Võ Đạo Đan Tôn

Chương 471: Ngày tận thế của Kỳ gia (2)




- Cái gì?

Giờ khắc này, đám người Diệp gia Diệp Hác đều kinh ngạc đến ngây người, bọn họ không thể nào ngờ thiếu niên vừa xuất hiện lại hung hăng càn quấy như thế, trong nháy mắt đá bay tất cả thành vệ quân, một người khác lập tức ra tay đánh chết trưởng lão Kỳ gia, hơn nữa hai người này dường như là bằng hữu của Lâm Tiêu, dám cả gan làm loạn như thế, làm cho đám người Diệp Hác cảm thấy đầu óc bị trùng kích to lớn.

Đám người Diệp Hác biết rõ, hiện tại còn muốn tìm một đường sống trước mặt Trầm gia là không có khả năng.

- Hỗn đản.

- Tam trưởng lão.

Kỳ Sơn cùng Kỳ gia nhị trưởng lão càng quát to một tiếng, trên mặt đầy bi thống, lập tức ra tay công kích Trần Tinh Duệ.

- Dừng tay.

Đại quản gia Trầm Vượng ở bên cạnh thấy thế, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc hoảng sợ, không chờ hai người bổ nhào tới trước mặt Trần Tinh Duệ, Trầm Vượng đột nhiên ra tay ngăn cản Kỳ Sơn cùng Kỳ gia nhị trưởng lão.

- Trầm Vượng đại nhân.

Kỳ Sơn khó có thể tin nhìn qua Trầm Vượng, hiển nhiên không rõ Trầm Vượng đại nhân vì sao lại ngăn cản hắn.

Sau một khắc, một cảnh càng làm cho Kỳ Sơn khiếp sợ hiện ra.

- Trần Tinh Duệ, Trần Tinh Hạo thiếu gia, sao các ngươi tới đây.

Rất nhiều thành vệ quân và đội trưởng thành vệ quân vừa bị Trần Tinh Hạo đá bay cũng lập tức đứng lên, cả đám đứng chắp tay trước mặt hắn, trên mặt chẳng những không có chút tức giận gì, ngược lại sợ hãi nói ra.

- Cái này. . . Cái này. . .

Kỳ Sơn cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng, mà đám người Diệp Hác đang chuẩn bị toàn lực chém giết cũng không hiểu ra làm sao.

- Tiểu tử này vì sao quen biết với hai vị thiếu gia Trần gia cơ chứ, mẹ kiếp Kỳ Sơn, ngươi hại chết lão tử rồi.

Sắc mặt Trầm Vượng tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh rậm rạp, trong nội tâm càng hận Kỳ Sơn rất nhiều.

Tuy Trầm gia ở tại thành Hắc Vân thuộc về gia tộc nhất lưu, thế lực khổng lồ, nhưng đây chỉ là so sánh với thế lực khác, ở thành Hắc Vân chính thức đáng sợ nhất chính là ba đại gia tộc, Trần gia, Hậu gia, Tiêu gia, trong đó càng đáng sợ nhất trong ba đại gia tộc này chính là Trần gia, là đệ nhất gia tộc chân chính của thành Hắc Vân.

Ở trước mặt Trần gia, Trầm gia chẳng khác gì cừu non trước mặt lang sói.

- Làm sao bây giờ?

Giờ phút này Trầm Vượng nghĩ làm sao thoát thân mới tốt, nếu như tin tức hắn đắc tội hai vị thiếu gia Trần gia mà truyền đi, cho dù Trần gia không muốn mạng của mình, gia chủ đại nhân cũng sẽ lấy mạng của mình.

- Lâm Tiêu huynh đệ, xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết, ai dám động thủ với ngươi? Lão tử muốn mạng của hắn.

Lâm Tiêu vẫn bảo trì tao nhã, Trần Tinh Hạo lúc trước vẫn ôn hòa nhưng giờ phút này sắc mặt đầy âm trầm, làm cho người nào nhìn thấy cũng sinh ra cảm giác sợ hãi.

- Không có gì, nhưng mà mấy vị này muốn mang ta về thẩm vấn mà thôi.

Lâm Tiêu bình thản nói.

- Mang các ngươi về thẩm vấn? Ha ha, ta đúng là muốn nhìn xem có kẻ nào dám mang Lâm Tiêu huynh đệ đi thẩm vấn.

Ánh mắt Trần Tinh Hạo nhìn quét bốn phía, cuối cùng nhìn vào người Trầm Vượng, phẫn nộ quát.

- Hai vị thiếu gia, đây chỉ là một hồi hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.

Trầm Vượng cười nói.

- Thì ra là Trầm Vượng, Trầm gia các ngươi là đại gia tộc trong thành Hắc Vân, khó tránh khỏi kiêu ngạo quá mà, ngay cả bằng hữu của Trần gia cũng dám đắc tội.

Trần Tinh Hạo giống như cắn răng nói ra từng chữ.

- Không... Là hiểu lầm.

Trầm Vượng liên tục giải thích, nhưng mà hắn còn chưa nói xong...

Trần Tinh Hạo đột nhiên tát vào mặt Trầm Vượng, trực tiếp đánh hắn bay ra xa, hắn ngã mạnh xuống đất, mặt của hắn lúc này đã biến dạng, mấy cái răng rơi ra ngoài, ánh mắt của hắn đầy hoảng sợ.

Kỳ Sơn mở to hai mắt, hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, trong nội tâm lúc này có cảm giác không quá tốt.

Trầm Vượng thân là đại quản gia của Trầm gia, hắn lại càng là võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, muốn tránh một tát của thiếu niên này không khó, nhưng mới rồi đã nói rõ với Kỳ Sơn, chỗ dựa Trầm Vượng đại nhân của hắn ở trước mặt thiếu niên này không dám tránh né.

- Trần gia thiếu gia, Trần gia thiếu gia, chẳng lẽ là Trần gia thành Hắc Vân?

Ẩn ẩn suy đoán thân phận đối phương, Kỳ Sơn cảm giác được bắp chân của mình đang run lên.

- Lâm Tiêu huynh đệ, ngươi nói đám người kia nên xử trí như thế nào? Mấy tôm tép nhãi nhép, có cần ta giết bọn chúng bồi tội với ngươi hay không?

Trần Tinh Hạo tùy tiện nói ra, trong ánh mắt của hắn đột nhiên mang theo sát cơ dữ tợn, hắn tức giận thật sự, cũng không phải đang nói đùa.

- Trần thiếu gia, hoàn toàn là do Kỳ gia trấn Thái Sơn làm việc quỷ, ta cũng chỉ bị lừa bịp mà thôi, Trần thiếu gia.

Trầm Vượng lập tức sợ hãi nói.

- Kỳ gia Trấn Thái Sơn?

Trần Tinh Duệ hai huynh đệ lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, ngày hôm qua Lâm Tiêu đã nói với bọn họ chuyện trấn Thái Sơn.

- Nơi này là thành Hắc Vân, chuyện trị an của võ giả bình thường ta không quản, huống chi công nhiên giết người, đám người này trái với luật pháp thành Hắc Vân, luật pháp thành Hắc Vân tự nhiên sẽ để cho chúng đền tội vì hành vi của mình.

Lâm Tiêu bình thản nói.

Trần gia hai huynh đệ khẽ giật mình, đưa mắt nhìn Lâm Tiêu, chợt cười rộ lên:

- Cũng đúng.

- Đám người các ngươi trước mang Trầm Vượng về đi, chuyện này trước khi rõ ràng, không ai được làm gì bọn chúng.

Động tĩnh này đã kinh động thành vệ quân còn lại, Trần Tinh Hạo lúc này ra lệnh.

- Vâng, Trần thiếu gia, chúng ta sẽ đi làm ngay.

Đội thành vệ quân thứ hai xông tới mang đám người này đi, căn bản cũng không có người nào dám phản kháng.

Một đám người Trầm Vượng bị áp giải đi, cả Tri Nguyệt Lâu lập tức an tĩnh lại.

- Lâm Tiêu huynh đệ, mấy vị này là?

Trần Tinh Duệ hai huynh đệ đưa mắt nhìn qua đám người Diệp Hác gia chủ.

- Để ta giới thiệu một chút a, đây chính là gia chủ Diệp gia Diệp Hác mà ta đã từng nói qua, vị này chính là Gia Thịnh, hai vị này là Diệp Mộng Vân cùng Gia Lương, hai vị này chính là Trần Tinh Duệ, Trần Tinh Hạo.

Lâm Tiêu giới thiệu hai bên cho nhau quen.

- Bái kiến hai vị công tử.

Đám người Diệp Hác vội vàng nơm nớp lo sợ hành lễ, trước mặt hai huynh đệ Trần Tinh Duệ, hai người bọn họ giống như thổ tài chủ nhìn thấy thái tử gia, cho dù là thân phận, địa vị đều có chênh lệch cực kỳ to lớn.

- Ha ha, không cần khách khí.

Trần Tinh Hạo tùy tiện cười nói:

- Tại đây không dễ nói chuyện, chúng ta nên đi tìm nơi khác đi.

- Hai vị công tử, tiểu nhân đã chuẩn bị tốt gian phòng ở lầu ba Tri Nguyệt Lâu rồi, kính xin hai vị công tử tới đó.

Chưởng quầy Tri Nguyệt Lâu rất biết chớp thời cơ đi tới, bộ dáng vô cùng khẩn trương.

Hắn đã nhìn ra, Lâm Tiêu có quan hệ không đơn giản với hai vị công tử Trần gia, chuyện hôm nay tuy không quan hệ lớn tới Tri Nguyệt Lâu, nhưng một khi Trần gia hai vị thiếu gia giận chó đánh mèo lên đầu Tri Nguyệt Lâu, vậy Tri Nguyệt Lâu sẽ nguy hiểm, tại thành Hắc Vân, không có thế lực nào có gan đắc tội với Trần gia.