Võ Đạo Đan Tôn

Chương 485: Đao trảm song tử huynh đệ (2)




Ầm ầm...

Tương Đại vội vàng né tránh, đao khí cày lên mặt đất, tạo ra một khe rãnh dài hơn mười trượng, mấy gốc cây đại thụ ở trước mặt bị chém thành hai nửa, vết cắt bóng loáng như gương.

Ông ông ông...

Ô Nguyên Toa không trúng đích, lập tức quay trở về, chúng giống như chim sẻ đang xoay tròn quanh Tương Đại, lập tức phát động thế công mạnh mẽ.

Tam phẩm đỉnh phong tinh thần lực khống chế Ô Nguyên Toa có uy lực không kém gì thực lực của một gã tam chuyển đỉnh phong Chân Vũ giả, đối với yêu thú tứ tinh ngũ tinh da dày thịt béo thì không xem vào đâu, nhưng đối với tại nhân loại võ giả mà nói, cho dù là Tương Đại là võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ cũng không dám dùng thân thể đón đỡ.

- Chết!

Phối hợp Ô Nguyên Toa tiến công, Lâm Tiêu vừa phát động công kích, không giống với Tương Nhị, thân là võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, Tương Đại có một thân thực lực không tầm thường, lập tức ngăn cản Lâm Tiêu tấn công.

- Uy lực Ô Nguyên Toa không lớn, phải dựa vào xuất kỳ bất ý mới có thể trọng thương đối phương, bây giờ đối với phương sớm có chuẩn bị, hiệu quả lập tức giảm đi rất nhiều, về phần Tinh Thần Nguyên Toa thì không rõ ràng, tam phẩm đỉnh phong tinh thần lực mê hoặc một gã võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ chỉ trong nháy mắt, mấu chốt là cô đọng Tinh Thần Nguyên Toa cần phải có thời gian, rất dễ dàng bị đối phương nắm lấy cơ hội, ngược lại làm cho bản thân lâm vào khốn cảnh.

Lâm Tiêu vừa chiến đấu, vừa tổng kết tâm đắc chiến đấu, tinh thần lực nhất định phải vận dụng thật tốt, nếu không sẽ không sinh ra bao nhiêu hiệu quả, giống như lúc trước chiến đấu với Kim Minh, nếu như vừa xông lên đã thi triển Ô Nguyên Toa và Tinh Thần Nguyên Toa thì không có bao nhiêu hiệu quả, ngược lại sẽ để đối thủ hiểu rõ mình, rơi vào hạ phong, chỉ có xuất kỳ bất ý, vào thời khắc mấu chốt bạo phát mới có hiệu quả to lớn.

Ầm ầm!

Hai người không ngừng chiến đấu với nhau, từng gốc đại thụ chung quanh ngã xuống, bùn đất văng tung tóe.

Trong nháy mắt hai người đã giao thủ trên trăm chiêu, ai cũng không thể không làm gì được ai, nhưng mà Lâm Tiêu nương tựa vào Ô Nguyên Toa hiệp trợ lại vững vàng chiếm cứ thượng phong.

- Võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ quả nhiên không giống bình thường.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu chiến đấu với võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, lập tức phát hiện uy lực của võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ và Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong tuy kém một giai, nhưng thực lực chân thật lại khác biệt quá to lớn, dùng thực lực của Lâm Tiêu bây giờ gần như có thể một đao miểu sát Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, nhưng đấu với Tương Đại thì hắn chỉ chiếm thượng phong.

Nhưng mà Lâm Tiêu cũng sớm chuẩn bị tâm lý, nhớ ngày đó tại thành Tân Vệ, võ điện Trữ Vĩ Thần đại tổng quản cùng một đám cao tầng của các thế lực khác cũng chỉ là võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, mà Trang Dịch thành chủ là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đã vững vàng chấn áp tất cả các cường giả của các thế lực đó, bởi vậy có thể thấy được khác biệt của cấp bậc này.

Rầm rầm rầm...

Lại qua trăm chiêu, trên người Tương Đại đã xuất hiện vết thương rậm rạp, lại còn bị Tinh Thần Nguyên Toa đánh lén vài lần, càng làm trên người hắn xuất hiện hai vết đao, máu tươi tuôn rơi.

- Đáng giận, thời gian dài như vậy, tiểu tử này vì sao vẫn còn chưa có kiệt sức?

Trong nội tâm Tương Đại kinh sợ, vốn hắn chuẩn bị thông qua thực lực Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ không ngừng tiêu hao nguyên lực của Lâm Tiêu, cuối cùng từ từ mài chết Lâm Tiêu. Bởi vì hắn xem ra, Lâm Tiêu mới chỉ là võ giả Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đại thành, nguyên lực không có khả năng hùng hậu như hắn được, thật không nghĩ đến đánh lâu như vậy, Lâm Tiêu chẳng những không có biểu hiện kiệt lực, ngược lại thực lực của hắn từ từ giảm bớt.

Hắn nào biết đâu rằng, luận bền bỉ, Lâm Tiêu tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, lại có long tượng luyện thể, cho dù là bản thân hắn mệt chết, Lâm Tiêu cũng có lực tái chiến.

- Đáng giận, ta liều với ngươi.

Biết rõ tiếp tục dây dưa nữa cũng không thể thoát thân được, Tương Đại nổi giận gầm lên một tiếng, không lùi mà tiến tới, hắn lao tới gần Lâm Tiêu, lại chọn phương pháp cận chiến, muốn liều mạng đánh cược một lần.

Thiếp thân cận chiến, vô cùng nguy hiểm, chiến đao bốc lên trong không gian nhỏ hẹp, rất dễ dàng không cẩn thận sẽ bị thương, hơn nữa vòng qua vòng lại có nhiều chỗ né tránh, võ giả bình thường rất ít khi cận chiến, quá mức hung hiểm, nhưng Tương Đại biết rõ, dù thế nào thì hắn cũng phải chết không nghi ngờ, chỉ có tìm đường sống trong cõi chết mới có thể tìm được một đường sinh cơ.

- Đến tốt.

Lâm Tiêu cũng hang hái chiến đấu, Thái Huyền Đao bảo vệ quanh thân, hóa thành từng đạo đao khí không ngừng cận chiến với Tương Đại.

Vù vù vù...

Ô Nguyên Toa xoay tròn, Tương Đại nghiêng người tránh né Ô Nguyên Toa công kích, cũng một kích nhưng có rất nhiều cách tránh né nó, nhưng bây giờ thì trở nên gian nan không ít, đó là bởi vì Lâm Tiêu điều khiển Ô Nguyên Toa đã dồn ép phạm vi né tránh của hắn còn rất nhỏ.

Đương đương đương...

Ánh đao sáng ngời của hai người không ngừng va chạm với nhau, bộc phát khí lãng cực lớn, hai người chiến đấu từ mặt đất lên tới ngọn cây, lại từ ngọn cây chiến đến mặt đất, bốn phía khu rừng này chính là chiến trường của hai người bọn họ.

Vũ khí trong tay Tương Đại là một thanh đoản đao lục giai, chiều dài còn ngắn hơn Thái Huyền Đao của Lâm Tiêu vài tấc, trong cận chiến một tấc dài một tấc hiểm, hắn cũng vãn hồi được một chút ưu thế.

- Ha ha ha, đến đến, lại nhanh một chút, đến đến!

Tương Đại sắc mặt dữ tợn, cơ hồ không để ý phòng ngự, chiến đao điên cuồng bổ ra, đao quang chẳng khác gì sóng to gió lớn, khí thế cuồng bạo làm cho người ta hoảng sợ không ngớt.

Lâm Tiêu giống như bị áp chế, hắn né tránh vô số đao quang đánh tới, đồng thời liên tục đánh trả.

Phốc phốc...

Không cẩn thận một chút, Lâm Tiêu bị đao khí của Tương Đại lướt qua, áo bào màu xanh của hắn bị chém ra một góc, may mắn có Thanh Nguyên Giáp phòng hộ, thân thể chỉ hơi chấn động chứ không có trở ngại gì cả.

Ha ha ha!

Có thể vừa nhìn thấy hi vọng, Tương Đại lập tức trở nên điên cuồng hơn, đến cuối cùng hắn đã hoàn toàn không thèm phòng ngự nữa, trừ đao ảnh làm cho người ta hoa mắt ra, đao khí tầng tầng lớp lớp che phủ mắt người.

- Tiểu tử này cho dù là thiên tài nhưng cũng chỉ là thiếu niên mà thôi, kinh nghiệm chiến đấu làm sao so được với ta đã trải qua chinh chiến, vừa vặn thừa cơ giết hắn.

Tương Đại càng đánh càng có lòng tin, công kích như sóng to gió lớn ập thẳng vào Lâm Tiêu.

Phốc phốc!

Chiến đao không ngờ càng đâm vào lồng ngực Lâm Tiêu.

Phanh!

Thân ảnh Lâm Tiêu tản ra, nhưng chỉ là đao ảnh mà thôi.

Xuy xuy xùy...

Trước mắt tàn ảnh lập loè, thân ảnh Lâm Tiêu bắt đầu mơ hồ.

- Chết đi cho ta!

Trong nội tâm Tương Đại không hốt hoảng chút nào, liên tục vung đao chém ra như mưa rào, chém tất cả tàn ảnh trước mặt thành phấn vụn, nhưng vẫn không có một tia máu tươi nào xuất hiện.