- Chết!
Lâm Tiêu mạnh mẽ chém ra một đao.
Phốc xuy…
Một đạo đao mang đáng sợ bộc phát, ánh đao sáng lạn khiến người không phản ứng được nữa.
Đao mang sắc bén xuyên qua bên hông ba người, chém ra một khe rãnh thật lớn ở sau lưng họ, bụi mù bay lên cao.
Dưới một kích toàn lực của Lâm Tiêu, ba người Lỗ Lệ thậm chí không ngăn được một chiêu.
Trần Tinh Hạo trợn mắt há hốc mồm, diễn cảm như gặp phải ma quỷ.
- Vốn định cho các ngươi một con đường sống, các ngươi lại dám sinh ý xấu, không tránh được ta!
Lâm Tiêu thu đao, thần sắc lạnh lùng.
Lấy thân phận luyện dược sư tam phẩm, hắn làm sao không nhìn ra được sát khí che giấu trong mắt Lỗ Lệ, nếu thật sự thả ba người rời đi, tuyệt
đối là thả hổ về rừng.
- Đa tạ ân cứu mạng của chư vị.
Trần Tinh Hạo lập tức lấy ra một quyển bí tịch, đưa tới cho nhóm người Lâm Tiêu:
- Quyển La Phu Quyết này là địa cấp đê giai công pháp mà tại hạ lấy
được, nếu không có chư vị, chỉ sợ tại hạ đã chết, công pháp này đưa tặng chư vị.
Trần Tinh Hạo thật thành thật giao ra La Phu Quyết, sở dĩ trước đó hắn
không giao ra là vì biết rõ dù giao ra cũng sẽ bị ba người Lỗ Lệ giết
người diệt khẩu, nhưng cùng đến từ Hiên Dật quận thành, Trần Tinh Hạo
tin tưởng chỉ cần mình giao ra nói không chừng sẽ có con đường sống.
Trong lòng hắn bất an nhìn Lâm Tiêu cùng Chu Chỉ, hành động đáng sợ vừa rồi của Lâm Tiêu thật sự làm hắn sợ hãi.
- La Phu Quyết?
Lâm Tiêu nhìn bí tịch, mặc dù La Phu Quyết là địa cấp đê giai công pháp, còn đến từ Thiên Mộng bí cảnh, nhưng hắn tu luyện chính là địa cấp
trung giai công pháp Cửu Chuyển huyền công đáng sợ nhất của Hiên Dật
quận, còn tiếp cận địa cấp cao giai công pháp, chỉ là một quyển địa cấp
đê giai công pháp còn chưa thể so sánh được.
Dù sao bí tịch trong huấn luyện doanh đều đến từ võ khố của Hiên Dật
quận, bên trong có thật nhiều bí tịch bí ẩn đến từ di tích viễn cổ, đối
với La Phu Quyết này hắn đương nhiên không để trong lòng.
- Thu lại đi, chúng ta không cần lấy La Phu Quyết này của ngươi.
Lâm Tiêu khoát tay ngăn lại, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn bốn người còn lại:
- Mọi người có muốn thay đổi công pháp không? Nếu muốn thì có thể cầm La Phu Quyết xem thử.
Bốn người lắc đầu, họ là đệ tử thiên tài của huấn luyện doanh, công pháp trên người đương nhiên không kém, Hùng Vĩ cùng Lý Thư Tư không cần nói, ngay cả Trần Tư Tư cũng tu luyện địa cấp đê giai công pháp, tuy La Phu
Quyết xuất từ Thiên Mộng bí cảnh, khẳng định có điểm bất phàm, nhưng
cũng không thể so sánh với công pháp của chính họ, dù sao họ đã tu luyện thời gian thật dài.
- Được rồi, một khi đã như vậy, ngươi thu lại đi.
Lâm Tiêu lắc đầu.
Một môn công pháp địa cấp đê giai mà mình không thể tu luyện, đến lúc đó chỉ có thể giao cho huấn luyện doanh, tối đa giá trị một ngàn vạn, đối
với Lâm Tiêu mà nói không đáng kể chút nào, hơn nữa nếu đoạt đi bí tịch
của đối phương, mình cùng ba tên vừa rồi có gì khác nhau?
Trần Tinh Hạo sửng sốt, hiển nhiên không ngờ năm người Lâm Tiêu lại
không quan tâm bí tịch của hắn, hắn cẩn thận đánh giá Lâm Tiêu vài lần,
nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tiêu không giống như đang giả vờ, mới thu lại bí
tịch vào người.
- Chư vị, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu sau này chư vị đến
Hắc Vân thành, nhất định phải thông tri tại hạ, tại hạ sẽ tận tình địa
chủ.
Trần Tinh Hạo chắp tay nói.
- Không cần phải khách khí, dù nói thế nào chúng ta cũng đến từ một chỗ, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Lâm Tiêu khoát tay.
- Chư vị muốn đi Thiên Mộng Thánh Thụ phải không, không bằng chúng ta cùng nhau?
Trên người Trần Tinh Hạo có thương tích, một mình hành động bất tiện,
nếu đi cùng năm người Lâm Tiêu hiển nhiên an toàn hơn rất nhiều.
- Được.
Vơ vét sạch sẽ bảo vật trên thân ba người Lỗ Lệ, sáu người cùng nhau bay về hướng Thiên Mộng Thánh Thụ.
Tuy nhìn thấy Thiên Mộng Thánh Thụ ngay trước mắt, sáu người lại tiêu phí nửa ngày thời gian mới đi tới bên dưới thánh thụ.
Vừa đi tới phạm vi của thánh thụ, Lâm Tiêu chợt cảm thấy một loại cảm
ngộ dâng lên, cảm giác tinh thần sảng khoái dựng lên tận đáy lòng, cảm
thấy mẫn tuệ hơn rất nhiều, giống như hoàn toàn thanh tỉnh.
Đồng thời mật độ thiên địa nguyên khí chung quanh thánh thụ vô cùng dày
đặc, cơ hồ tương đương với phòng tu luyện đê giai trong huấn luyện
doanh.
- Quả nhiên không hổ là Thiên Mộng Thánh Thụ trong truyền thuyết, ở
trong này tu luyện một ngày tương đương mấy ngày bên ngoài, mấu chốt hơn chính là trong hoàn cảnh như vậy cảm ngộ đối với vũ kỹ, công pháp cùng
cảnh giới vượt xa hơn bên ngoài rất nhiều.
- Lâm Tiêu, nơi này mới là gốc cây, chưa tính vào đâu, điểm mấu chốt
nhất của Thiên Mộng Thánh Thụ là nhánh cây, nghe nói càng lên cao, cảm
ngộ võ đạo càng rõ ràng, thiên địa nguyên khí càng thêm dày đặc.
Chu Chỉ lên tiếng nói.
- Vậy sao?
Trong mắt Lâm Tiêu chợt lóe tinh mang, càng thêm hưng phấn.
Thánh thụ thật lớn, nhìn qua giống như tòa đại lầu chọc trời, phạm vi
tới vài mẫu, vô cùng thô to, mà tán cây trên đỉnh kéo dài, đường kính
trên trăm dặm, thẳng xuyên vân tiêu, liếc mắt nhìn không thấy đầu, làm
cho người ta có cảm giác rung động khôn kể, khó trách lúc trước ở xa một dãy sơn mạch cũng có thể nhìn thấy được nó.
Khi sáu người đi tới dưới gốc thánh thụ, nơi này đã có một ít đệ tử đã đến.
- Đại ca.
Trần Tinh Hạo vừa đi tới, lập tức hưng phấn hô to một tiếng, xông thẳng tới trước.
- Nhị đệ.
Một thân ảnh bay vút ra, người kia toàn thân đầy vẻ tà khí, sát khí nặng nề, là thiếu niên đạt tới hóa phàm cảnh sơ kỳ đại thành duy nhất của
thế lực khác trong Hiên Dật quận.
- Tinh Hạo, đệ…?
Nhìn trên người Trần Tinh Hạo tràn đầy vết thương, còn xuất hiện cùng
nhóm người Lâm Tiêu, thiếu niên nhướng mày nghi hoặc hỏi, một cỗ sát khí tán dật tràn ra, làm cho người khác như rơi vào hầm băng, vô cùng lạnh
lẽo.
- Để đệ giới thiệu, đại ca, họ là người của huấn luyện doanh Hiên Dật
quận Lâm Tiêu, Chu Chỉ, Hùng Vĩ, Lý Thư Tư, Trần Tư Tư, khi nãy đệ bị đệ tử Lộ Tây quận đuổi giết, thiếu chút nữa bị mất mạng, nhờ họ đã cứu đệ.
Sau đó hắn lại nói:
- Chư vị, vị này chính là đại ca của ta, Trần Tinh Duệ.
- Thì ra là thế.
Trần Tinh Duệ gật đầu, sát khí thu liễm rất nhiều, sắc mặt không chút thay đổi nói:
- Chư vị, đa tạ, các ngươi đã cứu nhị đệ của ta, nếu như có sự tình gì cần giúp đỡ, tại hạ tuyệt không chối từ.
Ngữ khí của hắn tuy rằng lạnh lùng, nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm giác ra được một tia ôn hòa.
- Không cần phải khách khí, chỉ nhấc tay mà thôi.
Lâm Tiêu nói.
- Ân.
Trần Tinh Duệ gật đầu:
- Một khi đã như vậy, hai người chúng ta cáo từ trước, nơi này có nhiều đất trống, nơi nơi đều có thể nghỉ ngơi.
Nói xong hắn xoay người mang theo Trần Tinh Hạo rời đi.
Trần Tinh Hạo quay mặt nhìn năm người cười áy náy, đi theo đại ca của mình.
- Trần Tinh Duệ này thật cuồng, sát khí trên người thật nồng hậu.
Hùng Vĩ bất mãn nói.