Võ Đạo Đan Tôn

Chương 422: Thạch thất thần bí (2)




Vẻ mặt tuyệt mỹ của Chu Chỉ không chút thay đổi, thân hình nàng phiêu động, chậm rãi, nàng chỉ dựa vào thực lực hóa phàm cảnh sơ kỳ đại thành của mình, cùng vẻ mềm mại dây dưa của nữ tính.

Kiếm quang sáng lóng lánh, rực rỡ như đàm hoa, lại như lá rơi phiêu linh, hóa thành từng luồng ti tuyến kiếm quang, không ngừng quấn quanh cổ tượng đá, suy yếu độ dày của nó, rốt cục sau vô số kiếm tung ra, cổ tượng đá bị kiếm quang chấn thành hư vô, thân hình ầm ầm đổ sụp xuống.

Bốn cỗ tượng đá đáng sợ bị bốn người Lâm Tiêu công kích, toàn bộ mất mạng.

- Tượng đá bị đánh chết, cửa đá cũng sẽ mở ra đi?

- Nói không chừng đã có thể đột phá quang mạc.

Nhóm đệ tử còn lại trong đại sảnh nhìn chằm chằm bốn cánh cửa đá, nhưng bởi vì bốn người Lâm Tiêu nên tạm thời chưa có ai dám dị động.

- Các vị, tại hạ đi trước một bước.

Một loại trực giác tâm linh nói cho Lâm Tiêu biết được, tựa hồ đã có thể xuyên qua quang mạc trước mắt.

Hắn bước lên hai bước, thân hình tiếp xúc quang mạc, quả nhiên có thể xuyên thấu, Lâm Tiêu không cảm giác có chút trở ngại nào đã đi tới trước cửa.

Ca ca…

Cửa đá khổng lồ mở ra, Lâm Tiêu sải bước đi vào.

Chu Chỉ theo sát phía sau, nhảy vào quang mạc trước mặt.

Diệp Hoa cùng Đào Huyễn cũng không do dự, lao vào cánh cửa trước mặt mình.

Đợi sau khi bốn người đã đi vào…

- Đi!

- Chúng ta cũng vào xem.

Những đệ tử còn lại liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt như lửa nóng, chia nhau đi vào cửa đá.

Trong đó có một đệ tử va chạm vào quang mạc, lập tức bị bắn bay ngược ra sau.

Chẳng những là hắn, có đệ tử khác không ngừng bị đẩy lùi, căn bản không thể xuyên thấu qua quang mạc kia.

- Sao lại thế này?

- Vì sao chúng ta không vào được?

- Chẳng lẽ chỉ có người đánh chết tượng đá mới có thể đi vào?

Đại đa số đệ tử xanh mặt, không chút cam lòng, nhưng mặc cho bọn hắn dùng bao nhiêu khí lực cũng không cách nào phá tan quang mạc, cuối cùng đành bất đắc dĩ thừa nhận sự thật này.

Trong cửa đá, Lâm Tiêu từng bước đi tới, xuất hiện trước mặt hắn là một thạch thất màu trắng, trong thạch thất trống rỗng không có vật gì.

- Sao lại thế này? Vì sao không có bảo vật?

Tinh thần lực cẩn thận kiểm tra từng ngõ ngách, nhưng hắn vẫn không thu hoạch được gì.

Trong lòng Lâm Tiêu không khỏi thất vọng, đúng lúc này…

Một đạo bạch quang từ trên đỉnh thạch thất buông xuống, bao phủ Lâm Tiêu.

- Đây là…

Lâm Tiêu lập tức cảm giác mình đang ở trong một không gian thần kỳ, bốn phía một mảnh trắng xóa, lực lĩnh ngộ chung quanh tăng lên mấy lần, nguyên lực trong cơ thể xoay tròn lưu động hiện rõ trong đầu óc của hắn, làm cho hắn có cảm giác như hiểu rõ hết thảy.

Đột nhiên…

Trước mặt Lâm Tiêu xuất hiện một bộ hình ảnh, trên hình chính là cảnh tượng hắn chiến đấu cùng tượng đá bên ngoài, mỗi cảnh bày ra rõ ràng, mỗi động tác hành động đều hoàn toàn hiện ra, thậm chí cả tốc độ nguyên lực xoay tròn, tốc độ vận hành, phát lực lớn nhỏ đều hiện rõ, làm cho Lâm Tiêu dùng góc độ của một người đứng xem đem toàn bộ cuộc chiến đấu của mình xem rõ hoàn toàn.

Hình ảnh luôn kéo dài đến lúc chấm dứt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

- Mục đích của không gian quỷ dị này là gì đây?

Ngay khi hắn còn đang cảm thấy kỳ quái, trong không gian màu trắng lại xuất hiện tượng đá giống như đúc.

- Sao lại thế này?

Trong lòng hắn cả kinh, còn chưa kịp hành động, thân hình hắn đã bị kéo tới chỗ tượng đá, lại chiến đấu thêm lần nữa.

Lần này quá trình chiến đấu không dựa theo cuộc chiến khi nãy tiến hành, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được góc độ chiến đấu, thời cơ xuất đao, độ mạnh yếu khi ra tay, nguyên lực làm sao vận chuyển, làm sao bùng nổ, thân pháp né tránh, hết thảy đều không thể khống chế, hoàn toàn là tự động chiến đấu.

Trong cảm giác của hắn, tuy thực lực của mình không thay đổi, nhưng chiêu thức trở nên đáng sợ hơn, công kích càng thêm dứt khoát cường đại hơn.

Toàn bộ chiêu thức vô dụng rườm rà đều bị giản lược cắt bỏ, trước đó hắn dùng trên trăm chiêu mới chiến thắng tượng đá, nhưng lúc này chỉ hơn mười chiêu đã nhẹ nhàng đem tượng đá đánh chết.

- Đây là đang dạy ta cách chiến đấu sao?

Lâm Tiêu không dám khinh thường, trong đầu hoàn toàn đắm chìm trong cuộc chiến vừa nhìn thấy, tinh tế lĩnh ngộ hết thảy.

Một loại cảm giác hoàn toàn tỉnh ngộ dâng lên trong lòng hắn, bên trong không gian quỷ dị này, năng lực lĩnh ngộ của hắn tựa hồ trở nên mạnh mẽ thêm mấy lần, đối với cuộc chiến đấu lúc trước lại hiểu được tinh tế rõ ràng.

- Phương thức chiến đấu thật sự tinh diệu, không nghĩ tới ta còn nhiều sơ hở như vậy.

Vừa hiểu được, trong lòng Lâm Tiêu chợt cảm khái.

Trải qua cuộc huấn luyện trong huấn luyện doanh thiên tài, cùng cuộc chiến đấu sinh tử trong phòng thí luyện, thông qua cửa ải thứ năm, Lâm Tiêu vốn cho rằng bằng vào kinh nghiệm chiến đấu của mình đã xem như cực kỳ phong phú, mỗi chiêu mỗi thức đã thật ngắn gọn, nhưng lúc này hắn mới phát hiện nguyên lai sơ hở chồng chất nhiều như thế.

Lúc này…

Trước mặt Lâm Tiêu chợt xuất hiện thêm một tượng đá, mà thân thể lại không tự chủ được tiếp tục chiến đấu với nó lần nữa.

Lần này thân hình hắn chiến đấu càng thêm ngắn gọn, càng thêm tinh diệu, thêm dao động lòng người, chỉ gần mười chiêu đã đánh chết tượng đá thêm lần nữa.

- Đây…đây…

Lâm Tiêu thật sự rung động.

Từ hơn trăm chiêu tinh luyện đến hơn mười chiêu, hắn đã cảm thấy cực kỳ đáng sợ, thậm chí cảm thấy bản năng thân thể đã được vận dụng tới đỉnh, nhưng cuộc chiến đấu vừa rồi lại đánh vỡ cực hạn trong lòng hắn lần nữa.

Tâm thần hắn tiếp tục lâm vào trong cảm ngộ…

- Thật sự là đáng sợ.

Thật lâu sau Lâm Tiêu phục hồi lại tinh thần, trong lòng chấn động thật lớn, hắn rõ ràng cảm giác được với kinh nghiệm chiến đấu lần này, thậm chí hắn có thể phá tan cửa ải thứ bảy trong phòng thí luyện.

Trước mặt hắn tiếp tục xuất hiện thêm tượng đá.

- Lại vẫn còn…

Lâm Tiêu mở trừng hai mắt, thần kinh hắn gắt gao căng thẳng, cảm giác hết thảy động tĩnh trong cơ thể, bởi vì hắn biết căn cứ theo không gian thần bí triển lãm kinh nghiệm, chiêu thức lần này hẳn sẽ càng thêm đáng sợ.

Trường kích múa may phát động tấn công mãnh liệt về phía hắn.

Thần kinh hắn buộc chặt, cảm giác phóng thích tới lớn nhất, trong cảm giác của hắn thân thể hắn tiến lên một bước, chiến đao chợt chém ra.

Chuẩn.

Nhanh.

Lâm Tiêu không cách nào hình dung một đao này, chỉ dùng bốn chữ hình dung, một đao đi qua…

Thân hình tượng đá tan nát, một đao bị diệt.

- Sao có thể?

Lâm Tiêu chấn kinh.

Cho dù chính bản thân mình vung ra một đao kia, nhưng hắn lại không biết xảy ra chuyện gì, ngoại trừ chuẩn, độc, nhanh, hắn cũng không phát hiện có gì biến hóa, cũng chỉ một đao lại hủy diệt tượng đá thủ vệ kia.

Thực lực không thay đổi.

Lực lượng không biến hóa.

Tốc độ không thay đổi.

Lại tạo thành kết quả hoàn toàn khác hẳn.

Hắn thật không rõ.

Hắn mơ hồ cảm giác được một đao vừa rồi hắn còn chưa thể lý giải, chỉ cần hắn lĩnh ngộ, lực lượng của mình sẽ đạt tới trình độ vô cùng kinh người, trở thành một cường giả vô cùng đáng sợ.