Võ Đạo Đan Tôn

Chương 672: Vũ vương (2)




Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời, trong nội tâm hào khí kích động, giải thi đấu Phong Vân bảng này kích thích chiến ý trong lòng của hắn thật mạnh, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ làm máu trong người hắn sôi trào.

Cũng không biết có phải bị phân thân Toản Địa Giáp ảnh hưởng hay không, Lâm Tiêu cảm giác hiện tại mình giống như một gã cuồng chiến đấu, gặp phải đối thủ càng mạnh, chiến ý trong lòng cũng càng mạnh.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, hai mắt Lâm Tiêu nhắm lại, tiếp tục lâm vào tu luyện.

Trong đêm tối, như Lâm Tiêu khổ tu giống như đa số võ giả, tuyệt đại đa số tuyển thủ tham gia thi đấu Phong Vân bảng đều củng cố trạng thái của mình lên mức tốt nhất, chuẩn bị chiến đấu ba ngày sau.

Vạn chúng chờ mong, thời gian đã qua hai ngày.

Đêm khuya.

Hô!

Uy áp khủng bố kinh người tỏa ra từ trong phòng Lâm Tiêu, lăng lệ đáng sợ, giống như thực chất, ngay sau đó từ từ thu liễm, giống như chưa từng xuất hiện qua bao giờ.

- Không nghĩ tới trước trận đấu ta đột ngột đột phá đao ý lục giai, lúc này mục tiêu đoạt được quán quân Phong Vân bảng của ta đã tăng thêm vài phần tin tưởng.

Trong nội viện, hai mắt mở ra, trong mắt Lâm Tiêu mang theo mưng rỡ, chiến ý dạt dào.

Từ khi nhìn thấy Bách Lý Huyền, trong lòng Lâm Tiêu sinh ra cảm giác nguy cơ to lớn, hắn biết rõ nếu như đối phương là chủ mưu mưu hại đại ca, như vậy rất hiển nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, tuy Lâm Tiêu rất muốn hiện tại báo thù cho đại ca, nhưng cũng biết độ khó trong đó, đối phương thân là tứ hoàng tử của đế quốc, cường giả Quy Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong, cho dù thân phận, địa vị, thực lực đều hơn xa hắn, nếu như đối phương một lòng đưa hắn vào chỗ chết, Lâm Tiêu căn bản không có nửa cơ hội sống.

Hôm nay chỉ có hắn đoạt được vị trí quán quân thi đấu Phong Vân bảng, thân phận của hắn sẽ được ngàn vạn người trong đế quốc chú ý, mới có thể làm đối phương có chỗ kiêng kỵ, không dám quá phận.

Lâm Tiêu tin tưởng, chỉ cần cho hắn thời gian nhất định, một ngày nào đó hắn sẽ vượt qua Bách Lý Huyền, chính tay chém giết thù nhân, báo thù cho đại ca.

Nhưng mà trước đó phải giành được vị trí quán quân Phong Vân bảng mới được.

Lâm Tiêu hiểu rõ thực lực của hắn tuy mạnh, nhưng La Thiên Đô, Mặc Thanh Hiên, Đoạn Thiên Cừu cũng không phải đèn cạn dầu, đặc biệt là La Thiên Đô, thân là võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, khí tức của hắn làm cho Lâm Tiêu có cảm giác khủng bố, giống như đối mặt là cường giả Quy Nguyên Cảnh, làm cho Lâm Tiêu cảm thấy đây mới là địch nhân lớn nhất.

- Cường giả tham gia giải thi đấu Phong Vân bảng lần này quá nhiều, tranh đoạt top mười đều đều là Hóa Phàm Cảnh cực hạn, chính là là cao thủ trong cao thủ, nhưng mà muốn đạt được quán quân, cần phải hỏi xem chiến đao trong tay của ta có đồng ý hay không.

Đương nhiên Lâm Tiêu cũng không e ngại chút nào, thực lực đối phương mạnh hơn nữa cũng không phải là cường giả Quy Nguyên Cảnh, chính là Hóa Phàm Cảnh cực hạn trong cực hạn, vô địch trong vô địch, hắn cũng không kém gì, hắn có được rất nhiều thủ đoạn che dấu, Thiên cấp Hư Tung La Ảnh, Đoạt Nguyên Linh Chỉ, cộng thêm Man Vương Phách Quyền đệ tam thức Trích Tinh Nã Nguyệt, lục phẩm đao ý, vấn đỉnh quán quân cũng không phải không có cơ hội.

- Buổi tối hôm nay không tu luyện, điều chỉnh trạng thái, tất cả chờ thi đấu ngày mai.

Lâm Tiêu nhìn ánh sao đầy trời, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt bình thản giống như nhìn thấu tất cả, dưới ánh sao chiếu rọi, tâm tình của hắn bình thản lại.

Thời gian một đêm trôi qua nhanh chóng, đã đến sáng sớm ngày thứ ba.

Sáng sớm, từng dòng sương mù che chắn ánh mặt trời, làm cho thành Tinh Túc có ánh sáng mờ đục, sắc trời vừa tảng sáng, âm thanh náo nhiệt ầm ĩ bao phủ khắp thành trì, trên đường phố thành Tinh Túc, từng đám võ giả ngựa xe như nước, giống như từng con rắn đang bò đi, đi về khu vực trung ương thành Tinh Túc, phi thường náo nhiệt.

Đám người Lâm Tiêu sáng sớm đã rời khỏi phủ đệ, được Bạch Hồng Phi ba vị phó doanh chủ dẫn vào khu vực trung ương thành Tinh Túc.

- Thiệt nhiều võ giả.

- Lần này cũng quá khoa trương.

Cả khu vực trung ương cực kỳ to lớn, nơi này là quảng trường rộng rãi, tiếng người huyên náo, phi thường náo nhiệt, nhưng bây giờ người người bao phủ đông hơn cả kiến, nhìn qua chỉ thấy đầu người chen chúc, cơ hồ mỗi một võ giả đều là cường giả ngoài Hóa Phàm Cảnh, khí thế mọi người tụ tập cùng một chỗ quả nhiên kinh người.

Lâm Tiêu cũng ăn cả kinh, thầm nghĩ giải thi đấu Phong Vân bảng giải này là trọng yếu nhất đời thiên tài trẻ tuổi, so ra mà nói, giai thi đấu thiên tài thành Tân Vệ chỉ là tiểu hài tử chơi đùa mà thôi, căn bản không đáng giá nhắc tới

- Chư vị, hôm nay cử hành vòng đấu loại, nên đánh cho tốt, không nên khinh địch, dưới tình huống nắm chắc thì không nên bạo lộ thực lực của mình.

Đi vào khu đất trống, Bạch Hồng Phi nhắc nhở mọi người.

Các thế lực còn lại cũng có nhắc nhở tương tự.

Lâm Tiêu, Đông Phương Nguyệt Mính, Lý Dật Phong thì khá tốt, bọn họ có lòng tin cực lớn với mình, mà Mộ Lăng, Lưu Vân thì có chút khẩn trương, sắc mặt ngưng trọng.

Dù sao thực lực của bọn họ chỉ là Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, nếu đặt ở dĩ vãng, tuyệt đối có tư cách trùng kích vị trí trước một trăm lẻ tám Phong Vân bảng, nhưng mà lần này chỉ thông qua khảo hạch đã khó khăn, rốt cuộc có thể đi một bước kia hay không, đối với bọn họ mà nói tất cả không có bao nhiêu nắm chắc.

Bốn phía có rất nhiều võ giả tụ tập lại.

Một loạt vị trí phía trước trên bình đài hiển nhiên không thuộc về tuyển thủ, mà các vị trí phía sau dựa vào thực lực phân phối. Vì tranh thủ vị trí tốt, cả sân thi đấu sinh ra không ít xung đột, nhưng mà tại thành Tinh Túc những võ giả này hiển nhiên cũng biết quy củ, sẽ không huyên náo quá lớn, hơn nữa đối với võ giả Hóa Phàm Cảnh mà nói, cho dù ngồi hay đứng sau vẫn nhìn rõ cảnh thi đấu, một chút cũng không bị khoảng cách xa làm ảnh hưởng tầm mắt của bọn họ.

- Bạch phó doanh chủ, phía trước chỉ có một khu đất trống lớn nhất, chúng ta nhiều người như vậy làm sao thi đấu?

Lý Dật Phong nghi ngờ nói.

Mọi người đang đứng trên khu vực đất bằng to lớn, do từng khối đá có đường vân màu xanh trải rộng, căn bản không có lôi đài thi đấu gì đó, làm cho mọi người nghi hoặc.

- Yên tâm đi, giải thi đấu Phong Vân bảng tất nhiên sẽ không chỉ có lôi đài thi đấu bình thường, đến lúc đó các ngươi sẽ rõ ràng, các ngươi nên chờ ở nơi này, ta đi về phía sau.

Bạch Hồng Phi cười thần bí, quay lại chỗ ngồi phía sau.

Đông Phương Nguyệt Mính bĩu môi:

- Bạch phó doanh chủ đến thời điểm này vẫn còn thừa nước đục thả câu, ồ, là tỷ tỷ.

Cách quận Hiên Dật một khán đài, Đông Phương Nguyệt Linh không biết lúc nào đã ngồi ở đó, mỉm cười nhìn qua đám người Lâm Tiêu.

- Tứ hoàng tử cũng đang ở đó!

Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, trong nội tâm lập tức lạnh lẽo, Bách Lý Huyền và lão giả áo xám ngồi bên cạnh Đông Phương Nguyệt Linh, giống như cười mà không cười nhìn qua đám người Lâm Tiêu.