Võ Đạo Đan Tôn

Chương 606: Tan rã trong không vui




Thạch Giác sắc mặt âm trầm, hai thanh niên luôn yên lặng nghe cũng xụ mặt, bất mãn. Bọn họ cho rằng ba người đồng ý dẫn theo Lâm Tiêu, Lý Dật Phong đã là vinh hạnh của hai người, chẳng ngờ bọn họ còn từ chối.

Không đợi Lý Dật Phong mở miệng, Lâm Tiêu không kiên nhẫn nghe thêm.

Lâm Tiêu đứng dậy nói:

- Lý Dật Phong sư huynh, đã ăn cơm xong, chúng ta nên đi.

Lâm Tiêu dứt lời quay đi ngay.

Lý Dật Phong cười nói:

- Xin lỗi Thạch Giác huynh, hai vị, lần sau có cơ hội chúng ta lại gặp mặt.

Lý Dật Phong chắp tay với Thạch Giác, đứng dậy.

Mặt Thạch Giác đen thui.

Rầm!

Hai cường giả đi theo Thạch Giác cùng đứng dậy, giận dữ nói:

- Lý Dật Phong, người có ý gì?

Lý Dật Phong cười khẩy nói:

- Ý gì là sao? Ta chỉ không muốn vướng chân hai vị, đó cũng là vì muốn tốt cho các ngươi.

Lâm Tiêu không quan tâm mặt mũi của ai, lạnh lùng cười:

- Lý Dật Phong sư huynh, nói nhảm nhiều với bọn họ làm chi? Nếu bọn họ thật lòng quan tâm sư huynh, vậy lúc ba huynh đệ Quỷ Sơn truy sát sư huynh thì bọn họ đang ở đâu? Bây giờ chạy tới làm quen, không biết có mục đích gì, người người hư tình giả ý, ta nhìn buồn nôn.

Hai người biến sắc mặt nói:

- Người . . .!

Hai thanh niên tiến lên trước một bước, khí thế cường đại bùng nổ bao phủ Lâm Tiêu, Lý Dật Phong.

Lâm Tiêu nhếch môi:

- Sao? Muốn đánh nhau à?

Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:

- Nơi này là thành Hắc Lĩnh, muốn đánh thì phải suy nghĩ kỹ trước đi.

- Tiểu tử thúi, ngươi . . .!

Thạch Giác lạnh lùng quát:

- Thôi!

Thạch Giác chậm rãi đứng dậy:

- Tốt, Lý Dật Phong, Lâm Tiêu, hai ngươi gan lắm. Nếu các ngươi không muốn thì Thạch Giác ta cũng không ép nhưng đừng trách ta không nhắc nhở các người. Cường giả đến cổ địa Thái Thần nhiều như mây, hai vị đừng để mình chết ở bên trong, lúc đó lại hối hận không nghe lời ta khuyên.

Thạch Giác kiềm chế lửa giận nói với hai thanh niên:

- Chúng ta đi!

Ba người xuống lầu. Trước khi đi, một thanh niên quay đầu lại, đôi mắt âm trầm đầy sát khí.

Ngoài tửu lâu, thanh niên kia ánh mắt lạnh lùng nói:

- Thạch đại ca, Lý Dật Phong, Lâm Tiêu không nể mặt, chúng ta bỏ qua sao?

- Vậy ngươi muốn sao?

Thạch Giác lạnh lùng nói:

- Nơi này là thành Hắc Lĩnh, chẳng lẽ chúng ta công khai đánh với bọn họ? Không nói mấy thứ khác, tin truyền về Quận Hiên Dật thì chúng ta không sống nữa.

- Các ngươi yên tâm, còn ba tháng mới đến lúc cổ địa Thái Thần mở ra. Hai người kia mà đi khỏi thành Hắc Lĩnh là sẽ có người xuống tay, khi đó chúng ta lại báo thù cho bọn họ, không ai nói được gì. Nếu hai người vào cổ địa Thái Thần thì càng tốt, ta sẽ cho bọn họ biết hậu quả không nể mặt Thạch Giác ta, hừ!

Thạch Giác hừ lạnh một tiếng, mắt bắn ra tia sáng lạnh.

Trong tửu lâu, nhiều võ giả thấy màn xung đột, châu đầu ghé tai, mắt lúc sáng lúc tối nhìn bóng lưng Lâm Tiêu, Lý Dật Phong đi xa.

Ra tửu lâu, Lý Dật Phong ân cần nói:

- Lâm đệ, mặc dù Thạch Giác không có ý tốt gì nhưng ngươi đừng không nể mặt như thế. Ta biết Thạch Giác, nhìn như rộng lượng kỳ thật rất hẹp hòi. Mới rồi ngươi đắc tội Thạch Giác, hắn sẽ không bỏ qua. Năm xưa Thạch Giác tham gia đại tái bảng Phong Vân của đế quốc, dùng thực lực Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong xếp hạng bảy mươi chín, bốn năm đã qua, hắn đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, thực lực không tầm thường. Sau này gặp mặt hắn nên chú ý một chút.

Lâm Tiêu không quan tâm, ánh mắt bình tĩnh nói:

- Lý Dật Phong sư huynh, ta sợ gì hắn?

Lâm Tiêu không sợ gì, thực lực của hắn bây giờ chưa chắc có thể quét ngang trong vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, nhưng đối thủ chưa đến Quy Nguyên cảnh thì khó giết được hắn. Nếu không đánh lại chẳng lẽ Lâm Tiêu không chạy được sao?

- Cũng không phải sợ gì, nhưng không cần gây rắc rối.

Lý Dật Phong nghiêm túc nói:

- Mặc dù bây giờ thực lực của chúng ta không kém nhưng chỉ trong khoảng vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, đối mặt những cường giả dày dạn kinh nghiệm trong vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ lâu năm thì sẽ rất có hại. Dù sao cùng là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ nhưng thực lực khách biệt rất lớn.

Lý Dật Phong tiếp tục giải thích:

- Ví dụ ta đây vừa mới đột phá Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, nhưng đủ tư cách được gọi là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ. Tuy nhiên danh hiệu vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ này chất lượng không cao, khi nào ta đột phá đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành thậm chí là Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, khi ấy thực lực còn tăng mạnh, mới chính thức đi ngang trong vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ. Trừ cường giả Quy Nguyên cảnh ra ta không còn sợ gì nữa.

- Lý Dật Phong sư huynh, nói thì vậy nhưng sư huynh nghĩ chúng ta không chọc vào Thạch Giác thì hắn sẽ không không tìm đến chúng ta sao?

Lâm Tiêu nhìn thấu sự việc:

- Theo ta thấy không cần nể mặt bọn họ làm chi.

Lý Dật Phong im lặng, cười khổ. Lâm Tiêu nói đúng, vì bản dồ cổ địa Thái Thần nên dù bọn họ không trêu vào đối phương thì chắc chắn người ta không chịu tha cho.

- Phải rồi Lý Dật Phong sư huynh, tháng sáu năm tới là bắt đầu đại tái bảng Phong Vân đế quốc, sau hành trình cổ địa Thái Thần chúng ta phải lên đường đi đế đô ngay. Sư huynh hãy nói chút chuyện về đại tái bảng Phong Vân cho ta nghe đi. Phải có thực lực cỡ nào mới xông pha trong đó được?

Lý Dật Phong gật đầu, nói:

- Đại tái bảng Phong Vân đế quốc năm năm một lần, chủ yếu cho các đệ tử trẻ tuổi. Miễn là tuổi không lớn hơn hạn chế đều được tham gia, đại biểu tinh anh cao cấp nhất của đế quốc trong vòng năm năm, số thí sinh rất đông. Cuối cùng chỉ chọn một trăm lẻ tám thiên tài.

- Theo lệ thường năm trước, muốn được vào xếp hạng thì ít nhất là thiên tài Hóa Phàm cảnh trung kỳ. Đương nhiên Hóa Phàm cảnh trung kỳ cũng chưa đủ, giống Thạch Giác lúc trước là võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong mà chỉ xếp hạng thứ bảy mươi chín. Muốn đi vào mười hàng đầu thì phải tới Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành, thậm chí là đỉnh phong.

Dừng một chút, Lý Dật Phong tiếp tục nói:

- Mấy cái này là thiên tài cùng đẳng cấp. Tính ra thiên tài từ khắp đế quốc thực lực mỗi người phải bao trùm trên đẳng cấp của mình. Làm thiên tài, bọn họ đối chiến với võ giả bình thường, muốn vượt cấp chiến đấu không khó khăn gì.

- Cơ bản hai mươi thứ hạng đầu mặc dù cùng đẳng cấp chỉ là Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành nhưng thực lực thì toàn là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ.

- Bởi vậy thực lực của ta bây giờ mặc dù không kém, nhưng muốn đi vào hai mươi hay mười hạng đầu thì còn kém rất xa. Nghe nói năm nay thiên tài nhiều như mây, độ khó sẽ càng cao. Nếu ta tranh thủ đột phá Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành hay đỉnh cao trong vòng nửa năm này mới có hy vọng xông lên bảng xếp hạng tốp mười.

Lý Dật Phong nhìn Lâm Tiêu nói:

- Nhưng ngươi yên tâm, trong hành trình cổ địa Thái Thần lần này chắc chắn ngươi sẽ được gặp khá nhiều thiên tài trong bảng Phong Vân đế quốc mùa trước, có một số thứ hạng rất gần hàng đầu. Khi đó ngươi sẽ biết rõ thực lực của bọn họ.