Võ Đạo Đan Tôn

Chương 541: Hạ Vĩ




Lâm Tiêu không biết nhiều về gia tộc trong các thành trì, nhưng chắc Hạ gia là gia tộc khá mạnh trong Thành Đại Viêm.

Lâm Tiêu cười khẩy nói:

- Ngũ Sắc Bích Hinh này ta muốn bán sẽ bán, không muốn bán thì không bán. Sao? Các người định ép mua ép bán đấy à?

Lâm Tiêu quát vào mặt đám võ giả áo xanh chặn đường mình:

- Tránh ra cho ta!

Thanh niên áo đen sắc mặt càng thêm âm trầm.

Nam nhân trung niên áo lam mắt lóe tia độc ác, lạnh lùng quát:

- Tiểu tử, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Thiếu gia nhà ta mua đồ của ngươi là xem trọng ngươi, nếu hôm nay ngươi không giao Ngũ Sắc Bích Hinh ra thì đừng hòng đi khỏi đây được!

Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Vô tri.

Lâm Tiêu cười khẩy nói với đám võ giả áo xanh:

- Tránh ra hết đi, không thì đừng trách ta không khách sáo!

Thanh niên áo đen nheo mắt nói:

- Tiểu tử, nếu ngươi ngoan ngoãn giao Ngũ Sắc Bích Hinh ra thì còn dễ bàn về giá cả, ai ngờ ngươi lại không biết điều.

Mắt thanh niên áo đen lóe sát khí lạnh lẽo làm người run sợ:

- Trong Thành Đại Viêm này không ai dám không nể mặt Hạ Vĩ ta. Ngươi bán Ngũ Sắc Bích Hinh thì bán, không muốn cũng phải bán. Ta vốn định cho ngươi ít ngân lượng nhưng giờ thì . . . Hừ!

Thanh niên áo đen hừ mạnh, sắc mặt âm trầm lộ ra bộ mặt thật.

Nam nhân trung niên áo lam lạnh lùng quát:

- Giao Ngũ Sắc Bích Hinh ra ngay có lẽ ngươi còn con đường sống, không thì ta e rằng ngươi không đi ra khỏi sơn mạch Lạc Nhật được!

Lúc trước ép mua không thành công làm nam nhân trung niên áo lam bực tức, hiện giờ giọng nói tràn ngập uy hiếp.

Lâm Tiêu lười quan tâm mấy tên này:

- Hạ gia Thành Đại Viêm gì đó như ăn cướp, ngươi nghĩ đám người này ngăn cản ta được sao?

Lâm Tiêu tức mình lao ra khỏi vòng vây đám võ giả áo xanh.

Với thực lực hiện tại của Lâm Tiêu thì đám võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ làm sao ngăn nổi hắn.

Nam nhân trung niên áo lam thấy vậy mắt bắn ra tia sát khí:

- Tiểu tử thối, ngươi muốn chết!

Nam nhân trung niên áo lam khác nhìn thanh niên áo đen, thấy đối phương gật đầu. Hai người bùng nổ khí thế mạnh mẽ, hơi thở nguyên lực cường đại như sóng biển khuếch tán bốn phương tám hướng.

Tiếng gào thét cực lớn vang lên:

- Ở lại đây!

Hai nam nhân trung niên áo lam bay lên, nguyên lực cường đại cuồn cuộn. Hai người như hai con ưng săn mồi đánh một đấm và một chưởng vào Lâm Tiêu đứng phía dưới, khí thế sắc bén.

- Đại La Quyền!

- Trấn Địa Chưởng!

Tiếng gió rít vang vọng trong thiên địa.

Hai nam nhân trung niên áo lam gầm rống, nguyên lực trong thiên địa dâng lên. Bàn tay, bóng nắm tay to lớn hiện ra trong không trung. Bàn tay đen xé rách không khí kêu vù vù, nguyên núi rừng như nổi gió lốc, gió mạnh bao phủ phạm vi quanh Lâm Tiêu mấy trượng. Hai nam nhân trung niên áo lam hợp tác tạo ra uy lực đủ để ganh đua cùng võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành.

Lâm Tiêu cảm nhận gió mạnh đáng sợ bao phủ mình, thân thể nhúc nhích chợt ngừng lại. Lâm Tiêu ngước nhìn cú đấm, bàn tay đen chụp xuống, mắt bắn ra tia sáng sắc bén.

Keng!

Tiếng chiến đao rút khỏi võ vang vọng trong rừng núi.

Hai nam nhân trung niên áo lam mặt dữ dằn, kiêu ngạo nói:

- Còn muốn chống đối? Tự tìm chết! Hiện tại chúng ta chẳng những lấy Ngũ Sắc Bích Hinh còn muốn đánh gãy tay chân của ngươi, cho ngươi biết hậu quả việc đắc tội Hạ gia Thành Đại Viêm chúng ta!

Hai nam nhân trung niên áo lam cho rằng thực lực Hóa Phàm cảnh hậu kỳ như bọn họ dù đối diện một võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành vẫn có sức chống lại. Bọn họ như diều hâu dễ dàng bắt con gà thiếu niên này.

Nhưng nụ cười càn rỡ trên mặt hai nam nhân trung niên áo lam không giữ được lâu, một hơi thở nguyên lực đáng sợ như úi lửa phun trào bùng nổ trước mắt hai người. Ngay sau đó bọn họ trông thấy luồng đao quang rực rỡ bắn ra từ tay Lâm Tiêu chém vào quyền và chưởng ảo.

Ầm ầm ầm!

Nỗi sợ hãi dâng lên từ đáy mắt hai nam nhân trung niên áo lam. Thiếu niên chém ra đao quang va chạm với một kích hai người hợp sức. Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, đao quang bẻ gãy xé rách quyền và chưởng ảo từ trên trời đè xuống đầu thiếu niên, vô số luồng gió mạnh bắn tứ tung. Trước ánh mắt rung động của mọi người, thế đi của đao quang không giảm chém mạnh vào nguyên lực hộ thể của hai người.

Ầm!

Nguyên lực hộ thể nổ tung, hai nam nhân trung niên áo lam như pháo bắn ra ngoài, đụng gãy mấy cây to chọc trời. Trong tiếng răng rắc, cây to gãy đổ. Hai người trượt dài suýt bị lực lượng đáng sợ đánh lăn lông lốc, bộ dạng chật vật.

Hai người cúi đầu nhìn, ngực áo lam rách hằn dấu một vệt đao mỏng, đáng mừng là không đi sâu vào da.

Cảnh tượng làm người ta sợ hãi, mọi người ngây như phỗng:

- Cái gì?

Một chiêu đánh bại hai võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, dù là võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành bình thường chưa chắc làm được thế này. Đối phương chỉ là một thiếu niên, nhìn khí thế của hắn thậm chí không bằng thanh niên áo đen Hóa Phàm cảnh trung kỳ, nhưng vì sao bộc phát ra lực lượng khiến mọi người ngạc nhiên?

Hai nam nhân trung niên áo lam ổn định thân hình, mắt lóe tia âm u:

- Chết tiệt!

Bọn họ là cường giả nổi tiếng như cồn trong Thành Đại Viêm, bây giờ bị một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi đánh bại. Tin này mà đồn ra ngoài thì hai người không còn mặt mũi nào trong Thành Đại Viêm.

- Khốn kiếp, ta muốn ngươi chết!

Hai người quê quá hóa giận, liếc sang nhau, giây sau ăn ý lao ra cùng tấn công Lâm Tiêu.

Ầm ầm!

Hai người vọt lên giữa không trung, nguyên lực đáng sợ tuôn trào khỏi cơ thể như núi lửa sôi sục tràn hướng Lâm Tiêu.

Hai nam nhân trung niên áo lam thầm nghĩ mới rồi bị đánh lùi vì sơ sẩy chưa dốc hết sức, miễn bọn họ đánh thật thì không tin một thiếu niên nho nhỏ có thể đỡ được công kích.

Trong tiếng gầm rú điếc tai, nguyên lực cuộn trào tựa sóng triều đổ ập xuống đầu Lâm Tiêu.

Thanh niên áo đen nãy giờ đứng một bên không lên tiếng đột nhiên hét chói tai:

- Tấn công cho ta!

Hơn mười võ giả cùng hành động, các màu nguyên lực lấp lánh ánh sáng hóa thành từng dòng lũ từ bốn phương tám hướng bao vây Lâm Tiêu.

Thấy đối phương năm lần bảy lượt tấn công, Lâm Tiêu dù có kiên nhẫn tốt đến mấy cũng phải tức giận.

- Không cho các ngươi bài học thì tưởng ta dễ bắt nạt chắc!

Cửu Chuyển Huyền Công đệ thất chuyển vận chuyển nguyên lực đến cực độ, con ngươi Lâm Tiêu co rút, tinh thần lực rõ ràng cảm ứng được tất cả hành động của mọi người. Thái Huyền đao quét ra với quỹ tích cực kỳ huyền diệu.

Đinh đinh đang đang!

Ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, bóng đao tinh diệu quét qua hình thành xung lực nguyên lực đáng sợ khuếch tán bốn phía. Hơn mười võ giả áo xanh bao vây Lâm Tiêu đều bay ngược ra, vũ khí văng ra. Nhiều người hộc máu, đã bị thương rất nặng.

Hai nam nhân trung niên áo lam Hóa Phàm cảnh hậu kỳ cũng không dễ chịu gì. Hai người cảm nhận lực lượng đáng sợ không thể ngăn cản ập đến, đao phong sắc bén xé rách công kích nguyên lực che trước mặt bọn họ, lại chém ngực họ.