Võ Đạo Đan Tôn

Chương 572: Cuộc chiến của đao khách




- Đao ý sắc bén quá, không uổng là hai đại gia tộc của Thành Đao. Các người nhìn cường giả từ Hóa Phàm cảnh trở lên của hai đại gia tộc đi, hầu hết đều lĩnh ngộ đao ý, dù không thì cũng có hình dạng ban đầu của đao ý, hèn gì có thể quản lý Đảo Đao Vương nhiều năm.

- Nhanh châ lên, mọi người mau lùi lại, tránh xa chút, lát nữa hai đại gia tộc đánh nhau sẽ bị vạ lây đấy!

- Chết tiệt, nhiều đao khách quyết đấu, không biết lát nữa tình hình thế nào. Máu ta đang sôi sục lên rồi!

Đám võ giả vây xem biểu tình kích động, bàn tán xôn xao. Bọn họ thụt lùi ra sau một khoảng cách, vẻ mặt hoặc kinh khủng, hưng phấn, âm trầm nhìn Khương gia, Nhiếp gia. Mỗi người ý nghĩ khác nhau.

Nhiếp Hùng phất tay với đệ tử Nhiếp gia sau lưng, lạnh lùng nói:

- Các người đừng đánh, lùi lại đi.

Nhiếp Lãng lo lắng nói:

- Phụ thân!

Nhiếp Hùng quay đầu, ánh mắt nghiêm khắc hét to:

- Ta nói lui xuống, các ngươi không nghe thấy sao?

Khương Nhân Kiệt khiêu chiến với Nhiếp Hùng chỉ là gia chủ hai đại gia tộc đối chiến. Nếu hỗn chiến, Khương gia, Nhiếp gia là hai đại gia tộc Thành Đao, sẽ tạo thành hậu quả rất nặng nề.

Nhiếp Lãng cắn răng:

- Vâng!

Nhiếp Lãng không cam lòng lùi xuống, lạnh lùng nhìn đệ tử Khương gia như muốn nhớ kỹ mặt bọn họ. Tay phải siết chặt chiến đao, khớp xương trắng bệch.

Nhìn công kích vừa rồi thì Nhiếp Hùng yếu thế hơn, nếu đánh tiếp, Nhiếp Lãng thầm lo cho phụ thân của mình.

Nhiếp Hùng phát ra khí thế hùng hồn, ánh mắt quyết tuyệt nhìn Khương Nhân Kiệt:

- Khương Nhân Kiệt, ngươi muốn chiến đúng không? Hôm nay Nhiếp Hùng ta đánh với ngươi!

Khương Nhân Kiệt cười to bảo:

- Ha ha ha! Tốt, Nhiếp Hùng, ngươi không làm ta thất vọng.

Đáy mắt Khương Nhân Kiệt lóe tia tàn nhẫn, Lão phất tay ra lệnh cho đám Khương Thành đứng sau lưng:

- Các người cũng lui xuống.

Khương Nhân Kiệt kéo đệ tử Khương gia đến chỉ vì đánh bại Nhiếp Hùng, phân phối lại lợi nhuận của hai đại gia tộc chứ không phải để đệ tử hai bên sống mái với nhau, máu chảy thành sông. Nếu Khương gia, Nhiếp gia bất chấp tất cả đánh nhau sẽ không chịu nổi hậu quả.

Vù vù vù!

Nhiều đệ tử lui xuống, trước cửa phủ đệ Nhiếp gia trống trải.

Khương Nhân Kiệt quát to:

- Nhiếp Hùng, hãy nhìn xem Khương Nhân Kiệt ta đánh bại ngươi dưới thanh đao này!

Khuôn mặt dữ tợn sôi sục chiến y, Khương Nhân Kiệt giơ trọng đao chém ra nhanh như chớp, tiếng gió rít vù vù, bóng đao to lớn hiện ra trong không trung điên cuồng chém vào Nhiếp Hùng.

Trong phút chốc thiên địa bị đao ảnh bao phủ, đao ý đáng sợ khuếch tán. Tựa như mặt biển trong giông bão, sóng thần dâng lên, bao bọc Nhiếp Hùng lại.

Nhiếp Hùng hét to một tiếng:

- Hừ! Cuồng Chiến đao pháp, Chiến Thiên Chiến Địa!

Khí thế hùng hồn tuôn ra từ cơ thể Nhiếp Hùng, hai chân giẫm mặt đất, nguyên lực trùng kích để lại hai dấu chân rõ ràng. Lực lượng mạnh mẽ khiến Nhiếp Hùng như mũi tên rời dây cung bay ra ngoài, chiến ý mạnh mẽ.

Ầm ầm ầm!

Hai thanh chiến đao va chạm trong không trung, bộc phát lực lượng đáng sợ không gì sánh bằng. Bão tố thổi quét đáng sợ.

Đao quang đầy trời, đao khí va chạm. Nhiếp Hùng, Khương Nhân Kiệt đánh nhau túi bụi, chớp mắt đã qua mấy chục chiêu.

Hai người đều dốc hết sức, đánh ngang tay khó phân thắng thua.

Khương Nhân Kiệt cười to bảo:

- Ha ha ha! Sảng khoái! Nhưng nếu ngươi chỉ có bấy nhiêu năng lực thì Nhiếp gia các ngươi sẽ thua thảm hại!

Khí thế của Khương Nhân Kiệt lại tăng vọt.

Ong ong ong!

Đao ý đáng sợ khuếch tán, khí thế vô cùng tận tràn ngập nguyên đường cái. Trong đao ý ngút trời, Khương Nhân Kiệt như vị đao khách bước ra từ viễn cổ, âm trầm, sắc bén, khó thể ngăn cản.

- Chịu thua ngay!

Đao ý cuồn cuộn như núi như non, mãi không có cuối chém vào chiến đao trong tay Nhiếp Hùng.

Cộp cộp cộp!

Tiếng nổ vang điếc tai, Nhiếp Hùng liên tục thụt lùi, mặt không còn chút máu. Đao ý khó thể ngăn cản, đôi chân Nhiếp Hùng kéo lê trên nền đá dài mấy chục thước.

Mặt Nhiếp Hùng trắng bệch, vặn vẹo:

- Quả nhiên là đao ý tiểu thành tam phẩm.

Nhiếp Hùng và Khương Nhân Kiệt cùng là võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, thực lực tương đương nhau, hai nhà tu luyện đao pháp cùng là Địa giai trung cấp. Nhưng hôm nay Khương Nhân Kiệt tăng đao ý lên tiểu thành tam phẩm, đao ý đỉnh nhị phẩm của Nhiếp Hùng bị ức chế một bậc, thực lực hai bên đã chia cao thấp.

Có chiêu đầu, Khương Nhân Kiệt cười to bảo:

- Ha ha ha! Đến nữa!

Khương Nhân Kiệt tấn công Nhiếp Hùng dồn dập.

Ầm ầm ầm!

Đao quang bắn ra bốn phía, đao ý ngút trời. Từng tia đao quang đen dồi dào như sóng to ập tới trước.

Dưới đất, Nhiếp Hùng liên tục thụt lùi, chỉ còn sức đỡ.

Nếu là võ giả bình thường so tài với nhau có lẽ khác biệt đao ý một phẩm thôi cũng không tạo ra hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu. Nhưng Nhiếp Hùng, Khương Nhân Kiệt tu luyện đao ý vô tận, đao ý phẩm cấp cao đấu với đao ý phẩm cấp thấp có áp lực rõ rệt hơn.

- Cút về!

Khương Nhân Kiệt càn rỡ chém nhát đao, đao quang màu đen rực rỡ tràn ngập chân trời. Khương Nhân Kiệt dốc sức chém nhát đao đánh bay Nhiếp Hùng đi.

Ầm ầm ầm!

Nhiếp Hùng đập thủng mặt đất cái lỗ to, khóe môi tràn máu đỏ.

- Nhiếp Hùng, chẳng lẽ ngươi chỉ có chút thực lực đó sao? Ta thấy Nhiếp gia các ngươi không xứng đánh đồng với Khương gia chúng ta. Từ hôm nay trở đi Thành Đao chỉ có một gia tộc đỉnh cao, đó là Khương gia chúng ta. Nhiếp gia các ngươi chỉ xứng làm gia tộc hạng hai!

Khương Nhân Kiệt lại chém một thanh đao, đao quang sắc bén chấn người Nhiếp Hùng run rẩy, lần nữa hộc máu, sắc mặt uể oải.

Nhiếp Lãng, các trưởng lão Nhiếp gia biểu tình lo lắng hét to:

- Phụ thân!

- Gia chủ!

Mắt Nhiếp Hùng đỏ ngầu gào thét:

- Khương Nhân Kiệt, ngươi đừng hòng!

Nhiếp Hùng lại bay lên, nguyên lực vận chuyển đến mức lớn nhất, bộc phát ra một kích đáng sợ nhất.

- Cuồng Chiến đao pháp, Cuồng Chiến Thiên Hạ!

Đao quang như mặt trời tỏa sáng thiên địa, hóa thành đao ảnh to lớn dài mười mấy thước ầm ầm bay tới.

- Tài mọn, phá cho ta!

Khương Nhân Kiệt lù lù bất động, ung dung phát ra đao ý tiểu thành tam phẩm đến mức cực hạn, chém mạnh vào Nhiếp Hùng.

Đao quang tan vỡ, Nhiếp Hùng chật vật bay ngược ra. Đao ý sắc bén của Khương Nhân Kiệt không giảm, chém một vệt nứt dài, vết rạn to lớn ghê người.

Khương Nhân Kiệt chỉ chiến đao vào Nhiếp Hùng, biểu tình ngông cuồng đắc ý của người thắng:

- Từ hôm nay trở đi, phân chia ích lợi của Khương, Nhiếp trong Đao Vương cốc là tám hai!

Đao quang phập phồng đầy khí thế, chấn nhiếp các võ giả trên đường cái. Đao ý phóng lên cao, trong thoáng chốc thiên địa chỉ còn lại mình Khương Nhân Kiệt ngạo thị quần hùng.

- Ngươi . . .!

Các đệ tử Nhiếp gia biểu tình tức giận nhưng bị đao ý của Khương Nhân Kiệt chấn nhiếp không dám rục rịch. Cùng tu luyện đao ý vô tận, Khương Nhân Kiệt được tam phẩm tiểu thành đem lại uy lực rất lớn cho các đệ tử Khương gia, Nhiếp gia.

Huống chi Khương Nhân Kiệt là cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, kết hợp đao ý tiểu thành đủ càn quét mọi người có mặt.

Nhiếp Hùng cắn răng:

- Ngươi đừng hòng!