Võ Đạo Đan Tôn

Chương 657: Lâm vào ngủ say




- Dị tộc, luyện hóa!

Một thanh âm già nua vang vọng, mang theo cỗ khí tức cổ xưa trăm triệu năm ầm ầm tràn ra, uy áp bá đạo, dưới hào quang chiếu xuống trái tim yêu vương nhanh chóng hóa thành một cỗ năng lượng kim sắc tinh thuần, tiến vào trong khắp thân thể phân thân.

Làm xong hết thảy chuyện này, Bát Quái Lô đã khôi phục lại bộ dáng cổ xưa như trước, lẳng lặng trôi nổi trong đầu Lâm Tiêu, phảng phất như chưa từng hoạt hóa qua bao giờ.

Trái tim yêu vương quá mức cường đại, cho dù phân thân cắn nuốt vẫn không thể luyện hóa, ngược lại làm nguy hiểm sinh mạng, nhưng nhờ có hào quang của Bát Quái Lô, trái tim yêu vương lập tức bị luyện hóa thành năng lượng nguyên thủy thuần túy nhất, tràn khắp thân thể phân thân, chỉ cần tiến hành hấp thu là được.

Oanh long long…

Trong tiếng nổ vang kịch liệt, phân thân thăng cấp lên lục tinh, dị tượng kinh người trong phạm vi ngàn dặm dần dần biến mất, trong ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tiêu, một tầng kim quang bỗng dưng tán dật, bao phủ quanh thân phân thân hóa thành một tầng vật chất như kén tằm, hoàn toàn kín kẽ.

Mà trong linh hồn bản tôn cũng đã mất đi cảm giác về phân thân, linh hồn như lâm vào trong hỗn độn.

- Đây là…? Phân thân đang tiến hành biến chất cùng tiến hóa?

Nhìn thấy cảnh tượng này, theo bản năng Lâm Tiêu chợt hiện ra ý nghĩ đó, cho hắn biết phân thân vì hấp thu năng lượng khổng lồ từ trái tim yêu vương nên tự chủ ngủ say cùng tiến hóa, chờ sau khi biến chất xong, phá kén mà ra, sẽ là lúc nó tỉnh lại.

- Không tốt, vừa rồi động tĩnh quá lớn, hơn nữa chân khí trái tim yêu vương tuyệt đối sẽ hấp dẫn không ít yêu thú cường đại gần đây, phải nhanh chóng rời đi nơi này!

Nhìn Toản Địa Giáp khổng lồ trước mặt, Lâm Tiêu tán ra tinh thần lực bao phủ phân thân, nháy mắt thu vào trong Thương Long Tí, ngay sau đó vận chuyển tia chân nguyên trong cơ thể, đôi cánh nguyên lực vô hình mở ra, thân hình hóa thành đạo lưu quang nháy mắt biến mất.

Sau khi Lâm Tiêu rời khỏi nửa canh giờ.

Oanh long…

Trên bầu trời tận sâu trong sơn mạch Liên Vân, một mảnh mây đen nồng đậm hội tụ, bên trên mây đen cuồn cuộn một đôi mắt tựa như huyết sắc loan nguyệt mở ra, bên trong ngân hà va chạm, vạn vật luân hồi, ẩn chứa uy áp cùng khí tức vô tận đáng sợ, xuất hiện một tồn tại khủng bố không biết ở cảnh giới nào, thân thể không biết lớn bao nhiêu dặm, ánh mắt như thần hồng từ xa xôi trăm vạn dặm trong sơn mạch Liên Vân nhìn tới, xuyên thấu muôn đời.

- Vì cái gì ta cảm thấy chân khí vương giả của tộc ta, cuộc chiến thượng cổ, vương giả tộc ta trầm luân, chẳng lẽ còn sống trên thế gian này hay sao.

Thanh âm như thiên lôi ầm ầm vang lên, huyết sắc thần hồng quét ngang vạn dặm, nhưng không tìm được chân khí vừa rồi, tựa hồ như chưa từng xuất hiện qua bao giờ.

- Là ảo giác sao.

Trong tiếng nổ vang, ánh mắt khủng bố tung hoành, nhưng không phát hiện được dị trạng, cuối cùng lại chìm vào tận sâu trong Liên Vân sơn mạch, hoàn toàn không còn tiếng động.

Lâm Tiêu không hay biết chuyện này, mang theo phân thân Toản Địa Giáp cũng không quay về Thành Tân Vệ, mà trực tiếp đi thẳng hướng đế đô.

- Hiện tại không còn bao nhiêu thời gian, ta phải toàn lực mỗi ngày chạy đi mới có thể đuổi kịp, vừa lúc xem như một loại khổ tu, có thể làm cho nguyên lực càng thêm tinh thuần cùng cường đại, cô đọng càng nhiều chân nguyên, đồng thời còn có thể tu luyện Đoạt Nguyên Linh Chỉ cùng Hư Tung La Ảnh.

Thân hình hóa thành lưu quang, Lâm Tiêu không ngừng thi triển Lăng Không Hư Độ, dán sát mặt đất khoảng hai thước bay về phía trước, nháy mắt biến mất cuối chân trời.

Theo thời gian trôi qua, khoảng cách trận thi đấu Phong Vân Bảng ngày càng gần, thật nhiều võ giả trong tám đại quận thành Đế quốc Võ Linh lần lượt xuất phát, vô số võ giả chạy tới đế đô, tham gia trận thi đấu Phong Vân Bảng năm năm một lần.

Trong những võ giả này, thực lực yếu nhất cũng là hóa phàm sơ kỳ, bởi vì ngoại trừ các thế lực lớn dẫn dắt, muốn đi vào trận đấu tại đế đô, ít nhất phải là hóa phàm cảnh mới có tư cách, mà theo thời gian càng gần nhân số càng nhiều, thậm chí chỉ nhận hóa phàm trung kỳ trở lên, bởi vậy võ giả thực lực yếu kém phải tranh thủ xuất phát sớm hơn, để tránh bị ngăn bên ngoài đế đô sẽ không cơ hội chứng kiến thời khắc năm năm một lần này, tiếc nuối mà về.

Tuy rằng có cả trăm vạn võ giả đi đế đô, nhưng số lượng người tham gia thi đấu chưa tới một thành, bởi vì trận thi đấu Phong Vân Bảng là lựa chọn thiên tài trẻ tuổi tiến vào trên bảng, hạn chế từ hai mươi lăm tuổi trở xuống, ít nhất đạt tới hóa phàm cảnh mới đủ tư cách, chỉ hai điều kiện này đã đủ bài trừ không ít võ giả trẻ tuổi.

Đương nhiên đây chỉ là hai điều kiện cơ bản nhất, muốn tham gia thi đấu còn phải trải qua sát hạch mới đạt được tư cách, dù đã trở thành tuyển thủ dự thi, nhưng muốn tiến vào Phong Vân Bảng thật khó khăn hơn lên trời.

Quận Hiên Dật.

Bên trong một ngọn núi sau quận vương phủ.

Oanh long…

Cửa đá khổng lồ mở ra, một thân hình uyển chuyển, dung mạo trắng nõn xinh đẹp chậm rãi đi ra, khí thế phi phàm, che giấu chân khí bá đạo.

- Nguyệt Mính, con rốt cục đột phá Hóa phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, xem ra lần này Quận Hiên Dật có điều mong đợi.

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, thân hình cao lớn uy mãnh, chính là Đông Phương Hiên Viên quận vương Quận Hiên Dật, vẻ mặt tươi cười mừng rỡ.

- Phụ thân, Phong Vân Bảng lần trước nhờ có tỷ tỷ Quận Hiên Dật mới giành được vị trí trước mười, lần này Nguyệt Mính nhất định không làm cho phụ thân thất vọng, nhất định phải vượt qua thứ tự của tỷ tỷ, làm cho thanh danh Quận Hiên Dật truyền bá khắp đế quốc.

Đông Phương Nguyệt Mính tự tin nói.

- Tốt, có lời này của con cha yên tâm, nhưng tỷ của con lần trước bài danh thứ ba, cha không yêu cầu con vượt qua tỷ tỷ con, chỉ cần con vào trước mười là được rồi.

- Phụ thân, cha không tin con?

- Ha ha, không phải không tin con, mà là tình huống Phong Vân Bảng lần này bất đồng, thiên tài xuất hiện lớp lớp, nghe nói những quận khác đều tràn ngập thiên tài chói mắt, con có thể lấy được trước mười cha đã thật hài lòng.

- Hừ, vậy thì thế nào, con nhất định sẽ giành được trước năm, thậm chí là trước ba cho cha xem.

Đông Phương Nguyệt Mính nói vài câu liền lộ bản tính.

- Ha ha, tốt, vậy cha đợi xem sao.

Đông Phương Hiên Viên sờ sờ cằm, cười to nói.

Quận Võ Lăng.

Bên ngoài quận thành, trên một ngọn núi hoang huyền thiết đen nhánh, một thanh niên khôi ngôi ngồi xếp bằng, đôi mắt nhắm nghiền, sau lưng đeo chiến đao màu đen, từng đạo hắc khí xoay tròn quanh thân, sát khí dày đặc, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất.

Xa xa một đạo lưu quang tản ra uy áp khủng bố lướt tới, một hắc bào trung niên xuất hiện giữa không trung, đứng giữa trời cao, ngạo nghễ sừng sững.

- Thiên Cừu, trận thi đấu Phong Vân Bảng sắp bắt đầu, những đệ tử còn lại đã chuẩn bị xong, ngươi đi theo chúng ta cùng khởi hành đi.

Trung niên mở miệng, thanh âm vang rền chấn triệt sơn cốc.