng đế bệ hạ, chiến La Sơn tông, trường hợp gì chưa gặp qua, dù là La Bá Thiên tông chủ La Sơn tông cũng không giết được ta, ngươi cho rằng bằng vào các ngươi thì được sao!

Mọi người lặng ngắt như tờ, cuộc chiến giữa Lâm Tiêu cùng La Thiên Đô, hiện tại trong đế quốc người nào cũng biết, mọi người đều biết ban đầu Lâm Tiêu đánh bại La Thiên Đô, La Bá Thiên tông chủ La Sơn tông bất ngờ hạ sát thủ muốn giết chết Lâm Tiêu, kết quả được nhóm cường giả như Đông Phương Hiên Viên ngăn cản mà không thành công, trong đó ngoại trừ có Quận vương quận Hiên Dật trợ giúp, thực lực bản thân Lâm Tiêu cũng không thể nghi ngờ.

Đặc biệt Lâm Tiêu có một bộ nguyên khí phòng ngự cường đại, có thể chịu đựng Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong oanh kích, trước kia hắn dựa vào kiện nguyên khí này mà ngăn cản được một kích toàn lực của La Bá Thiên, nếu thật sự như vậy, một khi hắn tế ra nguyên khí, chỉ sợ mọi người cùng nhau ra tay cũng chưa chắc oanh mở được phòng ngự của hắn.

Huống chi đánh chết Lâm Tiêu sẽ chọc giận Quận vương quận Hiên Dật, đáng giá sao?

- Lâm Tiêu dám một mình đi lên Liên Minh đảo, không hề sợ hãi, nếu nói hắn không có lá bài tẩy tuyệt đối là không khả năng, cũng được, chuyện này giao cho Tả minh chủ định đoạt đi.

- Ha ha ha…

Tả Nhất Phàm chợt phá lên cười, trong mắt nhìn Lâm Tiêu mang theo tia tán thưởng, nói:

- Lâm Tiêu, không thể không nói ngươi rất có dũng khí, một mình xông lên Liên Minh đảo vẫn không sợ hãi, ta tin tưởng lần này ngươi tới không chỉ muốn nói những lời này, nói đi, mục đích của ngươi là gì?

Lâm Tiêu nói:

- Tả minh chủ quả nhiên thẳng thắn, ân oán giữa Khương gia cùng Nhiếp gia trên Đảo Đao Vương ta nghĩ chư vị cũng rõ ràng, sở dĩ ta đánh chết Khương Nhân Kiệt hoàn toàn là bởi vì hành vi của hắn đối với Nhiếp gia, về phần Lạc Gia Thành, hừ, hắn dám ngăn trở ta đánh chết Khương Nhân Kiệt, ban đầu ta đã cho hắn cảnh cáo, nếu hắn không nghe thì không trách được ta.